Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 773: U Châu ác chiến (7)




- Như thế nào, ngươi sợ?

Lý Thất Hoạt cả giận nói:

- Ngươi còn là nam nhân dũng sĩ Khiết Đan sao?

Khả Đột Vu vung thương gầm lên:

- Sợ? Khả Đột Vu này lại sợ Đường quân sao? Đến đi, ta xem thử người Trung Nguyên nào dám cùng ta một trận tử chiến!

Ba vạn kỵ binh Khiết Đan suy tàn đột nhiên giống như bị điên khùng, điên cuồng hướng vòng vây của Đường quân bổ nhào trở lại. Lý Thất Hoạt thầm nghĩ trong lòng: Chiến cũng là chết, không chiến quay về cũng bị người Đột Quyết xử tử. Thay vì như vậy không bằng thống khoái chết trận nơi sa trường!

Đường quân lúc này đã chạy tới trong tiếng reo hò rung trời. Tám vạn binh mã đem ba vạn kỵ binh Khiết Đan đoàn đoàn bao vây, bắt đầu một cuộc chiến thảm thiết. Khả Đột Vu quả nhiên xứng đáng với danh xưng Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ. Thiết thương sắc bén đâm thẳng cổ họng binh lính Đường triều, xem dáng vẻ của hắn rất có phong phạm của Khuyết Lặc Đặc năm xưa tại Sóc Phương.

Kỵ binh Khiết Đan cũng có chút chiến lực. Cho dù bị Đường quân vây quanh, bọn hắn phản kích cực kỳ hung hãn tuyệt địa, xung phong liều lĩnh không chút sợ hãi. Từng thanh loan đao mang theo hàn ý lạnh thấu xương chém giết, thương vong của Đường quân không ngừng bay lên.

Bọn hắn đều hiểu rõ ràng hôm nay hơn phân nửa khả năng không thể sống sót. Xuất phát từ bản năng ngỗ ngược, bọn hắn trở nên liều lĩnh. Thuật bắn tên của người Khiết Đan quả nhiên hung ác dị thường, không ít mũi tên cướp đoạt tính mạng Đường quân, người Khiết Đan chẳng khác gì mãnh thú bị vây khốn, đang làm ra phản kháng cuối cùng.

Tần Tiêu đứng trên cổng thành lấy ra kính viễn vọng nhìn ra chiến trường xa mười dặm ngoài cửa bắc U Châu. Người Khiết Đan tới đường cùng phản kích hung hãn, điều này đối với Đường quân mà nói thật sự vô cùng bất lợi.

Thứ nhất sự liều lĩnh của bọn hắn sẽ tranh thủ được thời gian chạy trốn cho Mặc Xuyết, phục binh tại hà cốc Loan Hà đủ khả năng ngăn cản hay không thật khó nói; thứ hai giết địch một ngàn tự thương tám trăm, cũng không đạt được lợi ích gì. Hơn nữa binh lính Khiết Đan rõ ràng là không thèm quan tâm đến tính mạng của mình, trên chiến trường gặp phải kẻ liều lĩnh không sợ chết là vô cùng đáng sợ. Liêu Đông quân thật vất vả mới có được chiến lực quy mô như hôm nay, bất kỳ một binh lính nào thương vong, trả giá đều vô cùng trầm trọng.

Tần Tiêu đem kính viễn vọng đưa cho Kim Lương Phượng, diễn cảm có chút ngưng trọng.

Kim Lương Phượng nhìn một lúc, có chút kinh ngạc nói:



- Thật không ngờ người Khiết Đan tận trung với Mặc Xuyết như vậy. Bọn hắn liều mạng chiến đấu, chúng ta sẽ nếm thiệt thòi. Cho dù cuối cùng tiêu diệt toàn bộ binh mã Khiết Đan nhưng chúng ta vẫn phải trả giá thảm trọng.

Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Bọn hắn không có lựa chọn, chỉ có thể lưu lại liều chết tới cùng. Trước mắt bọn hắn không phải tận trung với Mặc Xuyết mà là trung với khí tiết quân nhân cùng tôn nghiêm nam nhân. Ta không thể không thừa nhận Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu vẫn có chút khí phách cùng dũng khí. Kim tiên sinh, có kế sách gì tốt để nhanh chóng giải quyết nhóm binh mã Khiết Đan này không?

Kim Lương Phượng cau mày, chậm rãi lắc đầu:


- Một đám người liều lĩnh không sợ chết, thật sự không có biện pháp đi giải quyết bọn hắn. Cách khả thi duy nhất chính là dùng tử vong chung kết bọn hắn.

Tần Tiêu càng cau chặt mày, đến cuối cùng hắn mở mắt, quát lớn:

- Truyền lệnh của ta, mở trống cửa bắc, bổn soái muốn đích thân nổi trống đốc chiến, thề đem người Khiết Đan chém tận giết tuyệt!

- Tuân lệnh!

