Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 51: Không bên cạnh nàng




Phong Nguyệt đứng ở cửa nhà ngục đang lôi kéo ngục tốt thì thình lình cảm thấy một trận gió yêu ma từ bên trong thổi ra khiến nàng lạnh tóc gáy. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có gì dị thường, gõ gõ đầu mình, tiếp tục cười với ngục tốt bên cạnh: "Quan gia ăn nhiều một chút, nô gia tự tay làm đó."Bị sắc đẹp vô biên này làm mê choáng đầu, ngục tốt ngây ngô cười, nhìn nàng không chớp mắt, tay cầm điểm tâm bỏ tọt trong miệng. Lúc Ân Qua Chỉ đi ra, cảnh tượng hắn thấy là tên ngốc và yêu tinh này. "Công tử." Thấy hắn ra, Phong Nguyệt cười hành lễ.Ân Qua Chỉ liếc nhìn nàng, vươn tay kéo người đi, mặt không cảm xúc nói: "Xong việc rồi, đi ra bên ngoài chờ Thế Hướng.""A, tốt. Nhưng mà..." Bước chân lảo đảo theo hắn, Phong Nguyệt cắn răng cười nói: "Nô tỳ cũng không phải con diều, ngài lôi kéo như vậy cũng không hay, không bằng để nô tỳ tự đi?""Ngươi đi quá chậm."Chậm? Phong Nguyệt không phục. Nàng xách váy chạy như bay nháy mắt liền xông ra ngoài: "Ai chậm!"Ân Qua Chỉ mang theo gió thổi đến, chuyện vừa mới thành, tâm tình giờ không tồi, Ân đại hoàng tử nhìn thoáng qua bóng dáng đằng trước, thở một hơi rồi đuổi theo. "Còn rất biết chạy."Giọng nói lạnh lùng giống khối băng mang theo chút khinh miệt vang "Ầm" một tiếng trên đầu Phong Nguyệt, nàng vẫn đang chạy như điên. Nàng ngạc nhiên nghiêng đầu, liền thấy có người vạt áo tung bay. Tiêu sái vạn phần mà chạy ở bên cạnh, người đó đang liếc nàng: "Ngày thường bộ dáng uốn éo kia là giả?"Phong Nguyệt nhếch miệng: "Sao có thể là giả chứ? Lúc nào làm chuyện gì đều có luật riêng, nô gia làm theo luật mà thôi.""Vậy sao? Vậy hiện giờ ngươi có thể không cần chạy nhanh như vậy.""Nô gia không chạy, đây là nô gia đi nhanh. Công tử chẳng lẽ là thể lực không chống đỡ nổi nên mới theo không kịp? Vậy nô tỳ kéo... không phải, nô tỳ có thể đỡ ngài đi."Ân Qua Chỉ nhấp môi, nhìn nàng một cái, thật sự duỗi tay lại đây. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay hơi ráp khiến trong lòng nàng khẽ động. Nắm lấy tay người......Kéo đi! Phong Nguyệt chưa nói xong hai lời, chỉ cố gắng chạy trốn nhanh, cố gắng tranh thủ  khiến hắn chút lảo đảo gì đó! Nhưng mà, sự thật chứng minh nàng vẫn là quá ngây thơ rồi, Ân Qua Chỉ một tay nắm lấy tay nàng, con ngươi liền xẹt qua một tia cười lạnh, tiếp theo hắn cũng không thèm che giấu thực lực, nhanh như chớp kéo nàng đi. An Thế Hướng đang đứng chờ ở cửa hông, thình lình thấy có thứ gì đó từ cửa lao ra. "Tránh ra!" An Thế Hướng kéo đám tuỳ tùng cùng nhau tránh khỏi bụi mù mịt, nhíu mày nhìn về phía hướng bụi đất cuồn cuộn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"Tuỳ tùng vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ân điện hạ kéo theo nha hoàn..
