Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 7: Ngài ấy đang tìm người




Nàng có thể hiểu tại sao những đại quan khách quý này không ai đến Mộng Hồi Lâu, Ân Qua Chỉ muốn thu nhận đồ đệ, chỉ cần là người thì cũng muốn đến phủ Sử Thần này —— ngay cả khi không nghĩ tới chuyện bái sư cũng nghĩ đến xem náo nhiệt.

Thời điểm Ân Qua Chỉ mới tới nước Ngô, hoàng đế nước Ngô cố ý muốn hắn dạy dỗ các hoàng tử nhỏ tuổi trong cung, Ân Qua Chỉ lấy cớ "thân phận xấu hổ" uyển chuyển từ chối. Hiện giờ đột nhiên muốn thu nhận đồ đệ là vì gì đây?

Mặc kệ lý do là gì, chỉ cần là đồ đệ của hắn, việc tiến cử làm quan sẽ nhẹ nhàng đi nhiều, thậm chí có thể được hoàng đế đánh giá cao cũng không biết chừng. Vì lý do này, các vị đại nhân ở đây chuẩn bị lễ vật cũng không ít, hy vọng sẽ được hắn ưu ái.

Phong Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy vị chủ thượng này tình cảnh không coi là tốt, một phòng quan to quý hiển, hắn cự tuyệt ai cũng không ổn.

Ân Qua Chỉ vì cái gì lại tự đào mồ chôn mình vậy?

"Nhận các vị hậu ái." Khi ồn ào lắng xuống, vị chủ cuộc rốt cuộc mở miệng: "Các vị đại nhân thịnh tình như thế lại khiến tại hạ khó nhận hết. Tại hạ chỉ nhận nhiều nhất 3 đệ tử, nhiều hơn cũng không được. Nếu các vị muốn so tài, vậy hoàng hôn ngày mai đến giáo trường ở thành Tây, tại hạ xin chờ các vị đại giá."

Lại còn có kỳ thi? Mọi người đều ngừng nói, trong lòng cân nhắc, trên mặt không ngừng dao động. Ngược lại thiếu niên mặc áo lam mới báo danh không chút do dự tiến lên chắp tay nói: "Thế Hướng nhất định sẽ đến, đến lúc đó còn xin điện hạ chỉ giáo!"

Phong Nguyệt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn bộ dáng đúng là con cháu thế gia, cũng không để ý nhiều.

Có hắn mở miệng, đám người còn lại cũng sôi nổi đáp lại, sau đó tán ra trong yến hội rồi ngồi xuống. Phong Nguyệt nhìn thoáng qua ghế bày biện khắp nơi, liền thầm mắng một tiếng.

Nói cái gì mà chỉ phát ra 3 cái thiếp, chỗ ngồi ở đây đâu có ít, vốn đã sớm đoán sẽ có nhiều người tới như vậy.

Không biết xấu hổ!

"Trong phủ Điện hạ tuy yên tĩnh nhưng không có giai nhân đi cùng, rốt cuộc có chút vắng vẻ." Người béo vừa ngồi xuống lại mở miệng, cười tủm tỉm mà hướng tới Ân Qua Chỉ nói: "Trong phủ của hạ quan thật ra có không ít vũ cơ, miễn cưỡng có thể làm phủ của điện hạ náo nhiệt thêm hai phần."

Xã giao chốn quan trường có 3 kịch bản quen thuộc: Ăn cơm, tặng lễ, nhét nữ nhân. Những người còn lại còn đang ấp ủ, không ngờ hắn đã nói ra trước.

Ân Qua Chỉ cầm chén rượu lên, bình tĩnh nói: "Là tại hạ sơ suất. Vũ cơ trong phủ thích xem náo nhiệt đứng chơi, lại quên mất bổn phận của mình."

Trong phủ có vũ cơ? Phong Nguyệt nhướng mày, nhìn trái nhìn phải, đang muốn nói chỗ nào có cô nương ngốc đứng xem náo nhiệt quên múa? Kết quả vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của vị chủ thượng.

