Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 505: Chiến thắng trở về (1)




Mặc Y lười biếng nằm ở trước ngực Tần Tiêu, bộ ngực no đủ, cánh tay khẽ đặt ở chỗ ngực bụng của Tần Tiêu, khẽ gẩy mấy sợi tóc xõa lả tả của hắn nói rằng:

- Đúng là có một điểm như vậy, hương vị nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Tần Tiêu cười hắc hắc, một bàn tay to dao động đến trên đùi của Mặc Y, khẽ vân vê một trận ở mặt trên:

- Nói cho ngươi đi, đây là Lưu Địch tiểu tử kia, nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì làm, dùng kỳ mộc hoa cỏ trên Âm Sơn, phối chế Thôi Tình Hương đấy, ha ha!

Mặc Y bị niết, liền kêu khẽ một tiếng, lập tức vẻ mặt ửng hồng lên, vặn thắt lưng né tránh Tần Tiêu tập kích, khanh khách cười khẽ, véo chóp mũi của Tần Tiêu một chút:

- Túng dục quá độ, cẩn thận chưa già đã yếu nha! Đến lúc đó về nhà, ta cũng không có biện pháp cùng Tiên nhi và Uyển nhi giao phó.

- Sao có khả năng được?

Tần Tiêu ôm Mặc Y, đem nàng hướng về phía trước khẽ nâng lên một ít, ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hôn một ngụm:

- Ở trong quân đội khô khan mà nhạt nhẽo này, có thể ôm lão bà ngủ, thực sự là một đại hưởng thụ trong đời người a! Ta thật là có chút không thể tưởng tượng, nếu là không có ngươi, ta khẳng định sẽ buồn chán đến phát điên.

- Cũng không hẳn vậy nha!

Mặc Y cười khanh khách nói:



- Không phải thường thường vẫn có kỹ nữ được vào trong quân an ủi sĩ tốt sao?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Đó cũng chỉ có thể vừa vặn giải quyết một chút vấn đề sinh lý mà thôi! Kỹ nữ này cùng lão bà, sao có thể nào đánh đồng đây? Tục ngữ đều nói, kỹ nữ vô tình nha...Đâu có so được với lão bà tốt của ta tri tâm hiền tuệ.


Trong lòng thầm nghĩ: Loại chuyện này cũng chỉ sẽ phát sinh tại Đường triều cởi mở.

Đổi lại là triều đại khác, Đại Tướng Quân cả ngày ôm lão bà ngủ, khẳng định sẽ bị người dùng ngòi bút làm vũ khí đến choáng váng, càng không cần phải nói còn có kỹ nữ đến ủy lạo sĩ tốt, giảm bớt áp lực sinh lý.

Mặc Y cười hài lòng con mắt híp thành một đạo trăng non, nhẹ nhàng vỗ về cơ ngực rắn chắc mà có nhiều co dãn của Tần Tiêu, nhỏ giọng nói rằng:

- Tiên nhi, nói thực ra, ta vẫn nhớ nhà...nhớ muội muội bảo bối của ta, nhớ Tiên nhi và Uyển nhi, nhớ Mạc Vân Nhi và tiểu cô nương Ngọc Hoàn, còn có nhà tắm vô cùng thư thích trong Sở Tiên sơn trang, cùng với tất cả mọi thứ bên trong sơn trang. Lão công, ngươi nói, triều đình khi nào sẽ chấp thuận để cho chúng ta về nhà đây?

- Sắp tới rồi sao!

Gió Bắc càng ngày càng mạnh, Tần Tiêu đem Mặc Y hướng trên người ôm thật chặt, đồng thời lôi kéo chăn đắp thật kín mít, đối với nàng nói rằng:

- Hai ba tháng này đến, đã liên tục thay quân năm nhóm sĩ tốt, trước sau tổng cộng gần vạn người. Thụ Hàng Thành và phong hỏa đài kiến thành, bên này không hề cần nhiều binh lĩnh đóng giữ như vậy. Ta phỏng chừng, lần này chúng ta mấy vạn quân Sóc Phương, lưu lại ba vạn phòng giữ là đủ rồi. Triều đình đang lục tục phái ra bộ đội thay quân. Chỉ cần tụ tập đủ ba vạn người, chúng ta có thể suất đại đội trở lại.


Mặc Y khẽ quyệt môi một chút:

- Bây giờ còn chỉ có một vạn a...

Tần Tiêu thấy Mặc Y lộ ra thái độ ngây thơ. Không khỏi một trận tâm hoa nộ phóng, ngay ở trên mặt của nàng hôn một cái rồi nói rằng:

- Ai có thể nghĩ đến, Mặc Y nữ hiệp lãnh diễm bình tĩnh, khi ở cùng lão công một chỗ, cũng là đáng yêu động lòng người như thế này. Tuy rằng bây giờ còn chỉ đổi đi hơn vạn người, thế nhưng luôn luôn hi vọng mà. Bằng không, chúng ta chuẩn bị tại Nặc Chân Thủy mừng năm mới. Mới có thể ở trong quân đội mừng năm mới, cũng là một chủ ý không tệ nha. Dù sao cũng là một hồi mở đầu.