... Bôn, tư bôn?"Bảo mình đứng ở bên cửa chờ, tự mình chạy đi, đúng là có thể nói là tư bôn. Nhưng không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng. An Thế Hướng sờ cằm, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Thôi, hình như sư phụ có việc gì gấp, chúng ta đi trước.""Đúng vậy."Cơn gió nhẹ của tháng ba phe phẩy làn liễu rủ, nước sông róc rách, bóng dương liễu lả lướt, dưới cảnh sắc tuyệt đẹp kia, có hắc y công tử trường thân như ngọc, ánh mắt dịu dàng nhìn về thiếu nữ nằm bò trên mặt cỏ, chan hoà hỏi: "Mệt à?"Vô nghĩa, đến mức phải quỳ rạp lè lưỡi trên mặt đất, ngươi nói xem có mệt không? Phong Nguyệt giận đến mức hàm răng run cả lên, run rẩy vén búi tóc rối tung, hít sâu một hơi, sau đó cười với người nọ: "Không mệt."Ân Qua Chỉ gật đầu, nói: "Vậy lại đi một lát?""Ngài tự mình đi thôi." Phong Nguyệt siết chặt tay, giả cười: "Nô gia muốn nhìn phong cảnh một chút."Ân Qua Chỉ dựa vào cây liễu nói: "Kẻ không chịu thua thường dễ bị đánh rụng rời xương cốt."Mấy lời này là để trêu chọc nàng, rõ ràng đã rất mệt, xuống nước là xong chuyện, lại cứ ương ngạnh với hắn. Nhưng mà đúng không khéo, Phong Nguyệt chính là người vừa bị đánh gãy xương cốt xong, vừa nghe lời này xong, sắc mặt đã biến đổi, hận ý trong mắt nổi lên, hung ác đến mức khiến Ân Qua Chỉ giật nảy mình."Như thế nào?"Không thể bại lộ, Phong Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng cố gắng trấn an mình không thể quá kích động, người ta nói lời này không sai, vốn đạo lý là như thế, nàng chính vì không chịu thua nên đôi tay này mới thành như giờ. Phong Nguyệt dời tầm mắt, thấy sau có chút động tĩnh, nàng vội thuận thế phát giận: "Có người đánh người! Rõ như ban ngày ban mặt, đúng quá đáng!"Ánh mắt nàng vừa chạm đến, Ân Qua Chỉ nhìn nàng một hồi lâu mới quay đầu nhìn hướng nàng chỉ. Đúng là có người đang đánh người, xem bộ dáng là nông phu, dùng mấy miếng đòn hung thần ác sát trút lên người một cô nương, bá tánh đứng đông bên cạnh nhìn xem, thấy thế đều tiến lên hỗ trợ lôi kéo. Cô nương kia đã vỡ đầu chảy máu, thoạt nhìn thê thảm. Nông phu vẫn chưa hết giận, còn muốn tiếp tục đánh
Bình thường bá tánh ẩu đả, Ân Qua Chỉ không có gì hứng thú, Phong Nguyệt cũng không thừa hơi xen vào việc người khác, nàng chỉ định dời lực chú ý của vị kia, để hắn xem nhẹ biểu tình không ổn vừa rồi của mình. Ai biết, đúng lúc Phong Nguyệt bò dậy chuẩn bị đổi đề tài, một tiếng kêu vang toàn bộ bờ sông: "Dừng tay!"Thanh âm thật sự quen thuộc khiến Ân Qua Chỉ nhìn lại. Dịch Chưởng Châu dẫn theo nha hoàn vọt vào đám người, nhìn cô nương kia đổ máu, lại nhìn tên nông phu hành hung, cả giận nói: "Không có vương pháp sao? Muốn giết người trên phố?"Đám bá tánh xung quanh sửng sốt, nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng quần áo sang trọng nên không dám hé răng. Cô nương đổ máu kia lập tức trốn phía sau Dịch Chưởng Châu, nghẹn ngào nói: "Cứu mạng!"Được, Dịch Đại Bồ Tát tới rồi, nào có đạo lý không cứu? Phong Nguyệt cảm thấy chuyện này đã có thể xem như đã giải quyết, kết quả vừa quay đầu, người bên cạnh đã không thấy.A thấy rồi. Ha, người ta đi về hướng cô nương, vừa mới chạy xa như vậy nhưng chẳng yếu đi chút nào. Phong Nguyệt híp mắt, ôm cánh tay nhìn hắn đến chỗ Dịch đại tiểu thư. Ngữ khí dịu dàng hơn mọi lần: "Chưởng Châu, sao cô lại ở chỗ này?"Dịch Chưởng Châu đang chuẩn bị chủ trì công đạo cho người ta, vừa nhìn thấy hắn đã cười, vội vàng kéo hắn qua, nói: "Ta vừa lúc đi ngang qua, thấy bên này xảy ra chuyện nên tới xem một chút."Dứt lời, nàng quay đầu hỏi nông phu kia: "Ngươi làm cái gì?"Nông phu mặt đầy vẻ oan ức, hung hăng trừng mắt nhìn cô nương phía sau nàng, nói: "Đây là tức phụ nhà ta mới cưới về, hại chết mẫu thân 60 tuổi của ta trên giường bệnh! Ta kéo nàng ta đi gặp quan, ai biết nàng ta nói nương ta sống chỉ phí cơm gạo, chết cũng chưa hết tội! Ta lúc này mới động thủ..."Mọi người nghe xong ngạc nhiên, Dịch Chưởng Châu nhíu mày nói: "Dù tính là nàng không đúng, ngươi cũng không thể động thủ. Lại nói nữa, nàng ấy vì gì phải hại mẫu thân ngươi, không hỏi rõ ràng gì đã đưa quan? Các người là phu thê cơ mà!"Phong Nguyệt nghe. Khóe miệng không giỏi giật giật.