"Còn ngây người?" Hắn giống như đã sớm thấy nàng, Ân Qua Chỉ thong dong nói: "Nhiều người tới như vậy, không nên múa một bài chào hỏi sao?"

Gì đây? Phong Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Đừng nói nàng không phải vũ công trong phủ hắn, hắn cũng chưa cho bạc, cho dù là nàng thì đôi tay cứng ngắc như khúc gỗ này, chạm vào là đau, hoạt động mạnh cũng đau, sao có thể múa cho hắn được?

"Điện hạ." Phong Nguyệt cười gượng hai tiếng, chậm rãi giơ chân lên: "Nhảy không được."

Ân Qua Chỉ phảng phất như không biết chuyện gì xảy ra, nháy mắt mặt liền trầm xuống, nổi giận nói: "Không có nửa điểm quy củ gì cả! Quan Chỉ, đem nàng ta nhốt vào phòng chất củi, chờ yến hội qua thì xử lý."

"Vâng." Quan Chỉ đồng ý, tiến lên nhỏ giọng xin lỗi, sau đó giống như bắt gà con, nhéo Phong Nguyệt đẩy ra ngoài.

"Này?" Phong Nguyệt nóng nảy: "Ta không phải......"

Nàng muốn nói, ta không phải người trong phủ ngươi, ngươi sao có thể nhốt ta vào phòng chất củi? Nhưng lời chưa nói ra, Quan Chỉ ra tay như chớp, đột nhiên điểm huyệt đạo trên người nàng, nàng chỉ cảm thấy cổ họng đau xót, sau đó không nói được gì nữa.

Ân Qua Chỉ nhấp rượu, mặt không biểu tình nhìn nàng bị mang đi.

Phong Nguyệt rất tức giận, nàng là tới xem náo nhiệt mà thôi, dựa vào cái gì không chọn những người khác lại chọn nàng? Thấy nàng dễ bắt nạt có phải không?

Nàng cúi đầu nhìn bản thân, đôi tay đều bị bọc, một thân hồng sa bao trùm thân thể nhỏ nhắn nhìn có chút nhu nhược, thật là trông dễ bắt nạt.

Haizz.

Phong Nguyệt cam chịu số phận mà đi vào phòng chất củi, nàng tìm chỗ sạch sẽ nơi góc ngồi xuống rồi nhìn Quan Chỉ, chớp chớp mắt.

Quan Chỉ áy náy nói: "Chủ tử phân phó, ta chỉ làm theo."

Phong Nguyệt lắc đầu, lại chớp mắt, nâng cằm để lộ cổ cho hắn.

Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn dụ dỗ ngươi, chỉ là tới phòng chất củi rồi, chẳng phải cũng nên giải huyệt hay sao?

Quan Chỉ bừng tỉnh, vội vàng giải huyệt đạo, sau đó đi ra ngoài bưng nước tiến vào cho nàng uống.

"Các ngươi thích bắt nạt những nữ tử yếu đuối như nô gia vậy sao." Vừa nói được, Phong Nguyệt nước mắt đã chảy dài, nghiêng người ngã vào đống củi bên cạnh, thoạt nhìn đúng là vô cùng thê thảm: "Nô gia chỉ là đi ngang qua, thấy nhiều người thì đến xem, các người sao lại như vậy..."

Những giọt nước mắt trong suốt, to tròn như pha lê lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm, Quan Chỉ có chút không đành lòng, ngồi xổm xuống nói: "Ta cũng không biết chủ tử vì sao muốn nhốt cô lại, nhưng cô đừng khóc, chờ yến tiệc kết thúc sẽ thả cô đi."

Trò chuyện một hồi lâu, Phong Nguyệt thuận tiện lấy tay che đôi mắt quan sát xung quanh, mãi mới thở dài, dừng khóc: "Nơi này đen như mực, nhà ngươi có nha hoàn gì đó không, gọi tới chăm ta cũng được."