- Cũng không có quan hệ gì cả, ở đâu cũng đều tốt.

Bên má Mặc Y đã nhàn nhạt ửng đỏ, trong thanh âm cũng lộ ra ôn nhu và tình ý vô hạn:


- Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ở đâu cũng có thể....

Có thể là Thôi Tình Hương kia thực sự đã phát huy tác dụng, biểu tình si mê trên khuôn mặt cùng tư thái hoàn mỹ gợi cảm kia của Mặc Y thực tại lại đem dục niệm của Tần Tiêu câu dẫn ra. Một tay cực kỳ không thành thật dọc theo thắt lưng của nàng uy hiếp, dao động đến trên nhũ phong cực cao, cực mềm mại. Khẽ kích thích tinh tế, khiến hai nụ hoa nhỏ kiều diễm phấn hồng kia đều đỏ ửng lên.

Mặc Y khẽ cắn môi, trên người nhẹ nhàng run lên, đã phát sinh một tiếng rên khẽ khiến kẻ khác điên cuồng. Sau đó có chút ngốc nghếch kéo chăn bông dày, xoay người qua hoàn toàn áp lên trên người Tần Tiêu. Môi đỏ mọng như liệt diễm, giằng co ấn trên môi của Tần Tiêu, như si như say hôn lên.

Hai tay Tần Tiêu tìm được đầu vai trắng nộn, mềm mại của nàng, hai tay dọc theo cánh tay ngọc của nàng trượt xuống, đã đem nội y tơ tằm của nàng cởi ra. Chợt lộ cảnh xuân tựa hồ đã khiến gian ngọa trướng trở nên có chút bừng. Hô hấp của Mặc Y cũng dần dần trở nên trầm trọng mà ngắn ngủi, khẽ nhấc ngọc thủ, cũng nhẹ nhàng vuốt ve, cởi ra nội y của trầm trọng, cúi xuống hôn lên, ở trước ngực hắn hôn hít điên cuồng.


Tần Tiêu thích ý không gì sánh được nhắm hai mắt lại, từng trận khoái cảm tê dại truyền khắp toàn thân, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Tiểu tử Lưu Địch kia xác thực có vài phần quái tài. Xem ra phối Thôi Tình Hương, thật là rất hữu dụng. Trước đây đã sinh hoạt qua chuyện chăn gối, Mặc Y tuy rằng không thiếu ham muốn nhục dục, nhưng vẫn luôn luôn có chút ngượng ngùng. Ngày hôm nay lại có thể trở nên chủ động như vậy...

Nhiệt độ ở trong ổ chăn từ từ tăng lên cao. Mặc Y cong người, ưỡn thẳng thắt lưng ngồi dậy, ngồi vào trên bắp đùi, chỗ bụng dưới của Tần Tiêu, có chút không lưu loát vặn vẹo cái mông, nhẹ nhàng chậm rãi đè xuống. Sau đó kìm lòng không đậu gáy ngọc khẽ nhếch, phát sinh một tiếng rên rỉ đến từ ở chỗ sâu trong linh hồn, hai tay đã đem đầu vai Tần Tiêu bắt lấy thật chặt, mái tóc như mây chấn động rớt xuống, trước ngực một trận khẽ dương lên, kinh diễm tuyệt luân.

Tần Tiêu phảng phất như thấy trong đầu mọc lên một chữ vàng "sướng" thật lớn!

Mặc Y này thật đúng là thông minh hiểu chuyện, ta cũng không cần dạy nàng, đã ngồi vào trên đó, cưỡi ngựa nha....

Mỗi ngày phải tu nhân luân chi khóa, ngày hôm nay tựa hồ lộ ra càng thêm đặc sắc.

Đến sau này, hai người đều điên cuồng chấn động làm chăn bông rớt xuống, chơi đến tiết ra một thân mồ hôi. Triền miên hoạt động quả thật có chút giống như đang là Hoàng Hà nước lũ, thao thao bất tuyệt không ngừng nổi lên.

Ngày thứ hai, khi mặt trời mọc lên, trong tầng mây phóng xạ ra quang mang mông lung mà vô lực, gió Bắc vẫn như trước, thời gian không chút gợn sóng trôi qua, bên người hết thảy như cũ, tựa hồ không có bất luận cải biến gì.

Tần Tiêu cầm một cây mã tiên, lửng thững đi ra soái trướng, sớm có tiểu tốt dắt Đạm Kim Mã đứng ở chỗ này chờ hắn. Tần Tiêu cũng giống như ngày thường, tiến lên vỗ vỗ cái cổ của Đạm Kim Mã, nó liền thân thiết dụi dụi đầu lên người hắn.