Ân Qua Chỉ vẻ mặt trấn định, hoàn toàn không cảm thấy Dịch Chưởng Châu nói không đúng chỗ nào, ngược lại còn như hộ hoa sứ giả đứng phía sau nàng. Vì có hắn ở đó, Dịch Chưởng Châu càng thêm tự tin, nhíu mày nhìn tên nông phu kia nói: "Hơn nữa mẫu thân ngươi đã không còn nữa, ngươi còn muốn mất thêm một tức phụ? Sao có chuyện như thế được? Việc nhà thì cứ về nhà giải quyết, ở trên phố đánh người thì có bản lĩnh gì?""Đúng vậy, nào có nam nhân đánh nữ nhân." Quần chúng vây xem sôi nổi phụ họa, cô nương tránh sau lưng càng khóc đáng thương: "Mẫu thân hắn bệnh đến mức không thể xuống giường được. Không thể nói chuyện, không thể động, cứt đái cũng phải để người hầu hạ, còn muốn ăn cơm. Lương thực trong nhà đã ít, giờ nào nuôi nổi..."Dịch Chưởng Châu quay đầu lại giáo huấn nàng: "Liền tính như thế ngươi cũng không nên dùng biện pháp này. Về sau cũng không thể như vậy!"Cô nương nghẹn ngào, gật đầu.Lúc này mới thật là mở rộng tầm mắt! Phong Nguyệt líu lưỡi, nghĩ thầm tên nông phu kia nếu là đánh chết cô nương này, nhà mẹ đẻ cô nương có phải cũng không thể cáo trạng hay không? Rốt cuộc nữ nhi đã chết thì cũng không thể còn mất đi con rể?Mấy cô nương lớn lên từ chốn khuê các có phải đầu óc khác hẳn với mấy người ăn cát như nàng không? Nông phu đánh người có sai, vậy cô nương kia lòng dạ càng độc địa, không dẫn đi gặp quan còn bắt nông phu nhà người ta đang tang mẹ phải tha thứ? Thấy hai người đều không hé răng, Dịch Chưởng Châu cảm thấy sự tình đã giải quyết, ánh mắt từ bi hướng bốn phía nhìn lướt qua. Đang muốn bảo hai người kia về nhà, kết quả lên thấy một người bộ dáng nha hoàn đứng cách đó không xa, bộ dáng nhìn có chút quen. "Phong Nguyệt cô nương?"Bị thấy rồi, Phong Nguyệt lập tức đặt tay bên hông, sau đó cúi đầu uốn gối: "Dịch Tiểu thư."Ân Qua Chỉ liếc mắt một cái. Trong mắt lại mang theo ý ghét bỏ, nhưng hắn vẫn đi theo Dịch Chưởng Châu đến trước mặt nàng, trông bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng. "Ngươi sao cũng ở chỗ này?" Dịch Chưởng Châu nhìn nàng từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: "Hoàn lương?"Nhớ tới Tôn Lực, Phong Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Ân Qua Chỉ liếc mắt một cái, không hé răng.Ân Qua Chỉ nhàn nhạt nói: "Trong phủ ta thiếu một nha đầu nấu cơm, nàng thường xuyên đi hỗ trợ."Hắn chuộc thân cho nàng ta? Dịch Chưởng Châu nhíu mày, trong lòng nhất thời thực hụt hẫng, nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái rồi lôi kéo Ân Qua Chỉ tới bên cạnh, thấp giọng nói: "Ân ca ca, ngươi thiếu người nấu cơm, tìm ai không được, cứ phải tìm nàng ta làm cái gì?""Nàng ta nấu cơm ngon.""Nữ đầu bếp trong phủ ta nhất định còn nấu ngon hơn nàng ta!" Dịch Chưởng Châu dậm chân, nói: "Ta có chút không thích nàng đâu, Ân ca ca đừng thân cận cùng nàng ta quá.""Hử?" Ân Qua Chỉ quay đầu liếc nhìn Phong Nguyệt, có hứng thú hỏi: "Ngươi không thích nàng ta điểm nào?"Dịch Chưởng Châu nhăn mày: "Hồ mị yêu khí, không đứng đắn, thích thông đồng với người, lại không có lòng liêm sỉ. Người như vậy ở trong phủ Ân ca ca cũng khiến người mất mặt."Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Ân Qua Chỉ không nói chuyện.Xem thần sắc là có thể đoán được hai người đang nói thầm cái gì, Phong Nguyệt bĩu môi, đột nhiên có chút hứng thú, kéo vạt áo trước ngực, bó chặt đai lưng, sau đó ném khăn lên người Ân Qua Chỉ, giọng điệu hờn dỗi: "Công tử, chắc chúng ta phải nhanh về phủ rồi nhỉ? Nô gia tối còn phải hầu hạ ngài mà."Lời này vừa nói xong, Dịch Chưởng Châu mặt tái xanh, nhìn nàng giống như nhìn yêu quái.