Quan Chỉ lắc đầu: "Toàn bộ phủ Sử Thần chỉ một mình ta hầu hạ chủ tử, một nha hoàn cũng không có."

Hả? Phong Nguyệt nhướng mày: "Đầu bếp nữ cũng không có?"

"Đúng, chủ tử muốn ăn món gì đều là ta làm." Nói đến cái này, Quan Chỉ còn có chút lo lắng: "Tuy rằng có thể ăn, nhưng cũng không tính ngon lắm, chủ tử đã ăn một năm rồi."

Đôi khi hắn cũng rất sợ chủ tử nhà mình ăn phải cái gì không hay.

Phong Nguyệt rũ mắt, nghĩ thầm Ân Qua Chỉ tâm lý phòng bị cũng quá nặng, sân lớn như vậy, việc nào cũng là Quan Chỉ làm? Quan Chỉ lại còn không tạo phản, thật không hổ danh là thuộc hạ trung thành nhất của Ân Qua Chỉ.

Hắn ở nước khác làm con tin, đãi ngộ cực cao lại tự do, khó tránh khỏi đề phòng có người muốn hại mình. Phong Nguyệt có thể hiểu được, nhưng vẫn thông cảm nhìn Quan Chỉ liếc mắt một cái: "Vất vả ngươi rồi."

Quan Chỉ dừng một chút, cười khẽ: "Hầu hạ chủ tử nào có cái gì vất vả hay không vất vả."

Phong Nguyệt nhìn bên ngoài, nói: "Nếu chỉ có mình ngươi hầu hạ hắn, vậy ngươi còn ở chỗ này với ta làm gì? Đang trong yến hội, chủ tử nhà ngươi thế nào cũng muốn ngươi giúp đỡ một chút, đúng chứ?"

"Cái này......" Quan Chỉ sờ sờ mũi, vẻ mặt xấu hổ: "Chủ tử vừa mới phân phó, nói phải để mắt tới cô."

Phong Nguyệt: "......" Đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy sao?!

Hít sâu một hơi, nước mắt lại tuôn ra, nàng nức nở nói: "Nô gia chỉ là một nữ tử yếu đuối, chủ tử nhà ngươi muốn làm gì vậy?"

"Ta cũng không biết." Quan Chỉ ấp úng nói: "Lúc trước từ Mộng Hồi Lâu trở về đã bảo ta tra thân phận của cô, đáng tiếc cô chỉ là người từ thanh lâu, cũng không có người quen thân thích cho nên ta cũng không tra được gì."

Quan Chỉ, tùy tùng ngay thẳng của Ân Qua Chỉ vào giờ phút này đã thể hiện mặt trung thực của mình, thế nhưng những lời này lại nói hết với nàng! Phong Nguyệt khóc không nổi nữa, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng quá ngây thơ rồi, vốn cho rằng Ân Qua Chỉ trước nay không nghi ngờ mình, còn cho rằng tự mình có thể che đậy, nhưng nàng như thế nào lại quên Ân Đại hoàng tử nhỉ, người mười trận thắng chín, luôn làm mọi việc chu đáo không chê vào đâu được. Chỉ cần làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ, tuyệt đối sẽ tra nàng tận đáy.

Nhưng mà sao đây? Người biết nàng đều đã chết sạch sẽ, có bản lĩnh hắn xuống địa phủ tra đi!

"Cô đừng kích động." Quan Chỉ liên tiếp trấn an: "Chủ tử của chúng ta đang tìm người, cho nên đối với những ai có hành vi khả nghi đều có chút mẫn cảm, cứ là người bên cạnh đều sẽ tra xét như vậy, không chỉ với mỗi cô."

Phong Nguyệt khàn giọng nói: "Ngươi không cần trấn an ta, ta không kích động."

Quan Chỉ nhìn nàng hai mắt đỏ như máu, nhún vai, không kích động thì không kích động, nàng nói cái gì thì là cái đấy.

