Edit | Beta: Manh & MDL
Chu Yên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Tai cô chảy máu vì rách màng nhĩ và gãy xương con, vùng cổ thì ứ bầm từ cái siết của Tư Văn, nhưng với cơ thể chưa bao giờ vẹn nguyên của cô, những tổn thương ấy chỉ là chuyện nhỏ.
Hôm sau, cô tỉnh lại trên giường trong căn hộ của Tư Văn. Có tiếng động vọng vào từ bên ngoài, hẳn Tư Văn cũng đang ở nhà.
Cô quay lưng về phía cửa, không muốn đối mặt với hắn.
Nếu một ngày nào đó cô thật sự chết, cô nghĩ mình nhất định sẽ chết vì hèn. Nhớ lần đầu Tư Văn suýt làm cô mất mạng, cô đã từng thề, chỉ cần thêm một lần nữa thôi là cô sẽ rời khỏi hắn, dẫu có phải trả giá bằng mạng sống.
Nhưng bốn năm qua, đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu bận, vậy mà cô vẫn còn ở đây, bên cạnh hắn.
Bốn chữ “Một lần nữa thôi”, giờ chẳng khác gì một trò hề.
Cô thà viện cả trăm lý do cho bản thân, chứ nhất quyết không muốn dùng cái đầu thông minh để nghĩ vì sao mình lại làm thế.
Sợ. Cô đang sợ. Cô cho rằng, chỉ cần cô không nghĩ đến thì đó sẽ không phải là sự thật.
Tư Văn vào phòng, đặt di động bên gối rồi ra ngoài. Chu Yên biết nhưng không quay đầu, cô buộc mình phải nhắm mắt lại, thờ ơ với tất cả mọi thứ liên quan đến hắn. Dần dần, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Ở bên kia cánh cửa, Tư Văn lại nốc thuốc. Đây đã là lần thứ tư trong hai tiếng, song những triệu chứng vẫn chẳng hề dịu đi. Hắn vẫn đổ mồ hôi, vẫn gặp ảo giác, ruột gan vẫn nóng bừng bừng.
Hắn cởi quần áo đi tắm nước lạnh. Chẳng có tác dụng gì.
Hắn muốn lao đến chỗ Chu Yên, muốn lột trần cô, nghiền nát cô, nhưng hắn sợ, sợ gặp phải cái cảm giác cơ thể yếu ớt của cô lạnh dần đi.
Nếu cô chết thì hắn phải làm gì đây? Hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn nghiến răng, làn nước lạnh lẽo trượt trên đôi bàn tay siết chặt, chợt hắn vung nắm đấm, dùng toàn lực nện mạnh vào chiếc gương toàn thân gần đó. Mặt kính vốn chẳng mấy kiên cố lập tức vỡ vụn, rơi loảng xoảng đầy đất.
Tay hắn bê bết máu, vụn thủy tinh lẫn vào da thịt, loáng thoáng lộ xương trắng. Bấy giờ di chứng nghiện mới chịu đi đôi chút.
Tư Văn tắt vòi sen, không lau khô người mà cứ thế bước ra ngoài. Bỗng có tiếng chuông reo lảnh lót, hắn nhìn chiếc điện thoại nằm lặng trên bàn, đôi mày thoáng chau lại, đoạn xoay người vào phòng ngủ, cầm chiếc mình ít dùng hơn lên bắt máy.
“Tư Văn, anh cố ý đấy hả!? Đạp đổ Triệu Vưu Kim rồi, đường vào Kỳ Châu của chúng ta sẽ bị bịt kín! Não anh bị úng hay bị phẳng mà dám đắc tội với bà ta như thế? Anh quên là phi vụ này còn có tôi à! Đừng bảo tôi là anh gác kiếm đéo làm nữa! Tuy ông chơi với anh đã lâu nhưng chuyện này không hài hước tí nào nhé!”
Bên kia mắng một tràng té tát, rõ ràng đang nổi cơn tam bành.
Tư Văn đi đóng kĩ cửa phòng nơi có Chu Yên rồi mới nói: “Anh là người tìm đến tôi trước, không phải ngược lại. Mối Triệu Vưu Kim là do tôi dắt, không phải anh. Mấy cơ sở sản xuất ma túy của anh đều đang nằm trong tay tôi.”
Lửa giận của đối phương tắt ngấm, nào dám hùng hổ nữa, qua một lát thì bên kia đổi giọng mềm mỏng hỏi: “Bây giờ con đường Triệu Vưu Kim sập rồi, mình phải tìm kênh khác để đưa hàng vào Kỳ Châu. Nhưng còn ai thích hợp hơn bà ta nữa?”
Triệu Vưu Kim là nhân tố chính trong trò chơi của Tư Văn, hắn sẽ không bỏ qua cho bà ta: “Tuần sau bà ta có một thuốc đến Somalia, được lính đánh thuê Israel bảo kê, nếu bị cướp, bà ta sẽ mất bốn mươi triệu.”
“Bốn mươi triệu? Ý anh bảo tôi đi cướp của bà ta à? Sau đó bà ta sẽ tìm anh bổ sung hàng hóa phải không?”
“Nếu làm thế, bà ta sẽ giảm ít nhất một nửa tổn thất.” Tư Văn tự rót nước cho mình.
