Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 423: Kinh văn kịch biến (3)




Tần Tiêu cười lạnh một tiếng nói rằng:

- Hắn làm thế nào lại không muốn. Chỉ là tạm thời không có biện pháp nào bắt ta mà thôi. Ngươi ngẫm lại coi, ta cũng không phải bị lưu vong, cùng đám người Trương Giản Chi còn có khác biệt. Lúc đi cũng là nghênh ngang rời khỏi Trường An. Sau đó một đường đi tới, ta cũng không có điệu thấp. Mà là cố ý đi đường lớn, ở dịch quán, còn ở Thương Châu, Nhạc Châu những địa phương kia đều từng có dừng lại. Bọn họ nếu muốn đụng đến ta, không phải dễ dàng như vậy, ta trên tay không phải còn có đan thư thiết khoán hoàng đế ban thưởng sao? Tuy rằng thứ này không nhất định dùng được, nhưng dù sao biểu thị, bọn họ không thể dùng thủ đoạn cùng loại để mưu hại ta. Ám sát? Chớ có nói giỡn! Thấy bản Hầu gia và Đặc Chủng Doanh, đám chó săn Ngự Sử và sát thủ kia đều là tay chân như mềm nhũn cả ra, nào còn dám động thủ. Do đó, ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị đầy đủ mới dám rời khỏi Trường An. Bằng không, ngươi nghĩ rằng ta thật không sợ chết a? Cho dù ta không sợ chết thật đi nữa, những nữ quyến, lão nhược bên cạnh này, cũng là phải chú ý đến sao?

Phạm Thức Đức khẽ thở dài một hơi:

- Khó trách, khó trách a....Sau khi biết được tin tức của ngũ vương, ty chức đã từng nghĩ mà lo sợ một trận. Rất là nghi hoặc vì sao chúng ta một đường đi tới gió êm sóng lặng, nguyên lai là Hầu gia đã sớm an bài tốt. Hiện tại đến Giang Nam, đám Ngự Sử gì đó kia càng không có biện pháp bắt được Hầu gia. Đây là một phần sách vở ngày hôm qua ta đi Giang Châu phủ, từ chỗ Hà đại nhân lấy được tới tay. Mặt trên tất cả đều là quan viên các châu, huyện phủ nha của Giang Nam ký tên chúc mừng. Hà Khai nói. Hầu gia không cho phép hắn rải rác tin tức để đồng liêu đến mừng hỉ sự tân hôn. Vì vậy đành dùng phương pháp như này, để tới chúc mừng Hầu gia.

Tần Tiêu khẽ nhếch khóe miệng cười cười, tiếp nhận cuốn sổ nhìn một hồi. Còn có một ít người quen tên chút, hầu hết đều là những người lúc trước thề nghe theo hắn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ nói:

- Võ Tam Tư, ngươi nếu là dùng thủ đoạn như đối phó với ngũ vương để bức ép ta, đến Giang Nam mưu hại ta, khiến cho ta nổi giận, nói không chừng thật một cước điểm khởi đại quân Giang Nam vào kinh cần vương! Bất quá, suy nghĩ này cũng đã có đủ ngây thơ và ấu trĩ. Ta nếu là muốn làm sự tình như vậy, cùng với Từ Kính Nghiệp năm xưa cũng sẽ không có gì khác nhau. Không đến vạn bất đắc dĩ, hoặc là trong triều có người mưu hoa hưởng ứng, ta sẽ không làm. Chỉ bất quá, có những người này đoàn kết chặt chẽ ở bên cạnh ta, ta lại có tấm vương bài trong tay, ở Giang Nam đã vững như bàn thạch! Hư chức Hầu gia thì thế nào? Vẫn có thể trở mình tạo ra sóng lớn được đó!

Phạm Thức Đức nhìn trên mặt Tần Tiêu một hồi tức giận, một hồi lại cười cười, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Hầu gia đang suy nghĩ cái gì đây?

Tần Tiêu không khỏi cười ra tiếng nói:

- Không có gì. Chỉ là đang tưởng tượng, Võ Tam Tư cũng không có thể đụng tới ta ngoài sáng, cũng không dám ngầm đến ám sát, cả ngày ôm nỗi căm tức ở trong lòng, tình hình đó khẳng định thật chơi chết hắn.

- Ách...

Phạm Thức Đức nhất thời không nói gì, không khỏi cũng cười lên:



- Nói đến cùng, vẫn là Hầu gia cao chiêu nhất!

Tần Tiêu cười cười nói:

- Mấy tin tức này sẽ không cần truyền tới sơn trang, thảo luận ra ngoài. Miễn cho khiến mọi người có chút khủng hoảng và khẩn trương, phá hư bầu không khí vui mừng hiện tại. Chúng ta những ngày này, vẫn như bình thường sinh hoạt qua vậy. Coi như cái gì cũng không có phát sinh. Còn có, trong trang mới cưới về ba mươi mấy tức phụ, đó đều là thuộc biên chế Đại Đường quan tướng, chi tiêu như thực chất báo lên, nói như thế nào hẳn nên tăng lên gấp bội.


