Phong Nguyệt Bất Lương Quan

Chương 9: Vị khách hào phóng




Bị nàng nói lời này muốn nghẹn, Ân Qua Chỉ thật ra không biết đáp lại như nào thì ổn, chỉ có thể mắt lạnh nhìn nàng hướng về phía cửa viện.

"Cô nương đi đâu vậy?" Quan Chỉ bưng đồ ăn tiến vào liền đụng phải nàng, nhìn thấy vẻ mặt của Phong Nguyệt thì hoảng sợ.

"Tay ngươi bưng thức ăn có vững không vậy?" Phong Nguyệt dừng lại hỏi hắn.

Quan Chỉ gật đầu: "Rất vững, cam đoan sẽ không làm đổ đâu!"

"Vậy là tốt rồi." Phong Nguyệt vươn hai móng vuốt, tóm được đai lưng người ta thì tháo ra, sau đó chậm rãi ung dung cởi xuống, tháo cả vạt áo ngoài hắn.

"Này này!" Quan Chỉ trợn tròn mắt, theo bản năng phối hợp cởi áo ngoài với nàng: "Cô nương là?"

"Cảm tạ." Phong Nguyệt nhe răng cười với hắn, bọc kiện quần áo, bình tĩnh đi đi qua hắn rời sân viện.

Quan Chỉ cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn bóng dáng mê người tùy ý mặc áo choàng của đàn ông, giống như hòa thượng cao hai thước không thể nhìn thấu.

Hắn mặt đầy nghi hoặc bước vào nhà chính, liền thấy chủ tử nhà mình mặt trầm như nước, con ngươi tràn đầy địch ý.

"Đây là là làm sao vậy?" Quan Chỉ đặt mâm xuống, hỏi: "Ngài lại hung dữ với người ta?"

"Ta hung dữ?" Ân Qua Chỉ cười nhạo một tiếng, đường cong trên mặt sắc lạnh như sắt: "Cô ta không biết kiểm điểm, ta còn không được nói sao?"

"Chủ tử." Quan Chỉ thở dài một tiếng, khuyên nhủ: "Ngài có thể nói, nhưng cách ngài nói chuyện từ trước đến nay đều trực tiếp lại đả thương người khác. Phong Nguyệt cô nương tốt xấu gì sáng sớm cũng dạy thuộc hạ nấu ăn cho ngài ngài nhìn xem, tất cả đều là món ngài thích."

Bốn món phụ cùng một chén cháo đậu xanh, so với những món Quan Chỉ làm trước đây quả thực khác nhau rất lớn. Mới vừa rồi hắn không chú ý nhìn, giờ nhìn lại, đúng là rất đói bụng.

"Ngươi bảo nàng ta làm những thứ này?" Ân Qua Chỉ khóe miệng giật giật, liếc mắt hỏi.

Quan Chỉ lắc đầu: "Thuộc hạ còn chưa nói gì, Phong Nguyệt cô nương tự mình nói làm mấy thứ này."

Tay đang cầm đũa dừng lại, Ân Qua Chỉ híp mắt.

Thật đúng là rất hiểu hắn.

Ân Qua Chỉ chậm rãi thưởng thức đồ ăn sáng, mặt mày bình tĩnh lại, khó được lúc tâm trạng tốt.

"Đưa chút đồ vật đến Mộng Hồi Lâu đi." Nhìn đồ ăn thừa trên bàn với vẻ đáng ghét, Ân Qua Chỉ nói: "Rốt cuộc cũng tới chỗ ta một đêm, không đưa đồ vật nào đến thì lại có vẻ ta keo kiệt."

"Đúng vậy." Quan Chỉ khom người.

Mộng Hồi Lâu.

Phong Nguyệt mới vừa chui qua lỗ chó, liền thấy trước mặt mình một đôi chân đàn ông, chiếc quần bị cởi tới mắt cá chân người đàn ông đó.

"A!"

Vừa nhìn thấy Phong Nguyệt, Đoạn Huyền đang trên người người đàn ông kia hét lên một tiếng, sợ tới mức người đàn ông kia cũng run run, ôm Đoạn Huyền lui về phía sau vài bước.

"Ngươi làm gì vậy!" Thấy rõ là nàng, Đoạn Huyền tức giận rống lên một tiếng.

Phong Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lơ lửng trên cao, lại nhìn đôi uyên ương đang ôm nhau trước mặt, che miệng cười: "Ngại quá đã quấy rầy."

Sau đó bọc quần áo chạy thẳng vào lầu.

Đoạn Huyền cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng liếc mắt một cái, sau đó cắn môi nhìn về phía người trước mặt: "Đại nhân, chúng ta tiếp tục chứ?"

Này còn tiếp tục như nào được? Vị khách đẩy nàng ra, nóng nảy nhấc quần hướng về phía Phong Nguyệt chạy mấy lần: "Đó là ai vậy?"

"Cô nương mới treo biển hành nghề trong Mộng Hồi Lâu." Đoạn Huyền trong lòng cáu giận, ngoài miệng tự nhiên cũng không nói được lời hay, chỉnh lại váy áo nói: "Chính là cái người cởi hết đồ múa rồi lăn vào trong lòng người ta đó."

"Ồ?" Vị khách có hứng thú: "Trông rất động lòng người."

Nói xong, liền đi vào trong Mộng Hồi Lâu.

Đoạn Huyền luống cuống, cái vị khách này hào phóng như vậy, sao có thể thả hắn chạy được?

"Đại nhân!" Đoạn Huyền mềm như bông quấn theo, nói: "Ngài chơi với nô gia còn chưa đủ đâu, sau này để ý đến nàng ta cũng không muộn, người cũng đâu chạy được."

Sau lưng mềm nhũn, vị khách dừng bước chân, nghĩ nghĩ, vẫn là đem yêu tinh sau lưng này đè ở sau hòn non bộ trước đã.

Thật vất vả mới thay được bộ quần áo để dễ hít thở, Phong Nguyệt cũng chưa kịp nằm xuống, liền nghe cửa "Đùng" một tiếng bị đá văng ra.

Linh Thù nhíu mày, nhìn Đoạn Huyền đứng ngoài cửa, không vui nói: "Cô nương hùng hổ như vậy là muốn làm cái gì?"

"Ta làm cái gì ư?" Đoạn Huyền ngoài cười nhưng trong không cười, nâng cổ tay vuốt ve chiếc vòng vàng trên đó, lé mắt nhìn Phong Nguyệt nói: "Ta không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi Phong Nguyệt cô nương một chút, chiếc vòng tay này có đẹp hay không?"

Phong Nguyệt không chút hoang mang ngồi xuống giường, cười tủm tỉm gật đầu: "Đẹp, rực rỡ lung linh, vừa thấy đã biết rất đáng giá."

Thái độ bình tĩnh này đúng là làm người ta tức giận hơn bao giờ hết! Đoạn Huyền cắn răng, cả giận nói: "Có đẹp, vậy cũng là của ta, nếu ai nghĩ cách đến đoạt, vậy đừng trách ta không khách khí!"

"Ai lạ gì cái vòng tay?" Linh Thù không vui nói: "Chủ tử nhà ta cũng không phải không có."

"Chủ tử nhà ngươi có sao?" Đoạn Huyền liếc Linh Thù một cái, hừ nói: "Làm trò bỉ ổi, sao có được nhân vật lớn nào đánh giá cao chứ? Đừng tưởng được người khác bao hết là chuyện ghê gớm, tiền thưởng đâu có nhiều, sau còn chưa đủ tiền mua quan tài đâu!"

"Đa tạ cô nương nhắc nhở." Phong Nguyệt nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta nhất định sẽ dùng vật liệu làm quan tài tốt."

Bộ dáng giống như vãn bối đang nghe giảng, càng làm cho Đoạn Huyền càng tức giận, há mồm mắng cũng không được gì, chỉ có thể hầm hừ đi xuống lầu.

Trong sảnh dưới lầu có mấy cô nương dậy sớm ngồi, Đoạn Huyền vừa đi, vài người liền vây một chỗ nói thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phòng Phong Nguyệt trên lầu nhìn một cái.

"Chủ tử!" Linh Thù đơn thuần, nhịn không được tức giận, dậm chân nói: "Mấy nàng ta sao có thể bắt nạt người vậy?"

Phong Nguyệt thực sự rất thích Linh Thù, vẫy tay liền nói: "Ngoan, lại đây."

Cô gái nhỏ đáng yêu tiến đến trước mặt cô, Phong Nguyệt giơ đôi tay cứng đờ lại trêu chọc: "Bắt nạt người đều là cô gái xấu, chúng ta không để ý tới mấy nàng đó nữa! Đợi lát nữa ta cho ngươi bạc, ngươi đi mua bánh đậu xanh, chúng ta trốn đi ăn, được không?"

Linh Thù cắn môi, mắt to ngấn nước: "Được được ạ, nhưng chủ tử à, nô tỳ vừa mới chải tóc xong! Ngài sờ như vậy lại rối rồi!"

Phong Nguyệt cười rộ lên, vẫn không dừng lại, như soi đuôi lớn nói: "Không rối không rối, Linh Thù như nào vẫn rất đẹp."

Vừa nói vừa cọ cằm vào búi tóc người ta.

Linh Thù ré lên chạy quanh phòng, cuối cùng cũng quên mất chuyện không vui vừa rồi. Phong Nguyệt cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt đầy yêu thương.

"Phong Nguyệt!" Kim mama kêu to một tiếng từ cửa chính Mộng Hồi Lâu thẳng tới cửa phòng Phong Nguyệt, thanh âm to lớn vang dội, xông thẳng lên tận trời, Phong Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ giường xuống.

"Mau xuống dưới nhanh!"

Người trong mãn lâu đều nghe thấy được âm thanh này, mấy cô gái trong sảnh càng vui sướng khi người gặp họa, nghển cổ.

Lại họa gì nữa đây?

Phong Nguyệt giơ cánh tay xuống lầu, trong lòng đập như trống bỏi, sợ có ai đó sau lưng đâm cô một dao nhỏ.

Nhưng vừa chạy đến cửa, lại thấy khuôn mặt của Kim mama cười tươi như cúc nở: "Mau tới cảm tạ người ta đi!"

Gì đây? Phong Nguyệt quay đầu, liền thấy Quan Chỉ ôm trường đao đứng ở cửa cười với cô, bên cạnh là bốn gánh quà.

Bốn gánh?!

Lụa đỏ buộc chặt, trông như sính lễ. Lớn lớn bé bé hộp gấm nhét chặt, đặt ở chỗ nhân gian này không phải là quy chế của sính lễ sao?