Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 530: Hoàng Thành Ngự Suất Ti (2)




Tần Tiêu đứng dậy:

- Phạm tiên sinh, có việc gì thế?

- Nam nha Đại Đô Đốc, Sở vương cho mời.

- Đi Trường An?

- Sở vương đã đến trong quân.

Tần Tiêu dắt ngựa và cùng Mặc Y nhìn nhau cười khổ, trong nội tâm âm thầm nói: Thật sự là không được bình an.

Trở lại trong quân trại. Nhìn thấy Lý Long Cơ cầm một đạo thánh chỉ, thần sắc tràn đầy nghiêm túc và trang trọng.

- Năm ngày sau sẽ là đại điển nhường ngôi. Tần ái khanh phải làm tốt phòng ngự kinh thành, khâm thử!

Tần Tiêu tiếp chỉ nhìn thấy Lý Long Cơ cười không hảo ý. Tần Tiêu gọi mọi người lui xuống, nhìn hắn nói ra:

- Cười gì vậy, Đại Đô Đốc?

- Khục, cũng không có gì.

Lý Long Cơ ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đứng đắn:

- Ngày hôm qua a, vì quan tước đại ca làm một chuyện, phụ vương ta cùng Thái Bình công chúa thương nghị hồi lâu, cuối cùng nhất quyết định...

Tần Tiêu thẳng tắp nhìn qua Lý Long Cơ, cũng không truy vấn. Lý Long Cơ đắc ý thừa nước đục thả câu, không ngờ Tần Tiêu toàn bộ không thèm chịu nể mặt mũi, có chút căm tức, căm giận nói ra:

- Quyết định Phong đại ca làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc.

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc?

Tần Tiêu cảm giác mới lạ.

- Đây là quan chức gì? Tại sao chưa nghe nói qua?

- Là tên mới, vị trí trên mười hai vệ Đại tướng quân, dưới Binh Bộ Thượng Thư, chính là Tam phẩm.

Tần Tiêu mỉm cười một tiếng:



- Không đến mức a, cho ta một cái tên mới? Cái này cái gì ‘Hoàng Thành Ngự Suất Ti’ nghe tên không khác gì Bắc nha Nam nha, làm những chuyện gì?

- Đúng đấy, đem Nam nha cùng Bắc nha chỉnh hợp thành, toàn bộ do ngươi tới thống lĩnh.

Lý Long Cơ chậm rãi nói:

- Lúc trước Thái Tông hoàng đế công cao xã tắc, thật sự là không có quan chức xứng với hắn, vì vậy mới mở Thiên Sách phủ, phong hắn làm Thiên Sách thượng tướng. Hiện tại đại ca cũng công cao vô lượng, mới mở Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chậc chậc...

Tần Tiêu hơi nhíu mày:

- Ý của ngươi là, Hoàng Thành Ngự Suất Ti chính là thống lĩnh Vạn kỵ, Vũ lâm vệ, Thiên ngưu vệ, Đông cung lục suất?


- Đúng nha, chính là ý này!

Lý Long Cơ liên tục gật đầu:

- Nói được trắng ra một điểm, chính là đem toàn bộ võ trang kinh đô Đại Đường giao trong tay của ngươi.

Trong lòng Tần Tiêu chấn động, suy nghĩ kỹ: Đây tính là cái gì? Các ngươi đối với Tần Tiêu thực tín nhiệm như vậy? Đề phòng của kinh đô giao toàn bộ cho ta, nếu ta không cẩn thận dậm chân một cái, chẳng phải hoàng đế cũng phải coi trọng ta ba phần?

Cái này quá không hợp thói thường a! Không đúng, Tương Vương cùng Thái Bình công chúa hẳn không phải người xử trí theo tình cảm. Nha môn căn bản không phải là nơi cân nước bọt nha? Ta là Đại Đô Đốc, có thể có chức vị giống như ‘Thái tử Thái sư’ gì đó không, tên tuổi khá lớn, thực quyền đều không có?

Lý Long Cơ nhìn qua sắc mặt Tần Tiêu biến ảo, không khỏi cười rộ lên:

- Ta biết rõ đại ca đang suy nghĩ gì. Vốn Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc là do người hoàng tộc được tín nhiệm nhất đảm nhiệm. Nhưng mà ta đã nói với phụ vương và công chúa, nha môn trọng yếu như vậy, đức, mới là trọng yếu nhất. Trước mắt mà nói, chức vị này trừ đại ca, không ai dám ngồi lên đâu.

- Ngươi đấy, ngươi sao không ngồi vào?

Tần Tiêu có chút tức giận nói ra:

- Không nên đặt ta lên đống lửa, ngươi tâm địa quá độc ác!

- Hắc, hắc hắc!

Lý Long Cơ cười rộ lên:

- Ta làm gì biết quân sự, ở trong quân không có uy vọng gì. Lại nói, đại ca ngồi cùng tiểu đệ làm có gì khác nhau?


