Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 607: Bo bo giữ mình (1)




Tống Cảnh vuốt râu, mỉm cười nói:

- Đại Đô Đốc là người tinh tế, chúng ta cũng không nhiều lời. Kỳ thật hai người chúng ta tới đây là có ý chỉ của thái tử, lại đến gặp Đại Đô Đốc.

Tần Tiêu chau mày:

- Thái tử?

Cảm thấy thằng này lại muốn làm cái gì? Lần trước muốn trị ta và bị dội nước lã, lần này phái hai người tới định chơi bịp bợm gì đây?

Diêu Sùng nói:

- Kỳ thật chính là chuyện Đại Đô Đốc hôm nay niêm phong Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân Tự.

Tần Tiêu thản nhiên cười:

- Quả là thế. Ta biết ngay, những chuyện này thái tử sau khi gặp chắc chắn sẽ rục rịch không yên.

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cười rộ lên, Diêu Sùng nói ra:

- Đại Đô Đốc làm chuyện này quá đẹp, sau khi thái tử biết cực kỳ cao hứng. Không tránh khỏi hiềm nghi, thái tử, chuyện hôm nay Đại Đô Đốc làm hắn vỗ tay chúc mừng. Điện hạ nhờ hai chúng ta chuyển đạt tâm tình tán thưởng Đại Đô Đốc, ha ha.

Tần Tiêu cười cười:

- Những chuyện này không cần nói, Diêu đại nhân, nên nói chính sự đi.

- Ân, tốt.

Diêu Sùng gật gật đầu, âm điệu kéo dài nói ra:

- Lúc này Đại Đô Đốc dùng lôi đình vạn quân sửa trị đạo quan và chùa miếu của hoàng gia, đúng là đại khoái nhân tâm. Nhưng mà trong thành Trường An này có không ít đạo quan như vậy. Tuy từ nay về sau sẽ có thu liễm nhưng không thể trừ tận gốc.

Tần Tiêu cười cười:

- Xem ra lại là chủ ý cùi bắp của thái tử rồi. Lại muốn trị đạo phật hai nhà sao? Ta ném một cục đá, hắn muốn nhấc sóng lớn ngàn trượng à?

Diêu Sùng Tống Cảnh nhìn nhau cười cười:



- Đúng vậy!

Tần Tiêu đứng dậy, đi hai bước và nói:

- Phật, đạo hai nhà, từ ngày Đại Đường khai quốc đã từ từ cường thịnh. Không chỉ có như thế, các tôn giáo tới từ bên ngoài cũng phát triển lên. Nhị vị đại nhân nếu muốn sửa trị phật đạo hai nhà hiển nhiên chính là đụng một cái động toàn thân.

Ánh mắt Diêu Sùng sáng ngời:

- Đại Đô Đốc nói thật đúng. Kỳ thật Phật cùng Đạo bản thân không có gì không ổn, đều khuyên người ta hướng thiện. Ta muốn sửa trị phật đạo chính là sửa trị bầu không khí ôm nhiễm hiện tại.

- Ah?


Tần Tiêu ngồi xuống:

- Không ngại nói rõ nghe xem!

Diêu Sùng nói ra:

- Đại Đô Đốc bình thường không vào triều, có khả năng không biết chuyện vụn vặt trong triều. Vài ngày trước đó Hoa Sơn phía đông Hoàng Hà vùng có nạn châu chấu, náo lòng người bàng hoàng, mắt thấy thu hoạch năm nay không còn gì, rất nhiều lương thực bị châu chấu ăn sạch.

- Về sau thì sao?

Tần Tiêu nghe ra một ít hứng thứ. Nạn châu chấu trong điều kiện kinh tế thời cổ đại, với quốc gia cổ đạo lấy nông nghiệp làm gốc thì chính là tai nạn không nhỏ.

Diêu Sùng có chút buồn bực nói ra:

- Một ít quan viên châu huyện là một đám mọt sách mê tín không biết biến báo, cho rằng nạn châu chấu là thiên tai, không thuộc khả năng của mình. Vì vậy ở ruộng bị châu chấu ăn thì xếp đặt hương nến, mời đến đạo sĩ hòa thượng tố pháp sự, cảm hóa trời xanh làm cho nạn châu chấu thối lui!

- Hàaa...

Tần Tiêu cười lạnh một tiếng:

- Còn có chuyện ngu xuẩn như vậy?

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh đồng thời sững sờ:


- Đại Đô Đốc cũng cho rằng, đây không phải thiên tai là chuyện người có khả năng làm gì sao?

- Đó là đương nhiên, còn phải nói sao?

Tần Tiêu không ngớt lời nói:

- Nạn châu chấu chính là nạn châu chấu, có gì không ổn sao?