Người ở đầu bên kia mừng húm, cất tiếng cười to: “Đúng là người có đầu óc làm ăn có khác, suy tính chu đáo hơn hẳn cái loại chỉ biết lăn xả như tôi.”
Thấy gã đắc chí, Tư Văn bèn chỉnh đôi câu: “Hợp tác với tôi thì phải nghe lời tôi. Anh biết đấy, tôi không dựa vào trò này để làm giàu, và cũng sẽ không sa sút đến độ phải dựa vào nó để mưu sinh.”
Đối phương nuốt nước bọt. Tư Văn nói vô cùng bình thản, còn chẳng buồn cao giọng, nhưng đáng sợ chính là ở chỗ đó.
“Nếu không hiểu quy tắc thì tôi có thể đưa anh về lò học lại. Tôi có rất nhiều cách giết người, không ngại thì anh cứ thử xem.”
Tư Văn nói xong cúp điện thoại, ném thẳng nó vào tường, chiếc di động nguyên vẹn tức khắc nát thành từng mảnh.
Bọn chúng, bất kể là ai, chỉ nên ngồi yên chờ hắn tìm đến, chứ không phải tự tiện xông tới mạo phạm hắn.
***
Trong hầm trú ẩn tối tăm.
Tiết Bằng nheo mắt, nhổ nước bọt vào gạt tàn, cảm nhận luồng khí lạnh bủa vây khắp mình.
Gã cũng không rõ vì sao mình lại tìm đến Tư Văn. Tên đó là kẻ một tay che trời tại Kỳ Châu, ở biên giới Mỹ – Mexico cũng được chia phần, hắn hiếm khi bắt tay với ai và cũng không phải tuýp người thích giúp đỡ ai. Thế nhưng khi Tiết Bằng tìm đến hắn, mong hắn giúp vận chuyển một lô hàng, hắn vẫn đồng ý.
Không thể tin được là hắn lại đồng ý.
Ngày mới nghe tin Tư Văn là “cơ trưởng”[1], gã còn không tin, một người giàu sang và quyền lực như thế chẳng việc gì phải sa vào con đường này. Trừ phi hắn không thỏa mãn với việc chỉ có tiền, mà còn muốn kiểm soát một đế chế.
[1] Chỉ trùm buôn cần sa.
Gã không dám đoán mò suy nghĩ của Tư Văn, ngay lúc này, bán được hàng mới là quan trọng nhất.
Làm một trùm ma túy, kể từ sau trận giao tranh đầy tổn thất với đội phòng chống ma túy, mọi đường dây tiêu thụ của Tiết Bằng đã bị chặt đứt. Gã vẫn còn nhiều “gái trắng” (heroin) và “kim cương” (ma túy đá), nếu không tìm được người mua mới, chẳng mấy chốc gã sẽ bị thị trường có nhịp độ chóng mặt này đào thải.
Tư Văn mách nước cho hắn, bảo ở Kỳ Châu có một người phụ nữ làm y dược, mạng lưới quan hệ của bà ta vô cùng phức tạp, gần như bao phủ khắp Kỳ Châu. Gã phái người đi điều tra thì Triệu Vưu Kim đúng là thế thật, bèn đề xuất kế hoạch cho Tư Văn, có điều Tư Văn không đồng ý, muốn làm theo cách của riêng mình…
Hắn quả thật đã thành công. Một cây quyền trượng của hắn dễ dàng thu hút sự chú ý của Triệu Vưu Kim.
Nhưng vì sao hắn lại cứa một đường lên mặt bà ta? Hắn nghĩ gì mà lại tự đẩy bà chủ lớn này đi như vậy?
Thế là Tiết Bằng giận mất khôn, quên luôn quy tắc xưa nay của Tư Văn. Gã nóng nảy gọi điện chất vấn Tư Văn, chỉ để nhận ra rằng hắn đã tính trước mọi chuyện, cuối cùng còn bị hắn cảnh cáo.
Gã nheo mắt rít một điếu thuốc, rồi lại xoa vết sẹo trên cổ tay, quyết định cứ nghe theo Tư Văn đã.
Trong tình cảnh hiện tại, gã thật sự không có đủ tư cách để ra điều kiện.
Cảnh sát đã phát lệnh truy nã cấp A và treo thưởng lên đến tám trăm ngàn đối với gã, khiến gã chỉ còn nước ngắc ngoải trong hầm trú ẩn này. Từ hiệu suất làm việc, có thể thấy các anh em đang dần mất niềm tin vào gã.
Tư Văn là người duy nhất gã có thể nhờ cậy, tạm thời gã vẫn nên nghe hắn thì hơn.
Cho dù việc gã bị cảnh sát theo dõi, lưu lạc đến nước này, đều là do một tay Tư Văn phá, thậm chí cả việc gã tìm đến Tư Văn để hợp tác cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
***
Lúc Chu Yên tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối. Cô mò mẫm lấy chiếc di động bên gối, bật nguồn lên thì thấy một tin tức chuyển khoản.
Mở ra xem thử, năm trăm ngàn, quả nhiên đến từ Tư Văn.
Cô mấp máy môi, đoạn đặt di động xuống, rời giường đi uống nước.