Phòng chất củi yên tĩnh một lát, Phong Nguyệt mới nhớ tới hỏi: "Chủ tử nhà ngươi đang tìm người nào?"

Quan Chỉ nói: "Một người quen cũ, cụ thể là ai ta cũng không biết, nhưng chủ tử đã tìm 3 năm rồi."

Ba năm? Trong lòng nhảy dựng, Phong Nguyệt ngạc nhiên: "Nam hay nữ?"

Quan Chỉ nghiêm túc nghĩ, nói: "Nam đi, 3 năm trước, nước Ngụy đã xảy ra đại án, có không ít người bị liên lụy, chủ tử giống như có một người bạn cũng bị cuốn vào, không rõ tung tích cho nên vẫn luôn tìm kiếm."

Nam giới.

Phong Nguyệt thả lỏng một hơi, xương tay đau nhức, sắc mặt tái nhợt nghĩ mình sao lại tự mình đa tình, nữ nhân 3 năm trước ngủ với Ân Qua Chỉ đã đến Mộng Hồi Lâu rồi, còn trông cậy hắn sẽ si tình mà tìm kiếm trong 3 năm?

Không bằng hy vọng Mộng Hồi Lâu có một ngày có thể biến thành học đường đâu.

"Ngươi vì sao lại yên tâm đi nói với ta mấy chuyện này vậy?" Phong Nguyệt ngẩng đầu, đột nhiên hỏi Quan Chỉ một câu.

Quan Chỉ cười nói: "Cũng không phải chuyện bí mật gì, dù sao giờ cũng không có chuyện gì, tiện thì nói chuyện phiếm thôi."

"Ồ?" Phong Nguyệt tinh thần tỉnh táo: "Vậy có thể tâm sự tình huống hiện tại của chủ tử nhà ngươi ở nước Ngô như nào không? Ta rất tò mò sao hắn vẫn còn lợi hại như vậy."

Nàng không đành lòng nhìn người đã từng được tôn quý như thần giờ lại bị ngã xuống như vậy, nhưng thấy Ân Qua Chỉ vẫn còn vẻ vang, nàng cũng không quá vui.

Vừa nghe chuyện này, Quan Chỉ ngay thẳng liền ngậm miệng, đưa tay nhéo môi, lắc đầu với nàng.

Cái này không thể nói được.

Phong Nguyệt mắt trợn trắng, nói thầm: "Ngay cả thuộc hạ cũng được dạy dỗ cẩn thận như vậy, thật là biến thái!"

"Ngươi, hoặc đem lời trong bụng ngậm lại đừng lên tiếng, hoặc là ra tiếng, dù ngươi nhỏ giọng như nào ta cũng nghe thấy được."

Ngoài cửa tối sầm lại, có tiếng gió thổi vào, Phong Nguyệt nghẹn họng, theo bản năng run lập cập, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.

Ân Qua Chỉ bước vào phòng chất củi, một thân bạch y không dính bụi trần, như thần tiên độc lập với thế giới, nhìn xuống nàng, một kẻ tro bụi phàm nhân: "Mắng ta?"

"Không có không có!" Phong Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói: "Nô gia đang khen người bên ngài hiểu chuyện, ha ha ha."

Ân Qua Chỉ rũ mắt, chậm rãi cúi xuống, tiến sát gần mặt Phong Nguyệt, trong mắt thần sắc âm u, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên bụng nàng: "Lần sau mắng thì trút vào đây, bằng không ta giúp ngươi đem đầu lưỡi bỏ vào nơi này."

Người này rõ ràng là Tu La vương âm hiểm khát máu, lại còn mặc một bộ bạch y trắng tinh! Phong Nguyệt trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không dám lỗ mãng, thẳng tắp quỳ xuống, nịnh nọt nói: "Nô gia cũng không dám nữa, chẳng là xin hỏi điện hạ, ngài nhốt nô gia ở nơi này có chuyện gì sao?"