Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 747: Đại nguyên soái từng đến đây dạo chơi (1)




Lập tức có tướng sĩ Khiết Đan đóng quân tại Doanh Châu hồi báo:

- Có người thấy được soái kỳ của đối phương, bên trên thêu chữ “Hà Bắc đại nguyên soái – Tần”!

Trong lòng Khả Đột Vu trầm xuống thật mạnh: Lại là hắn? Hắn cũng làm ra hành động này được sao?

- Hạ lệnh, hạ lệnh! Hai vạn tinh kỵ giữ nghiêm Bạch Lang thủy vực, không cho Đường quân tiếp tục tiến vào!

Tuy Khả Đột Vu giận dữ hét to, nhưng không dám đuổi theo truy bắt Đường quân. Vừa rồi ở bên ngoài phía bắc Du Quan, hắn tận mắt nhìn thấy bộ đội tiên phong mở đường của mình bị giết sạch hoàn toàn. Hắn hiểu được sức chiến đấu của đại quân Lang Ma tướng quân, trong lòng sản sinh hoài nghi thật lớn. Người Hán từ khi nào lại biến thành quỷ dị cùng cường hãn như thế?

Lúc này Tần Tiêu suất lĩnh Hổ Kỵ sư thối lui không nhịn được cười to. Mặc Y cùng các tướng lĩnh bên cạnh cũng cười vang không ngừng. Hơn ngàn dân chúng Trung Nguyên được giải cứu đều lớn tiếng tạ ơn. Vừa thu được tin tình báo của Hoàn Tử Đan truyền tới, Khả Đột Vu lại cho đại quân lui trở về, Tần Tiêu không khỏi có chút thất vọng, lại mất đi một con cá lớn. Người kia cũng thật giảo hoạt vô cùng.

Việc đã đến nước này Tần Tiêu chỉ đành hạ lệnh:

- Mặc Y, muội mang hai ngàn huynh đệ mang theo dân chúng cùng tù binh quay về U Châu trước, ta cần đi Sĩ Hộ Chân Hà cùng chỗ giao giới Bạch Lang Thủy với Du Quan đem người Khiết Đan hăm dọa một chút, xem như nhiệm vụ xuất binh lần này viên mãn hoàn thành đi.

Mặc Y chắp tay ứng tiếng, sau đó thấp giọng thân thiết nói:

- Huynh phải cẩn thận, sớm trở về.

- Được, yên tâm.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, sau đó lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, chúng ta cùng Khả Đột Vu chơi bịt mắt bắt dê một lần. Hiện tại chúng ta đi phía bắc dạo qua một vòng, sau đó chuẩn bị lui về!



- Hống!

Các tướng sĩ Hổ Kỵ sư đối với loại chiến thuật mới lạ này cảm giác thật hưng phấn cùng kích thích không thôi. Đánh cướp ah, đây là chuyện thật thống khoái! Huống chi đem vật mình bị cướp đi lại cướp ngược trở về.

Hổ Kỵ sư chia ra hai đường, một đi hướng tây, một đi qua bắc. Trên đại thảo nguyên lúc này xem như hoàn toàn không được an bình...


Buổi trưa ngày hôm sau Tần Tiêu dẫn theo nhân mã đi tới ngoài Du Quan chừng bốn mươi dặm, tụ họp cùng Hoàn Tử Đan.

Vẻ mặt Hoàn Tử Đan tràn đầy xấu hổ, chỉ muốn chui xuống bụng ngựa mà trốn. Tần Tiêu cũng không muốn mắng hắn thêm nhiều lời, sự thật là công cụ giáo dục tốt nhất, còn hơn nói suông ngàn vạn câu vô ích. Tình hình trước mắt rất rõ ràng đã làm lỡ mất cơ hội phục kích tiêu diệt đại bộ phận quân đội Khiết Đan. Cơ hội đã mất, hai vạn nhân mã đối với người Khiết Đan mà nói đã xem như không ít, tương đương một phần ba binh lực của bọn họ.

Người của Thiên Binh Giám cũng không khỏi cảm thấy uể oải. Lần này làm nhiệm vụ có thể nói thành sự không thấy, bại sự có thừa. Nhìn qua cảnh tượng giống như uy phong lẫm lẫm giết được hai ngàn binh sĩ Khiết Đan, nhưng thật ra lại đem sự tình làm vỡ tan, biến thành trò cười cho thiên hạ.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ không hái được dưa hấu nhưng lấy được hạt vừng trở về cũng không sao. Hơn nữa chuyện phục kích Khả Đột Vu cũng không nằm trong kế hoạch được an bài trước đó, có mất cũng không gì đáng tiếc. Trước mắt có việc cần phải làm, chỉ cần tiếp tục châm ngòi quan hệ giữa Hề cùng Khiết Đan là được. Ân, lão tử tự mình đi dạo qua Du Quan một chút, quạt quạt chút gió, châm châm vài đốm lửa.