Phạm Thức Đức cười nói:

- Hà Khai cảm động và nhớ nhung Hầu gia cấp một nghìn lượng hoàng kim kia, thường xuyên tự trách, đem chi phí kim ngạch trong phủ đề cao gấp ba...

- A, Hà Khai này...



Tần Tiêu cười nói:

- Cũng được, cứ mặc kệ hắn đi.Vả lại chúng ta cũng không phải ăn hối lộ trái pháp luật. Nếu không phải chi tiêu thực sự quá lớn, ta đều lười tìm triều đình đòi tiền. Tiên nhi các nàng thu xếp làm bàn chải đánh răng thật đúng là rất kiếm được tiền. Hiện tại Giang Châu, Ngạc Châu và Hồng Châu, Nhiêu Châu đều mở chi nhánh cửa hàng bán bàn chải đánh răng. Những thương nhân kia mỗi ngày chới tới tìm Tử Địch "tiểu kinh lý" kia, thỉnh cầu bán thêm một chút hàng hóa. Đó thực sự là cung không đủ cầu, ngày kiếm đấu vàng nha!

Phạm Thức Đức liên tục cười:

- Cũng vẫn là Hầu gia nghĩ ra biện pháp tốt. Bàn chải đánh răng này, ta cũng đã dùng qua, quả nhiên là dùng cực tốt. Tử Địch nha đầu kia lần này đúng là lạm dụng chức quyền, tặng ta một cái bàn chải đánh răng, có người nói bán ra ngoài đều phải bảy tám trăm văn đấy.


- Hảo gia hỏa! Đưa cho ta vẫn chỉ là một cái bằng trúc đấy!

Tần Tiêu đứng dậy cùng Phạm Thức Đức hướng ra ngoài đi đến:

- Xem ra nàng đối với ta thành kiến không nhỏ nha! Tặng cho ai cũng đều tốt hơn so với ta!

Phạm Thức Đức thần sắc cổ quái nói rằng:

- Sợ là...nàng đối với Hầu gia có chút oán hận.

- Chỉ giáo cho?


Phạm Thức Đức cười nhẹ nói:

- Hầu gia đúng là quen biết hai tỷ muội Mặc Y, Tử Địch trước, hơn nữa tỷ muội hai người sớm đã đồng ý, sống là người của Hầu gia, chết là quỷ của Hầu gia. Hôm nay Uyển nhi đều đã quá môn rồi, hai tỷ muôi này còn...

- A, ta nói đây, nguyên lai là như vậy!

Tần Tiêu không khỏi mỉm cười:

- Nha đầu kia, khẳng định là đang bênh vực vì tỷ tỷ của mình. Sự tình của các nàng, nhất là Tử Địch, đặt ở giữa Thái Tử Lý Trọng Tuấn chen lẫn thích Tử Địch, chờ sau này lại nói tiếp đi nha... Lúc đó ta đối với Lý Trọng Tuấn nói đó là "Tử Địch tình đậu chưa khai". Sau này Lý Trọng Tuấn cũng đối với hết hy vọng. Nhưng ta vừa quay đầu đã đem các nàng nạp làm thiếp của mình. Vậy không phải giống như tự đem đá đập vào chân của mình sao, điều này có chút không thể nào nói nổi.


Phạm Thức Đức cười ha hả:

- Nguyên lai, Hầu gia vẫn luôn là có tư tâm?

Tần Tiêu giảo hoạt cười:

- Đổi lại là Phạm tiên sinh, khặng định cũng đem nữ tử cùng mình sớm tối bên nhau, vì chút lợi nhỏ nào đó, lại cứng rắn đẩy tới trong lòng người khác sao? Cho dù kết quả là các nàng không muốn gả cho ta, cũng phải để các nàng tự mình lựa chọn đi. Thích ai thì gả cho người đó. Ta không bao giờ ý kiến. Ta là tuyệt sẽ không đem các nàng làm vật hy sinh, hoặc là vì cảm ơn, không biết làm thế nào dâng lên cuộc đời của mình đâu.

Phạm Thức Đức liền nói:

- Hầu gia chính là điểm này, được lòng người khác nhất! Cũng không đem bất kỳ kẻ nào coi như hạ nhân hạ nhân, nô bộc hoặc là công cụ có thể có hoặc không. Mà ngay cả hắc nô dị bang như Thiết Nô vậy, cũng đều không ngoại lệ. Nói đến Thiết Nô, hán tử này mấy ngày nay cũng sắp mệt chết.

Tần Tiêu cười:

- Hắn có thể mệt thế nào?