Edit | Beta: Manh & MDL
Cuối cùng thư ký một mình lái chiếc SUV về, còn Tư Văn thì dưa Chu Yên đến bệnh viện bóp chân. Lúc bác sĩ kê đơn, hắn còn hỏi có để lại di chứng gì hay không.
Thật ra hắn thừa biết câu trả lời là không nhưng không hiểu sao vẫn muốn hỏi cho bằng được, đến nỗi bác sĩ chỉnh hình phải cho hắn một ánh mắt như nhìn người điên.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người ghé vào ăn tối tại một nhà hàng – một chuyện có thể là hết sức bình thường với những cặp đôi khác, nhưng với họ và mối quan hệ của họ thì không.
Không hào hứng, không cảm xúc, vậy mà lạ thay, vẫn có biết bao ánh mắt mờ ám đổ dồn về phía họ. Tư Văn đã quen rồi nên không để bụng, Chu Yên thì có hơi không quen nhưng cũng chẳng mấy bận tâm, xưa nay cái nhìn của người khác rất hiếm khi ảnh hưởng được đến cô.
Ăn xong về nhà, vừa qua khỏi cửa Tư Văn đã bắt đầu cởi quần áo, Chu Yên thấy vậy cũng tự giác vào phòng tắm xả nước đầy bồn. Xong xuôi cô ra ngoài, đương đi ngang qua Tư Văn thì bị hắn chộp tay giữ lại.
Chu Yên giãy mãi không ra, trông đến là bất lực: “Anh làm gì đấy?”
Tư Văn kéo cô lại dồn vào một góc. Với chiều cao, sức mạnh, và khí thế áp đảo, trong tư thế này, trông hắn giống hệt một con dã thú.
Không, không phải chỉ giống không thôi, mà hắn chính là một con dã thú.
Chu Yên giương mắt nhìn hắn, chừng như chẳng hề bận tâm. Tư Văn vẫn còn đang mặc áo sơ-mi, mới chỉ cởi hai cúc: “Cởi cho tôi.”
Không gian tù túng quá mức khiến Chu Yên cảm thấy hơi khó thở: “Anh dịch ra chút đi.”
Tư Văn đứng bất động như núi.
“Được, cứ ở đó cho tôi chết ngạt luôn đi. Dù sao tôi cũng chẳng thiết sống nữa.” Thấy vậy cô cũng ngang ngược đáp trả.
Bấy giờ Tư Văn mới chịu lùi lại nửa bước.
Chu Yên cởi từng cúc cho Tư Văn, tay chốc chốc lại sượt lên ngực và bụng của hắn, như những cái cào không rõ là cố ý hay vô tình từ một chú mèo con, không nhột, song để lại cảm giác nóng như thiêu đốt. Cởi hết hàng cúc, Chu Yên đang định rời đi thì bỗng nhiên hắn giữ rịt cô vào lòng, làn da trần dán sát vào người cô.
Đứng thế được một lúc thì Chu Yên vòng tay ôm lấy Tư Văn, áp tai lên ngực hắn đặng nghe tiếng máu chảy trong huyết quản. Có lẽ vì da hắn dày quá nên cô chẳng nghe được gì, chỉ biết mình không muốn rời xa cơ thể này.
Nghĩ đoạn, Chu Yên lấy tay chọc chọc cơ bụng Tư Văn: “Ngực anh cứng ngắc.”
“Vậy hả?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
“Vậy cô có thích không?”
Chu Yên chọc chọc cơ bụng hắn: “Cũng được.”
Tư Văn lại hỏi: “Thích không?”
Chu Yên nhoẻn cười, mi mắt cong cong: “Anh định làm gì đấy?”
Tư Văn không làm gì cả, chỉ ghì chặt lấy cô. Tiếp theo đó là một quãng dài im ắng, họ cứ thế ôm nhau trong lặng lẽ, cảm giác thời gian như ngừng trôi.
Mãi đến khi tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí, Chu Yên mới rời khỏi vòng tay Tư Văn để đi nghe điện thoại. Hóa ra chỉ là một cuộc gọi tiếp thị.
Cô nhanh chóng cúp máy, lúc ngoái lại nhìn thì Tư Văn đã đi vào phòng tắm. Cô bật tivi lên, chuyển sang một kênh phát bóng đá rồi vừa nghe vừa đi cất quần áo phơi ngoài ban công. Giữa chừng nghe Tư Văn bảo đi lấy thuốc cho hắn, cô bèn bỏ quần áo xuống, mang thuốc vào phòng tắm. Thế nhưng thay vì nhận lấy thuốc, Tư Văn lại tóm lấy tay Chu Yên kéo vào bồn, hại cô ngã xuống nước ướt sũng cả người.
Một tay hắn ôm eo cô, để cô nằm trên người mình, tay kia thì với vào tủ âm tường lấy một chai rượu và một chiếc ly đế cao. Hắn rót đầy đáy ly, đoạn lắc nhẹ mấy cái để gạn rượu.
Chu Yên thấy tư thế này gò bó khó chịu, chống tay lên thành bồn toan đứng lên, nào ngờ lại bị Tư Văn kẹp chặt chân không cho dậy. Chán chẳng buồn chửi, cô dứt khoát trở mình, nằm bò ra luôn cho thoải mái.
Sau một hồi ngó ngoáy, Chu Yên thấy đã thoải mái hơn thì mới ngẩng đầu nhìn lên, để rồi va phải ánh mắt chăm chú của Tư Văn.
Họ cứ thế nhìn nhau, không ai muốn mở lời. Cuối cùng vẫn là Chu Yên không kìm được, nói: “Chân tôi sưng húp lên rồi.”