Quách Tri Vận nhanh chóng chạy xuống cổng lầu đi truyền đạt quân lệnh của Tần Tiêu.

Thân thể Tần Ảnh run lên, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, há miệng thở dốc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âu sầu muốn nói lại thôi.

Tần Tiêu dùng khóe mắt nhìn hắn, lại nhìn thẳng về phía trước nặng trĩu nói:

- Đây là chiến tranh. Tần Ảnh, ngươi có biết tại sao ngươi biến thành một hoàng tộc Khiết Đan lưu lạc nơi tha hương, thê tử bị người giết hại hay không? Đó là bởi vì ngươi không đủ độc ác. Đứng ở góc độ nguyên soái Đại Đường như ta, trước mắt chỉ có toàn tiêm bốn vạn người Khiết Đan mới có thể thắng lợi, mưu cầu hòa bình thời gian dài hơn nữa. Chiến tranh và hòa bình, ngươi biết sao?


Tần Ảnh đờ đẫn nhìn chiến trường phía trước, thì thào nói:

- Chiến tranh cùng hòa bình...chiến tranh chẳng lẽ là vì hòa bình sao?

- Được rồi, chiến tranh – chính là vì hòa bình.

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng mà vắng vẻ:

- Đem kẻ khơi dậy chiến tranh đánh thảm, đánh đau, đánh tới vạn kiếp bất phục mới có thể nghênh đón hòa bình. Một mặt nuông chiều cùng khoan dung sẽ chỉ là một ít kẻ có thiên tính tham lam cùng tàn nhẫn sẽ càng thêm sùng bái vũ lực mù quáng. Hiện tại ta muốn nói cho bọn hắn biết, Đại Đường muốn hòa bình, nhưng cũng tuyệt không buông tha việc dùng vũ lực đến bảo vệ nó. Đồng thời ở trên chiến trường chúng ta cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào!

Thân hình Tần Ảnh không tự chủ được phát run lên. Hắn cảm giác lời nói của Tần Tiêu còn rét lạnh hơn cả gió bắc phong tuyết từ bên ngoài thổi tới. Đây không chỉ là tiếng lòng của một nguyên soái cùng tướng quân, còn là tuyên ngôn đại khí hùng hồn của một cường quốc.

- Cùng Đường là địch thật là một việc vô cùng ngu xuẩn!

Tần Ảnh lẩm bẩm nói:


- Khiết Đan phụ thuộc vào người Đột Quyết cực kỳ hiếu chiến, rốt cục đã tự chiêu tới tai họa ngập đầu. Ta...ta là hậu nhân của Đại Hạ thị, lại không thể làm được chuyện gì!

Tần Tiêu quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, trầm tư một lúc lâu, nói:

- Ngươi không nói ta cơ hồ đã quên. Ngươi còn có cái tên, Đại Hạ Đốt Tòng Ly cùng Lý Vi Ấn. Tổ tiên của ngươi từng là quận vương Đại Đường được Thái Tông hoàng đế khâm phong. Tuy rằng phụ thân Lý Tận Trung của ngươi phản Đường, nhưng việc này vô can với ngươi, khi đó ngươi đã bị Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu đuổi giết ra ngoài.

Trên mặt Tần Ảnh tràn đầy vẻ bi thương cùng thần sắc bất đắc dĩ:


- Vậy thì thế nào? Hiện tại tôi chỉ là một người Khiết Đan mắc nạn, còn không bằng một dân chúng Đại Đường.

Tần Tiêu nháy mắt, lại đi xuống cổng thành:

- Đi thôi, đã tới thời điểm nên đi thu thập cừu nhân Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu của ngươi rồi.

Cửa bắc U Châu, một đại quân trống khổng lồ đã được chuyên chở trên xe đẩy đi ra.

Trên đại chiến trường đã máu nhuộm đầy đất thây ngang khắp đồng. Trên chiến trường rộng lớn thảm thiết, tên bay như mưa, đao thương như gió. Vạn mã chạy chồm va chạm khắp nơi, thi thể hài cốt rơi rụng tràn đất.

Tần Tiêu cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, mắt thấy tình hình như vậy, cho dù trong lòng lãnh khốc bình tĩnh thế nào cũng nhảy dựng lên thình thịch, nhiệt huyết trong thời khắc này nháy mắt sôi trào!

Biên cương, chiến trường, tính mạng thật nhiều nam nhi giống như sao băng, vĩnh hận không ngày quay về!

Bọn họ dùng máu tươi cùng sinh mạng viết lên một ca khúc trấn hồn dân tộc. Lúc này há có thể vô khúc! Bây giờ, há có thể vô ca!

Tần Tiêu đem phượng sĩ lưu kim đang ném cho tiểu tốt bên cạnh, quát lớn:

- Lấy trống chùy!

Hắn cầm lấy trống chùy lớn như cánh tay, bước lên trên xe trống, lớn tiếng nói: