Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 770: U Châu ác chiến (4)




Một cỗ tiếng trống hùng hồn chấn động vang vọng, toàn bộ thành U Châu đều rung chuyển!

Trên bầu trời đêm tối đen, tầng mây dày đặc như chạy chồm trong gió bắc, giống như cũng bị thanh âm tiếng trống kinh động, hốt hoảng quay cuồng.

Kỵ binh Khiết Đan cùng Đột Quyết giống như sói hoang đói khát đã lâu vừa ngửi được mùi máu tươi, không hề xem tiếng trống vào trong mắt, vô cùng hung hãn hướng phía trước xung phong mà đến.

Khói lửa dâng lên ngập trời khắp bốn phía cổng thành, kỵ binh Bắc Địch xung phong lao tới, nhìn thấy cửa ủng thành mở rộng đều nghĩ rằng nhóm người Lý Đại Bô mở cửa thành, liền vui mừng như điên!

Thanh âm tiếng thét điên cuồng truyền đến, kỵ binh Bắc Địch công vào ủng thành cửa bắc!

Kỳ quái, lại không nhìn thấy có binh mã tiến đến ứng chiến!

Đại tướng Khiết Đan lãnh binh Khả Đột Vu kinh ngạc, cẩn thận nhìn xem, trên cổng thành tinh kỳ chỉnh tề, xuyên thấu qua ánh lửa có thể mơ hồ nhìn thấy được có một số người đang đứng trên cổng thành. Hơn mấy mươi quân trống lớn buộc lụa đỏ đang ầm ầm chấn vang, khiến cả ủng thành đều có chút phát run.

Trong lòng Khả Đột Vu nảy sinh nghi hoặc, nhìn khắp xung quanh, phát hiện ngọn lửa bốc cao được dùng tài liệu củi gỗ xếp thành, mơ hồ còn nghe được hương vị cháy khét.

Chẳng lẽ đây là do chính Đường quân tự mình phóng hỏa sao?

Trong lòng Khả Đột Vu kinh hãi kêu lên: Trúng kế!

Nhưng vào lúc này trên cổng thành cửa bắc dấy lên hỏa pháo, thanh âm tiếng trống càng thêm nguy kịch, từ trầm dày ban đầu biến thành dõng dạc, tựa như thiên quân vạn mã chạy chồm mà đến!

Đây là tiếng trống hành quân của Đường triều!

Đường quân mai phục bên ủng thành nghe được nhịp trống, chứng kiến pháo hiệu nở rộ trên không trung, cùng lớn tiếng rít gào hiện thân, cung tên kéo căng nhắm ngay người ngựa của Khả Đột Vu.

Tần Tiêu đứng trên cao nhìn ra nơi xa, quan sát kỵ binh Khiết Đan trong ủng thành, vung mạnh tay:

- Phát lệnh, bắn tên!

Tiếng trống đột nhiên gấp gáp, không trung phát ra ba đóa tín hiệu lửa đỏ.



Đường quân quanh ủng thành đã sớm đằng đằng sát khí chuẩn bị, lúc này kéo cung, một trận mưa tên hướng thẳng địch nhân ập tới.

Khả Đột Vu kêu to:

- Lui lại! Mau thối lui!

Kỵ binh Khiết Đan nhất thời bỏ chạy, thanh âm tiếng ngựa hí vang lẫn tiếng gào thét hỗn loạn không sao chịu nổi!

Đường quân chỉ hận thiếu một đôi tay, không thể bắn tên càng nhiều hơn, phá giáp tiễn giống như răng nhọn sắc bén mang theo chiến ý cùng phẫn nộ vô tận của binh sĩ Đường triều gào thét hướng kỵ binh Khiết Đan vọt tới. Người ngã, ngựa nghiêng, thanh âm tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía, máu chảy thành sông!


Tần Tiêu giống như chứng kiến được trong ngọn lửa bốc cao, linh hồn người Khiết Đan bay ra, ý chí chiến đấu cùng nhiệt huyết của Đường quân đang sục sôi thiêu đốt!

Sau lưng hắn, ba mươi sáu tráng hán đánh trống ướt đẫm mồ hôi, không ngừng thở dốc. Vào mùa đông băng giá, họ lại cởi trần, mồ hôi rơi như mưa, nhiệt huyết tung bay! Thanh âm nhịp trống phấn chấn lòng tin hơn mười vạn quân dân U Châu, đem chiến ý Đường quân bốc cháy!

Tần Tiêu đứng thẳng trên cổng thành, đột nhiên cảm thấy thân thể mình cũng nóng lên, không nhịn được hất mạnh da cừu thật dày phủ trên thân, lộ ra chiến giáp lóng lánh, ánh lên hỏa diễm quang mang, khiến người hoa mắt.

Lý Đại Bô đã sớm dâng tràn nhiệt huyết, nhìn thấy Tần Tiêu cũng bị kích động, liền kêu lên:

- Đại soái, hạ lệnh đi! Để cho ta mang theo thiết kỵ bộ tộc, đi theo chân bọn hắn quyết một trận tử chiến! Vì tộc nhân của ta, vì tôn nghiêm của nam nhân cùng quang vinh của chiến sĩ!