Tư Văn không ừ hử gì.
“Tôi bị thương không biết bao nhiêu là chỗ. Tại anh cả đấy.”
Tư Văn vẫn không đáp lại lấy nửa câu.
“Không tính mấy vết thương lặt vặt thì cũng có đến tám lần tôi bị thương nặng, lần nào cũng suýt chết, nhưng tôi chưa bao giờ xin tha.” Chu Yên áp má trái lên ngực hắn, đoạn đưa mắt nhìn tường: “Nhưng Tư Văn này, sẽ không có lần thứ chín đâu.”
Cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sau dáng vẻ thô bạo của Tư Văn, cô thực sự muốn tin vào nó. Nhưng cô sẽ không thể chịu nổi nếu tất cả chỉ là một giấc mộng viển vông.
Sau cái lần bị hắn bóp cổ suýt chết, cô đã viện hàng tá lý do để mới thuyết phục được mình tiếp tục ở lại bên hắn. Có điều bây giờ ý cô đã quyết, chỉ cần có thêm một lần nữa, chỉ cần chuyện này xảy ra thêm lần nữa thôi, cô nhất định sẽ rời khỏi hắn, cho dù cô có phải chết.
Chu Yên trông thì khôn khéo đấy, nhưng suy nghĩ trong cô thực ra vô cùng mâu thuẫn.
Cô cứ dùng dằng mãi chưa chịu dứt khỏi Tư Văn, còn tự bào chữa rằng hắn là kẻ có tiền có quyền, giải quyết được cho cô gần như mọi rắc rối, thế nên dù Tư Văn xấu xa đến mấy cô vẫn chịu đựng được.
Lý lẽ của Chu Yên là chỉ cần Tư Văn đưa cô tiền, cô sẽ sẵn sàng ở cạnh hắn đến tận lúc chết, chính cô cũng đã làm rõ điều đó trước mặt Vi Lễ An.
Ấy vậy mà cô lại không muốn cho hắn cơ hội thứ chín.
Cô biết mình không phải là điểm yếu của Tư Văn, nhưng cô có thể trở thành bến đỗ bình yên của hắn. Chỉ cần hắn thôi làm tổn thương cô, cô bằng lòng ở bên hắn mãi mãi mà không hỏi trái tim hắn thuộc về đâu.
Không vì yêu, không vì tình. Cứ ôm nhau như thế thôi.
Nhưng tất cả sẽ trở thành hư vô nếu hắn tổn thương cô đến lần thứ chín, khi ấy cô sẽ dùng mạng của mình để đòi cho bằng được tự do. Nhưng, nếu thực sự có lần thứ chín thì chắc cô cũng chẳng còn mạng nữa rồi.
Tư Văn từ đầu chí cuối chỉ im lặng nhấp rượu, nhấp xong một ngụm lại cho Chu Yên một ngụm.
Cả hai ngồi ngâm bồn nửa tiếng, không làm tình, không hôn hít, chỉ dán sát bên nhau. Đến khi Chu Yên bắt đầu thiếp đi, Tư Văn mới ôm cô ra khỏi bồn, đặt cô dưới máy sưởi. Luồng gió nóng nhanh chóng làm Chu Yên tỉnh giấc. Cô vào phòng, vừa đi vừa cởi quần áo ướt để đổi sang một bộ đồ sạch sẽ hơn.
Xong xuôi Chu Yên quay lại xô-pha, ngồi khoanh chân lướt di động. Tư Văn mặc quần áo xong cũng vào phòng, lấy di động khỏi tay cô rồi nằm gối lên đùi cô, từ từ khép mắt lại.
Chu Yên ngồi yên. Từ lúc xuống máy bay tới giờ trông hắn có vẻ mệt, cũng không muốn nhiều lời. Đòi đưa thuốc, song lại không uống.
Cô đưa tay toan vuốt tóc hắn, để rồi lại rụt về ngay khi sắp chạm đến.
Tư Văn từng hỏi, có phải cô ân ái với hắn nhiều nên sinh tình hay không. Chu Yên lại muốn hỏi, phải chăng người hắn đang nói đến chính là hắn. Nếu không thì tại sao một gã đàn ông mặt người dạ thú, luôn trưng ra vẻ cay nghiệt với đời như hắn, giờ phút này lại có thể gối lên đùi cô mà thở nhè nhẹ không khác gì một chú mèo con thế này?
Ngắm hắn một hồi, ánh mắt cô dần bị thu hút bởi thứ thấp thoáng dưới lớp áo chưa cài hết hàng nút. Giữa vùng tam giác ấy, khuôn ngực hắn hiện lên hết sức quyến rũ, khiến người ta trông mà phải nuốt nước bọt.
Lát sau, Chu Yên thôi không nhìn nữa, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Đúng là một phản xạ kỳ quặc, cả lần này lẫn cái lần Tư Văn bị cô nhìn chằm chằm, phải quay mặt sang nơi khác, trong khi rõ ràng cả hai đều đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau rồi.
Giọng nói lạnh nhạt của Tư Văn vang lên: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”
Chu Yên không thừa nhận: “Ai nhìn chứ.”
Tư Văn giật phanh áo ra, làm bật luôn mấy chiếc cúc đã cài. Chu Yên nghe tiếng quay đầu lại thì đã thấy Tư Văn phơi cả vòm ngực trần cho cô.
“Có phải chưa từng thấy đâu, vờ ngây thơ nỗi gì.” Hắn giở giọng khó nghe.
Chu Yên lơ đẹp hắn, còn thản nhiên lái sang chuyện khác: “Xe tôi đang hỏng, tiền sửa hơi đắt.”