Edit: Manh
Cơn mưa chưa dứt ngày hôm qua lại đổ xuống. Tư Văn chậm chạp lê bước trong màn mưa.
Mưa giăng kín lối, gió đưa chân ma quỷ, Tư Văn và chúng đi lướt qua nhau, lạc vào guồng vội vã của chúng vô số lần, nhưng điều đó vẫn không thể thôi thúc bước chân hắn.
Hắn ôm một tâm trạng khổ sở khó lòng hình dung. Hắn không rõ bản thân hiện đang ở trạng thái gì, chỉ thấy mình như bị giam trong một chiếc túi zip khổng lồ đang cạn dần dưỡng khí, càng hít thở thì càng gần cái chết thêm.
Kể ra cũng thật nực cười khi một kẻ mắt chỉ lăm lăm nhìn địch, tay chỉ biết cầm vũ khí như hắn lại trở nên lố bịch thế này vì một người phụ nữ.
Sau hơn hai tiếng cuốc bộ, Tư Văn mới về đến cửa đông của khu chung cư. Hắn không đoái hoài gì đến thư kí và nhóm nhân viên của Đông Thăng vẫn đang nhặt tiền ngoài cây ATM, vào tòa nhà đi thang máy lên tầng về nhà, cánh cửa tự động khép lại sau lưng.
Đập vào mắt Tư Văn là một đống hỗn độn, là bằng chứng cho việc hắn đã tổn thương Chu Yên. Chính những thứ này đã tuyên án phạt hắn mất đi Chu Yên, để hắn phải cô độc trên ngai vàng cả đời, không có kẻ thù, mà cũng chẳng có cô.
Ý nghĩ ấy làm Tư Văn bước hụt, va mạnh vào tường.
Hắn chật vật chống tay lên tường, đọng lại trong đầu hắn chỉ còn Chu Yên, chỉ còn gương mặt rạng rỡ dần trở nên vô cảm, chừng như không gì là ngoại lệ của cô. Cô bỗng trở nên xa lạ, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tắt.
Tất cả là tại hắn, chính tay hắn đã bóp nát linh hồn ấm áp ấy.
“Chu Yên, tôi là ai?”
Không ai đáp lại Tư Văn.
Hắn từ từ siết chặt nắm tay, dùng toàn lực đấm mạnh vào tường.
Thì ra nguyên nhân của nỗi sợ là đây. Khi Chu Yên không muốn nhìn hắn nữa, hắn bỗng dưng không còn thấy căm ghét cảnh sát, cũng không còn thấy nhục nhã vì quá khứ phòng chống ma túy, tất cả chẳng là gì trước cô.
Hắn thừa nhận mình không cai được Chu Yên, hắn muốn giữ cô lại bên mình, cho cô cái cô muốn. Dù là vinh quang tối cao hay lẫn trong thế tục, hắn đều có thể cho cô.
Nếu cô không mong gì, hắn sẽ lặng lẽ ở bên cô. Theo dòng thời gian trôi, theo tuổi tác tăng dần, hắn không còn ôm vết thương lòng, cũng không để bụng đến trò chơi mình đã dày công sắp đặt, hắn muốn làm Tư Văn chỉ thuộc về Chu Yên kể từ ngày đầu sang trang sống mới.
Chỉ cần hắn vẫn còn cơ hội, nếu như hắn vẫn còn có thể bù đắp cho mọi chuyện.
***
Chín giờ sáng, tại Đội Hình sự 1.
Sau trận giao đấu với Tư Văn, Vi Lễ An đến bệnh viện xử lý vết thương, về nhà ngủ một giấc rồi quay lại làm việc. Trịnh Trí bảo nếu anh ta là một vận động viên thì môn sở trường chắc chắn sẽ là ba môn phối hợp, vì thế gần đây cả đội hay đùa anh ta như vậy.
Tuy đùa vui như thế nhưng họ cũng không biết Vi Lễ An bị làm sao, chỉ quan tâm hỏi han một câu, nếu không nhận được câu trả lời thì sẽ dừng ở đó.
Vi Lễ An không trả lời không phải vì thấy mất mặt, mà vì không muốn nghe người khác nói quàng nói xiên. Đàn ông đánh nhau, lỗi ở phụ nữ, các anh em sẽ nói những điều không hay về Chu Yên. Chu Yên vô tội, khi không lại phải chịu những lời dè bỉu thì bất công với cô quá.
Trái với những người khác, Trịnh Trí từ nhỏ đã hay truy vấn đến cùng, nếu có chuyện gì anh ta muốn biết mà chưa được biết tường tận, anh ta có thể xoắn xuýt bên người ta hỏi han cả ngày.
Trịnh Trí chưa quên ban sáng, Vi Lễ An vừa đến đã hỏi anh ta: “Cậu thấy kĩ năng cận chiến của tôi thế nào?”
Bấy giờ Trịnh Trí đang ăn bánh bao nhân thịt và tào phớ, anh ta giơ ngón cái trước, nuốt miếng bánh rồi mới đáp: “Hồi tranh cúp cận chiến môn tán thủ, cậu mà tham gia thì đừng ai trong đội mơ đến chuyện đoạt được giải quán quân.”
Vi Lễ An cười giễu: “Thế mà lúc đối đầu với Tư Văn, tôi còn không có nổi cơ hội ra tay đấy.”
Trịnh Trí sửng sốt quên cả nhai: “Cậu choảng nhau với Tư Văn á? Mà không, sao tự dưng hai người lại đánh nhau? Nghe mà hết cả hồn.” Anh ta đặt đũa xuống: “Cục trưởng Phùng chẳng bảo mình đừng điều tra Tư Văn nữa còn gì, thế mà cậu vẫn dám tìm thằng đấy, không sợ bị kỉ luật hả?”
Trải qua chuyện này, Vi Lễ An đã bình thản hơn, Trịnh Trí lại là người vào sinh ra tử với anh, cộng sự đã muốn biết thì anh cũng sẵn lòng giải thích: “Là vì Chu Yên.”
Trịnh Trí nhớ đến cô đào có làn da trắng bóc, vóc người thanh mảnh, đẹp hút hồn nhưng cực kì đanh đá mình từng gặp: “Đừng bảo dạo gần đây hồn vía cậu lên mây là vì cô đó nhé? Đùa, cổ là gái mại dâm đấy! Hạng thấp kém như Tư Văn bao gái còn dễ hiểu, chứ cậu đức cao vọng trọng, bố cậu tuy làm kinh doanh nhưng ông lại là cán bộ có chiến công hiển hách, chuyện này không đùa được đâu.”
Vi Lễ An đi lấy nước: “Nhưng tôi thích.”
Trịnh Trí bỏ ngang bữa cơm toan thuyết phục, song Vi Lễ An vung tay tỏ ý không muốn nghe: “Cục trưởng Phùng mà ở lại Kỳ Châu thì chắc bão sắp về, lát nữa cậu báo với cả đội chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi.”
“Sao thế? Tra ra thằng kia có vấn đề à?”
Không mấy người có thể làm Phùng Trọng Lương bận tâm, ở cái đất Kỳ Châu này, chỉ có mình Tư Văn là đáng để mắt.
Kỳ thật Vi Lễ An cũng không rõ, nhưng anh ta có cảm giác Phùng Trọng Lương đang bảo vệ Tư Văn, hành động này đi ngược với hình tượng công chính nghiêm minh của ông. Có lẽ việc ông nán lại Kỳ Châu thật sự có liên quan đến hắn.
Nghĩ đến đây, anh ta thở dài. Chỉ mong là anh ta suy nghĩ nhiều.
Trịnh Trí vẫn chưa bứt được ra khỏi chủ đề về Chu Yên: “Cậu thích Chu Yên chẳng qua là vì cô nàng khác hẳn những người cùng hành nghề bán hoa, nếu cô nàng có công ăn việc làm tử tế thì còn lâu cậu mới rung rinh. Một người bình thường mà tiếp xúc với môi trường không được xã hội chấp nhận thì rất dễ bị ấn tượng, con người ai cũng thế cả.”
“Tôi nghĩ kiểu thích ấy chỉ như sự mới mẻ nhất thời, hoặc có thể là cậu đang ghen tị thôi, cậu quá để bụng đến sức ảnh hưởng và khả năng của Tư Văn, cậu chưa từng gặp một tên nào… nói sao nhỉ? Kín kẽ, đúng, kín kẽ như thằng đấy, cậu không thắng được nên đâm ghen tị, thành ra mới thích cô nàng của thằng đó.”
Vi Lễ An nhíu mày: “Vớ va vớ vẩn. Phân tích linh tinh gì đấy?”
Trịnh Trí lại thấy mình nói đúng, anh ta có thể lâm vào bế tắc với vấn đề của bản thân nhưng bao giờ cũng tỏ tường chuyện của người khác, hễ phân tích cho đám anh em lần nào là nói trúng tim đen lần đó. Anh ta tin Vi Lễ An không phải ngoại lệ.
Vi Lễ An lảng tránh đề tài này, lúc Tam Tử vào phòng báo cáo con số thương vong tại ổ bán hàng đa cấp, anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ.
Trịnh Trí nhìn cộng sự hốt hoảng chạy trối chết, không khỏi buông tiếng thở dài.
Vi Lễ An là tấm gương sáng mà cả Đội Hình sự 1 noi theo, trong công việc, anh lúc nào cũng tỉ mẩn, có lúc gần như cố chấp, luôn đặt lợi ích của bản thân ở vị trí cuối cùng, nhưng trong chuyện tình cảm thì không đáng làm gương.
Ai mà ngờ Vi Lễ An lại thích một cô gái bán hoa chứ?
Lẽ nào sâu thẳm trong những người sống nề nếp đều có một trái tim nổi loạn?
Xem ra những lời thấm thía trong sách không hẳn là ngụy biện, mà còn khá chí lí.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân quả là việc khiến con người ta phải thổn thức.
***
Am Quảng Nam.
Gần đây Triệu Vưu Kim thường xuyên trao đổi với Tiết Bằng, cùng phân tích và lên danh sách những người có thể lợi dụng ở Kỳ Châu, sau đó lần lượt thử thái độ của họ đối với ma túy, cũng như nghe ngóng xem trong tay họ có bao nhiêu kênh đưa hàng.
IQ và EQ của Tiết Bằng chỉ ở mức trung bình, bù lại gã có lối suy nghĩ toàn diện và cách làm việc thận trọng. Cũng có thể là vì đã đối mặt với Cục Phòng chống ma túy nhiều lần nên trong gã dần hình thành thói quen lo trước tính sau.
Về phần Triệu Vưu Kim, bà ta quả là một tên tội phạm lành nghề, Tư Văn chỉ giúp bà ta tạo quan hệ mà bà ta đã bỏ công bỏ sức, ôm tham vọng ngoài dự đoán với “sự nghiệp” này.
Triệu Vưu Kim quen một chủ kinh doanh va li ở tỉnh Thịnh Tây, người này làm xuất nhập khẩu, chuyên bán thẳng hàng sang Hàn Quốc, Nhật Bản, y có đầy đủ thủ tục giấy tờ nhưng lại buôn lậu nhiều hơn cả, bởi vì không đóng thuế sẽ lãi lớn.
Trước kia Triệu Vưu Kim vốn coi thường y, bà ta tuy dựa hơi Phùng Trọng Lương để kiếm tiền một cách thiếu đạo đức, nhưng vẫn khinh đám người buôn lậu, cho rằng đó là hành vi phạm pháp. Trong mắt bà ta, cho dù về bản chất va li và dược phẩm đều là hàng buôn bán, bà ta vẫn cảm thấy đàn ông làm trong ngành dược cao cấp hơn hẳn.
Hiện tại khi đã bước lên con đường này, bà ta có thể lợi dụng mối quan hệ với y.
Mới đầu Tiết Bằng chẳng trông mong gì ở Triệu Vưu Kim, ấy thế mà cử đàn em đi cùng bà ta đến Thịnh Tây rồi, gã phải nhìn bà ta bằng con mắt khác. Quả đúng là một trong số ít những kẻ đáng gờm ở Kỳ Châu, mưu mô của bà ta không hoàn hảo nhưng kỹ năng quyến rũ thì không chê vào đâu được. Đã năm mươi tuổi mà vẫn có thể khiến một thằng đàn ông ngoài ba mươi phải nhũn chân, bản lĩnh là đây chứ đâu.
Tay buôn va li tên Hồ Lai, mới nghe Triệu Vưu Kim nói hai câu là hiểu ý bà ta ngay. Sau một phen thăm dò để đảm bảo rằng đối phương không phải nằm vùng cảnh sát cài cắm vào, y mới cho hay: y có đường dây vận chuyển song không có hàng, nên việc kinh doanh này nằm ngoài tầm với của y.