- Không, bây giờ còn không phải lúc.

Sắc mặt Tần Tiêu nghiêm túc, khẽ cau mày nhìn kỵ binh Khiết Đan đang hoảng hốt bỏ chạy, chậm rãi nói:

- Đây chỉ là một cuộc chạm trán nhỏ. Ta từng mai phục ba ngàn xạ thủ tại ủng thành, không tăng cường thư kích. Tuy rằng trước mắt bọn hắn có tổn thất, nhưng sẽ không chết tâm. Mặc Xuyết nhất định không bỏ qua, ta cố ý làm như vậy dẫn dụ hắn công thành.

Lý Đại Bô nóng lòng nói:

- Nếu như hắn không công thành mà rút lui thì sao?


- Vậy hắn cũng không còn là Mặc Xuyết!

Tần Tiêu nhếch môi lạnh lùng mỉm cười.

Khả Đột Vu mang theo tàn quân nhanh chóng thối lui ra khỏi ủng thành cửa bắc, hốt hoảng chạy vội tới trước trung quân của Mặc Xuyết. Mặc Xuyết đang ngây ngất ảo tưởng binh mã cướp giết U Châu, đột nhiên nhìn thấy Khả Đột Vu thất bại chạy về, không khỏi kinh hãi.

- Sao lại thế này?

Mặc Xuyết không nhịn được thúc ngựa tiến lên.

- Đại hãn, ủng thành U Châu đốt lửa khắp bốn phía, trong thành vang lên thanh âm kêu giết rung trời. Nhưng mà...

Trong lòng Khả Đột Vu vẫn còn sợ hãi kêu lên:

- Nhưng sau khi ta dẫn người xông vào, không hề nhìn thấy Hề tộc cùng Đường binh, chỉ có những đống củi lửa đang thiêu đốt. Sau đó khắp bốn phía ủng thành đều mai phục xạ thủ của Đường quân. Ta...ta mang theo ba ngàn huynh đệ vào thành nhưng đã chết hơn phân nửa!

- Cái gì?

Mặc Xuyết đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Thất Hoạt:


- Chẳng lẽ chúng ta trúng kế?

Lý Thất Hoạt nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, kinh hãi đảm chiến thấp giọng nói:

- Đại hãn, tình huống có chút quỷ dị. Hay là chúng ta...lui về trước đi! Trở về mời Đôn Dục Cốc đại nhân đến mới quyết định. Trước mắt thành U Châu này thật sự là rất kỳ quái. Chỉ nghe thanh âm kêu giết trong thành nhưng không thấy ai giết đi ra, đây không phải thật không bình thường sao?

Mặc Xuyết cau mày, tinh tế suy tư một trận chậm rãi lắc đầu:

- Không, ngươi sai lầm rồi, trong thành U Châu nhất định đang loạn, Tần Tiêu đang mang người ngăn chặn Hề tộc gây phiến loạn bên trong. Nhưng Tần Tiêu chính là nhân tài tướng soái khó được, tuy gặp tình huống hỗn loạn như vậy vẫn không quên làm sẵn chuẩn bị phòng ngự giới nghiêm, thậm chí còn đốt lửa dẫn dụ chúng ta đi vào trúng kế. Mục đích của hắn muốn cho chúng ta nghĩ hắn đang bố trí tốt trận thế chờ chúng ta mắc bẫy. Hừ, loại nghi binh này hữu dụng với ta sao? Khi hắn còn đang bú sữa mẹ ta đã mang theo mười vạn Đột Quyết kỵ binh rong ruổi thảo nguyên! Truyền lệnh xuống, đại quân toàn lực công thành, cần chiếm lĩnh U Châu trước hừng đông!


Quách Tri Vận phái thám báo truyền tin, đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đều tự thối lui. Trận phục kích đầu tiên tại ủng thành thành công viên mãn.

Lý Đại Bô tiếc nuối kích chưởng:

- Đại soái, rất đáng tiếc! Lại dễ dàng cho Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thối lui!

- Không, bọn hắn sẽ không lui được, chắc chắn sẽ không!

Tần Tiêu định liệu trước mỉm cười:

- Chờ xem đi, bọn hắn lập tức toàn lực công thành.

- Đại soái nói có lý.

Sau lưng Tần Tiêu truyền tới một thanh âm, Kim Lương Phượng đi lên cổng thành, đến bên cạnh họ, đi cạnh hắn còn có Tần Ảnh.

Tần Tiêu nhìn nhìn Tần Ảnh, có chút không vui nói:

- Không phải cho ngươi ở lại trong phủ sao, tại sao lại đến đây?

- Đại soái, tôi...

Tần Ảnh ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, muốn nói lại thôi, thì thào:

- Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ đứng bên người đại soái mà thôi.

Tần Tiêu nhìn hắn vài lần, cũng không nói thêm lời nào nữa.