Tần Tiêu nhìn qua vẻ mặt cười giả tạo của Lý Long Cơ, cũng cười rộ lên.

Hai người cứ như vậy hiểu nhau, Tần Tiêu cảm giác đây quả thật là ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’.

- Nam nha và Bắc nha thì sao? Còn thiết hai nha môn mới sao?

- Vẫn có.

Lý Long Cơ nói ra:

- Lúc này người chính biến có công, đều có phần thưởng. Đại ca dưới trướng Lý Tự Nghiệp, đề thăng làm Tả uy vệ Đại tướng quân; Vạn Lôi, Vạn kỵ tướng quân. Vương Dịch Hữu uy vệ Đại tướng quân, Trình Bá Hiến Bắc nha Đại Đô Đốc.

- Bà mẹ nó!

Tần Tiêu trách mắng, lần này Lý Đán thật hào phóng, những thủ hạ dưới tay của mình tăng quá mạnh:

- Vậy Nam nha Đại Đô Đốc thì sao?

Lý Long Cơ cười mỉa:

- Cũng không thể cho ngươi chiếm hết chỗ tốt a? Nam nha Đại Đô Đốc, Tiết Sùng Giản. Đây là biểu đệ tốt của ta, con của Thái Bình công chúa. Còn có Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù, cũng phân biệt làm Vũ lâm vệ cùng Thiên ngưu vệ Đại tướng quân.

- A, không tệ a!


Tần Tiêu cười nói:

- Chia của rất đều.

- Còn có một việc, ta muốn thương lượng với đại ca một chút.

Lý Long Cơ thần sắc trở nên mười phần vụn vặt.

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Tiêu nghĩa chính nghiêm khắc, chỉ sợ hắn đánh chủ ý bậy bạ gì.

- Ngươi khẩn trương cái lông!


Lý Long Cơ cười to:

- Ta cũng không tìm lão bà của ngươi, thật là!

- Nói đi! Có chuyện gì thì đánh rắm đi.

- Hắc hắc!

Lý Long Cơ cười quái dị nói:

- Cũng giống như Hoàng Thành Ngự Suất Ti, Đông cung cũng trang bị thêm Lục suất Đại Đô Đốc, chính là thiếu nhân thủ. Ta muốn đem Hình Trường Phong...

- Không có thương lượng! Hắn cũng nguyện ý đi làm chức này, ngươi cũng không phải không biết.

Tần Tiêu nhanh chóng đánh gãy lời hắn, không lưu tình chút nào cự tuyệt ngay.

Lý Long Cơ đổi sắc:

- Ta đành phải cầu Quách Tử Nghi a! Sẽ không cự tuyệt chứ? Ta đây thực không sống nổi, quá thật mất mặt!

- Quả nhiên đủ gian!

Vài ngày về sau thịnh thế đại điển.

Trong hoàng cung đã bị thanh tẩy sạch sẽ, khôi phục khí phái cùng mỹ lệ ngày xưa.

Trong thành Trường An cũng dần dần khôi phục một ít sinh cơ, cuối cùng có chút cửa hàng mở cửa, thương nhân bị nhốt trong nhà mấy ngày đã sắp phát điên rồi, lúc này cũng chạy ra chợ buôn bán. Chợ phía tây cũng lần lượt khôi phục buôn bán, các loại thương hàng cũng tiến vào trong Trường An, giống như cung cấp sinh cơ mới cho tòa thành này.

Tuy một hồi chính biến huyết tinh làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà dù sao không có quá nhiều dân chúng bị thương tổn, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh. Kẻ phản bội bị trừ, hiện tại đăng cơ là Tương Vương, các dân chúng trong lòng an ổn vài phần.

Trải qua máu và lửa tẩy lễ nên đế đô Đại Đường cũng tỏa sáng lên.

Tương Vương Lý Đán cả đời lên xuống bất định, rốt cục long trèo lên bảo đỉnh lần nữa trở thành hoàng đế, cải nguyên Cảnh Vân, đại xá thiên hạ. Thiếu đế Lý Trọng Mậu bị phế làm Ôn vương, tốt xấu gì cũng lưu một mạng. Mặt khác có công thần, Trương Thuyết, Lưu U Cầu, Chung Thiệu Kinh đều được trọng dụng quan tăng một cấp.

Trước lễ mừng năm mới bọn họ đều thỉnh quy điền về quê an dưỡng, bởi vì uy vọng rất cao, triều đình mới đang lúc dùng người, vì vậy lại bị triệu hồi về, đảm nhiệm Thiếu tử Thiếu sư, Tể tướng. Phương diện quân đội thì người của Tần Tiêu đều được trọng dụng, có thể nói là một tay che trời. Nam Bắc hai nha đều quy hắn thống lĩnh, hơn nữa còn có không ít thủ hạ đáng tin được đưa tới các vị trí quan trọng.