Chủ ý đã định, Tần Tiêu lệnh cho Hoàn Tử Đan đi phía trước dò đường, mang theo Hổ Kỵ sư nhắm hướng đông thẳng tiến. Người Khiết Đan đã bị trận nghi binh biến thành không còn chủ ý, cùng nhau lui về Sĩ Hộ Chân Hà cùng Bạch Lang Thủy, chỉ lo bảo vệ Du Quan cùng Bạch Lang thủy vực, trên đại thảo nguyên ngoài mấy trăm dặm lại không nhìn thấy được bóng người.

Đại quân đến trước Du Quan thập phần thuận lợi.

Tần Tiêu ngồi trên ngựa đứng trên một sườn dốc, nhìn quan ải mà quân nhân Đại Đường kiến tạo đang cắm lên chiến kỳ của người Khiết Đan, thủ hộ quan ải rất có dáng có hình.

Trên đài quan sát có một ít người bắn cung đang chuẩn bị sẵn sàng đón định, oa oa kêu to.

Tần Tiêu cho đại quân ngừng lại, đứng xa xa trên sườn dốc để người Khiết Đan trong Du Quan nhìn thấy bọn họ thật rõ ràng. Sau đó lại mang theo Hoàn Tử Đan cùng soái kỳ nghênh ngang đi thẳng tới quan ải.


Người trong quan ải mắt choáng váng – thật to gan! Hai ba người lại dám hướng bên này đi tới!

Trên quan ải vang lên thanh âm răng rắc, người Khiết Đan kéo chặt dây cung.

Tần Tiêu cũng không ngu ngốc, vừa vặn đi tới địa phương ngoài tầm bắn thì dừng ngựa lại.

Nhìn bộ dáng khẩn trương không biết nên làm sao của người Khiết Đan, Tần Tiêu không khỏi có chút buồn cười, nhìn La Vũ Phong nói:

- Phất kỳ! Cho bọn hắn đều nhìn thấy rõ ràng đại kỳ của bổn soái!

La Vũ Phong dồn lên khí lực đón gió đem soái kỳ thêu chữ Tần vung lên thật cao. Tần Tiêu cùng Hoàn Tử Đan thúc ngựa tiến lên vài bước, hướng phía quan ải vung lên phượng sí lưu kim đang.


Tần Tiêu rống to:

- Người Khiết Đan, có đủ can đảm hay không? Chui ra một tên cùng bổn soái quyết một trận tử chiến!

Tiếng Khiết Đan của Tần Tiêu nói ra có chút trúc trắc, làm người Khiết Đan nghe được cảm thấy thật khó chịu, càng thêm tức giận. Có vài người tính khí táo bạo thiếu chút nữa muốn vọt ra ngoài liều mạng với Tần Tiêu, nhưng lập tức bị đồng bạn kéo lại khuyên nhủ:

- Không muốn sống nữa sao? Khả Đột Vu đại tướng quân đã phân phó, tử thủ Du Quan, không thể đi ra. Hơn nữa ngươi có chứng kiến hai người kia là ai không? Lang Ma tướng quân!

- Vì sao lại hai người?

- Ai mà biết! Phía sau bọn họ dẫn theo vạn đại quân. Nếu ai dám đi xuống mở cửa, nếu bọn hắn xông vào Du Quan khẳng định sẽ mất!


Tần Tiêu thầm bật cười, hắn đương nhiên biết rõ đám người kia còn chưa ngu ngốc tới mức mở cửa nghênh địch. Chính là hắn đã cố ý bày ra trận thế, làm cho bọn hắn thấy được đại quân của mình đang đi gần Bạch Lang Thủy, như vậy chủ lực của người Khiết Đan khẳng định phải bổ nhào qua bên địa phương kia, kỳ thật Du Quan không còn bao nhiêu người trấn thủ.

Tần Tiêu lấy ra một mảnh lụa trắng, giao cho Hoàn Tử Đan:

- Khảo nghiệm kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi một chút. Cho đám người Khiết Đan đều biết tướng quân Đại Đường có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không kém hơn bọn hắn.

Hoàn Tử Đan có chút nghi hoặc tiếp nhận:

- Đây là cái gì?

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Thư khuyên hàng! Tuy rằng chữ viết của bổn soái khó nhìn một chút, nhưng cũng tốt hơn là chính người Khiết Đan cũng không viết chữ, vậy thì bọn hắn cũng sẽ không cười ta đi. Vật này ta viết đêm qua trên lưng ngựa, ta còn có chút băn khoăn hiện tại người Khiết Đan chỉ có ngôn ngữ mà không có văn tự, vậy không biết có ai đọc được thư này của ta hay không đây?

Hoàn Tử Đan không khỏi bật cười, thứ nhất là vì mấy câu nói của Tần Tiêu, thứ hai là vì phong thư viết có chút buồn cười:

- Đại Đường thiên triều, Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái kiêm U Châu đại đô đốc khâm mạng, kiêm Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu khuyên thủ lĩnh man tộc Khiết Đan Lý Thất Hoạt cùng những người liên can – thiên triều cao cao, không cho phép xúc phạm.