Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 416: Tiểu la lỵ Dương Ngọc Hoàn (2)




- Nào còn dám hy vọng xa vời đến những thứ này? Chỉ cầu kinh thư thanh đăng làm bạn có thể an ổn sống hết quãng đời còn lại, tâm nguyện đã đủ rồi.

- Mau chớ nói những lời như vậy, Vân nhi!

Lý Tiên Huệ vỗ vỗ bàn tay của Mạc Vân Nhi:

- Thái độ làm người của Hầu gia, ngươi hẳn là hiểu được. Ở trong mắt của hắn, cũng không có phân chia tôn ti, giàu nghèo. Ta ở cùng hắn lâu như vậy coi như là bị hắn lây nhiễm đến. Kỳ thực nữ nhân chúng ta cũng tội gì phải làm khổ chín mình đây? Nhân sinh ngắn ngủi, phải giam cầm bản thân, sông qua những ngày tốt lành mới là đạo lý nha! Bỏ đi, ngươi còn lớn hơn ta hai tuổi, ta muốn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, nên sớm lập gia đình, sống cuộc sống vợ chồng đi. Sự tình đã qua cứ để nó qua đi. Không lý do để nó đặt ở trong lòng, tự dằn vặt bản thân làm gì, ngươi thấy sao đây?

Dương Ngọc Hoàn ở trong chăn vội vã hô lên:

- Oa! Tiên nhi tỷ tỷ thật có kiến thức! Thế nhưng Vân nhi tỷ tỷ là đạo cô a, đạo cô là không thể thành thân.

Lý Tiên Huệ lấy tay qua tới vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Dương Ngọc Hoàn, cười hì hì nói:

- Đạo cô hoàn tục không phải được rồi sao? Đại Đường này thật nhiều công chúa đều còn xuất gia làm đạo cô đấy. Thánh hậu không phải cũng từng làm ni cô trong am tu hành đấy sao?

- Phu nhân nói đúng ạ.

Mạc Vân Nhi đỏ mặt gật đầu:

- Thế nhưng...đi đầu mà tìm được nam tử độ lượng ôn hòa như vậy, sẽ tha thứ cho quá khứ của Vân nhi đây? Vân nhi vẫn là không muốn mơ tưởng xa vời...

- Có, có nha!

Lý Tiên Huệ có chút hưng phấn nhún nhún thân thể, dựa gần vào nàng một chút:

- Bên cạnh Hầu gia Hình Trường Phong kia ngươi đã gặp qua rồi chứ? Đôn hậu trung trực một thân nam tử hào hiệp đây! Chuyện này của ngươi, Hầu gia cũng đã nói qua với hắn rồi. Hắn chẳng những không có lưu ý chút nào đối với quá khứ của ngươi. Đồng thời còn đối với sự kiên cường cùng nhẫn nại của ngươi bội phục không ngớt đấy!

- A, là hắn...

Mạc Vân Nhi có chút kinh ngạc mở lớn miệng, mặt đã hồng đến tận dưới cổ, vội vã cúi đầu e lệ.

- Hì hì, ta biết a!



Dương Ngọc Hoàn kích động từ trong ổ chăn chui ra, nhảy nhào vào trong lòng của Mạc Vân Nhi, vòng tay qua cổ nàng reo lên:

- Vân nhi tỷ tỷ từ ngày đó gặp qua Hình tướng quân, sau đó cả ngày rầu rĩ không vui đấy! Ngọc Hoàn biết, Vân nhi tỷ tỷ khẳng định là coi trọng nhân gia nha!

Mạc Vân Nhi vội vàng đem Dương Ngọc Hoàn ôm lấy nhét vào trong ổ chăn, vừa vội vừa thẹn ở trên chăn vỗ cái mông của nàng:

- Lại nói lung tung rồi! Ta nào có. Còn nói linh tinh nữa, một lát ta không để cho ngươi ấm áp đấy!

Lý Tiên Huệ khanh khách cười khẽ:


- Hài tử là thích nói bậy, thế nhưng các nàng cũng là sẽ không nói dối nhất. Vân nhi, ngươi đã đối với Hình Trường Phong có ý định. Không ngại... Hai người ở chung một chút thử xem? Hiếm có gặp được chủ tử rộng lượng thông suốt như Hầu gia. Chẳng những không can thiệp sinh hoạt cá nhân của hạ nhân, còn cực lực kết hợp tốt đẹp. Hình Trường Phong theo Hầu gia ngày tháng tuy không dài, nhưng thật sự là một nam tử tốt, ngươi phải nắm chặt cơ hội này a!

- Vân nhi... Vân nhi thực sự là xấu hổ muốn chết!

Mạc Vân Nhi vẻ mặt quẫn bách, hận không thể tìm cái lỗ nẻ để chui vào.

Lý Tiên Huệ khanh khách cười khẽ vỗ vỗ bàn tay của Mạc Vân Nhi:

- Chuyện này có cái gì mà xấu hổ! Nam nữ hoan ái, rất bình thường. Ngày mai ta sẽ sai người đến đạo quan trước đây của ngươi. Đệ lên danh thiếp của Hầu gia nói cho ngươi hoàn tục. Ngươi cũng không cần mặc loại đạo bào kiểu cách này nữa. Chỗ của ta có rất nhiều xiêm y mang đến từ Trường An, còn không có dùng qua đấy! Ta thấy thân hình chúng ta cũng không khác biệt lắm, sẽ đưa một ít cho ngươi, tạm thời thay vào trước đi. Chờ khi có thời gian, chúng ta cùng nhau hẹn Uyển nhi và Mặc Y tỷ muội tới chợ mua xắm xiêm y sau. Vân nhi, kỳ thực ngươi thực rất đẹp, mặt không son mắt, mà vẫn trắng đẹp tận trời, cũng là thanh lệ động nhân đấy. Làm đạo cô thật uổng phí nha!

Mạc Vân Nhi vừa e lệ lại cảm kích nhìn Lý Tiên Huệ một cái, rồi cúi đầu đáp:

- Vân nhi...toàn bộ nghe theo phu nhân phân phó là được.

- Mau đừng có gọi ta như vậy nữa. Trong phòng hai chúng ta như tỷ muội, cứ gọi Tiên nhi là được.

Con mắt của Lý Tiên Huệ cười thành một vòng trăng rằm:

- Được rồi, không quấy rối ngươi và Ngọc Hoàn nghỉ ngơi nữa. Ta đi đây! Ngày mai ngươi cứ tới đây tìm ta, ta thay đổi y phục cho ngươi, ăn mặc thật đẹp một chút.

Lý Tiên Huệ đứng dậy liền đi, phía sau Dương Ngọc Hoàn ngây thơ gọi lên:


- Tiên nhi tỷ tỷ tái kiến, ngủ ngon!

Lý Tiên Huệ quay đầu lại cười khanh khách:

- Ngọc Hoàn ngủ ngon!

Về đến trong phòng ngủ, Tần Tiêu vừa lúc tắm rửa xong, chuẩn bị cởi quần áo lên giường. Thấy Lý Tiên Huệ vẻ mặt vui mừng trở lại, nghi hoặc hỏi:

- Hơn nửa đêm rồi, ngươi còn làm gì vậy. Hình như không có đánh mạt trượt a? Trở lại còn vui vẻ như vậy.

- Ta nha, đi trộm hán tử.

Lý Tiên Huệ cười quái dị một trận, ngồi vào bên giường ngẩng đầu lên, khiêu khích nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười ha ha một tiếng, đã đem Lý Tiên Huệ một phát đặt trên giường:

- Vậy khó trách lại vui vẻ như thế đấy!

Lý Tiên Huệ cười khanh khách cào cào Tần Tiêu nói:


- Ngươi làm sao, sẽ không ăn dấm chua đấy chứ? Ta thực muốn nhìn bộ dáng ghen tuông của ngươi một chút!

Tần Tiêu kéo cái chăn đắp lên trên người, vẻ mặt giảo hoạt nhìn Lý Tiên Huệ:

- Ta nếu là chút tự tin ấy cũng không có, đâu còn có tư cách làm lão công của người ta? Ghen? Ta chỉ thích uống rượu, sau đó để người đó ăn dấm chua. Nói đi, chuyện gì khiến ngươi hài lòng như vậy?

Lý Tiên Huệ cũng cởi bỏ y phục trên người, tiến vào trong ổ chăn, vẻ mặt thần bí nói rằng:

- Ngày hôm nay ta đi làm bà mối nha!

Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ lạnh đến toàn thân rét run ôm vào thật chặt, cười ha hả nói:


- Ngươi mới kết hôn vài ngày, đã đi học nhân gia dẫn mối. Cho ai đấy?

Lý Tiên Huệ cười nói:

- Tiện thiếp thực là toàn bộ dựa theo ý tứ của Hầu gia mà làm việc đấy! Mạc Vân Nhi, ta vừa mới đi gặp Mạc Vân Nhi, nói đến Hình Trường Phong.

- A?

Tần Tiêu cũng nổi lên chút hứng thú:

- Nàng trả lời như thế nào?

- Hắc hắc!

Lý Tiên Huệ cười đắc ý:

- Nguyên lai, nàng cũng đối với Hình Trường Phong có ý tứ a. Thực sự là lão Thiên cố ý an bài một đôi! Muốn nói nha, còn phải nhờ có tiểu nha đầu quỷ linh tinh quái Dương Ngọc Hoàn kia. Lời trẻ con không cố kỵ, một lời đã nói toạc ra. Không nghĩ tới nha, nàng niên kỷ nhỏ như vậy đã cực kỳ cổ quái tinh linh. Hiểu được nhìn tâm tư của người ta. Nhất là chuyện tình nam nữ, phảng phất như đặc biệt mẫn cảm a! Lúc trước nàng không phải còn nói ra chuyện tình cảm của Uyển nhi trước mặt mọi người sao?

- Dương Ngọc Hoàn?

Tần Tiêu không khỏi cười:

- Tiểu la lỵ này, cũng rất có ý tứ.

- Tiểu la lỵ?