Diêu Sùng như gặp được tri kỷ, hưng phấn nói ra:

- Diêu mỗ cũng cho rằng như vậy! Thế nhưng mà những những hòa thượng kia nói đó là họa trời, ý chỉ thiên hạ nhiều chuyện, triều đình thi hành biện pháp chính trị vô phương. Mấy ngày hôm trước hoàng đế còn đích thân đi tới phương bắc tế tự, hi vọng trời thứ tội thối lui nạn châu chấu. Đại Đô Đốc có tham gia hay không?

- Nha. Đi phải đi, nhưng mà không tập trung cho nên không nghe hoàng đế nói gì.

Tần Tiêu cười nhạo nói:

- Lúc ấy chỉ nghĩ kết hôn động phòng đấy.

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cười rộ lên, Tống Cảnh nói ra:

- Nói ra thật xấu hổ. Tống mỗ lúc trước cũng tin tưởng châu chấu ứng thần quỷ mà nói. Vì triều đình nhiều chuyện, thiên hạ không yên mà thành. Về sau nghe Diêu đại nhân nói tỉ mỉ mới xem như tỉnh ngộ. Cho nên triều đình hạ chỉ nghiêm lệnh tất cả châu huyện diệt nạn châu chấu, cứu hoa mầu. Bằng không thì vùng Sơn Đông năm nay không có thu vào! Kể từ đó lưu dân không nơi yên sống tạo thành họa lớn.

- Ân, có gì không tốt sao. Hẳn là hoàng đế không được?


Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhíu mày:

- Còn có người nào cản tay à?

Diêu Sùng bất đắc dĩ cười cười:

- Còn không phải ngày hôm nay Đại Đô Đốc xử quyết yêu đạo Sử Sùng Huyền? Hắn ở trước mặt hoàng đế dốc hết sức thổi phồng cái gì trời hại, cửu cung, tử vi không lưu. Diêu mỗ không có gì giải quyết được, nhưng mà ta chỉ biết nếu không cứu hoa màu, Sơn Đông năm nay chắc chắn có nạn đói.

- Là đạo lý kia.

Trong đầu Tần Tiêu trong đầu nhanh chóng chuyển động vài cái. Không khỏi hơi cười rộ lên:


- Vì vậy nhị vị đại nhân cũng cho rằng đây chính là thời cơ tốt nhất đả kích đạo phật hai nhà sao?

- Đúng vậy.

Tống Cảnh hơi cười rộ lên:

- Sử Sùng Huyền thổi phồng yêu pháp tà thuyết, trước mắt bị Đại Đô Đốc vạch trần xấu xa, vừa vặn bị thế nhân thóa mạ. Hoàng đế và đủ loại quan lại trong triều không tín nhiệm với hắn, đồng thời với những thứ hắn thổi phồng trước kia tự nhiên sinh ra hoài nghi. Kể từ đó không những xin khuyên hoàng đế hạ lệnh bắt giết châu chấu, còn phải chỉnh đốn phật đạo hai nhà.

- Cụ thể trị như thế nào?

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Sẽ không niêm phong chùa miếu gì đó, sau đó lại thu hút những tăng ni đạo sĩ trong sạch nha? Làm vậy không thực hiện được đâu!

- Tự nhiên không phải.

Diêu Sùng nói ra:

- Tin phật tin đạo không đáng trách. Dùng Phật giáo mà nói từ Thái Tông về sau, phật hiệu đại thịnh. Huyền Trang mang chân kinh truyền Đại Thừa Phật giáo, trong lúc nhất thời Phật giáo mọc lên san sát như nấm sau mưa, như Tịnh Thổ Tông, Thiên Thai Tông, Hoa Nghiêm tông, Thiền Tông dần dần hình thành, muốn trừ tận gốc là không thực tế, cũng không phải chuyện tốt. Nhưng mà những năm gần đây tất cả hoàng đế đều xây chùa, đạo quan, không chỉ trắng trợn phô trương, còn động hơn vạn lao dịch, dân chúng không chịu nổi gánh nặng. Cho dù Đại Đường quốc lực hùng hậu, chèo chống được rất tốt. Nhưng mà Đại Đô Đốc, ngươi cũng biết chút chuyện mờ ám trong chùa miếu chứ?

Tần Tiêu thật đúng không phải quá rõ ràng, hắn cũng không thích tiến vào chùa miếu gì đó, nghi ngờ nói:

- Chuyện gì? Hẳn là mọi nơi giống như Đại Từ Ân Tự sao, đã ăn hối lộ và làm chuyện dâm dục vô đạo?

- Không tới mức như vậy!

Diêu Sùng liên tục khoát tay:

- Như Huệ Phạm đại dâm tăng dù sao cũng là số ít. Rất nhiều tăng viện đại tăng cũng có người tham thiền phật pháp thành công địa đắc đạo cao tăng. Nhưng mà luật pháp Đại Đường chúng ta quá mức dung túng cho phật giáo. Ví dụ như trong một nhà nếu có một người xuất gia làm tăng làm ni thì cả nhà được miễn thuế và lao dịch.

- Ân, chuyện này ta biết rõ!