Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 351: Ôn nhu hương, anh hùng trủng (2)




Gió lạnh tàn sát bừa bãi. Hoa tuyết bay xuống trên trán, trên mặt, trên chóp mũi của hai người. Tần Tiêu không biết, từng tia lương ý kia là thanh lệ của Thượng Quan Uyển Nhi hay là hoa tuyết bị nhiệt độ của nụ hôn môi triền miên kia hòa tan...

Tại thành môn Lạc Dương, đoàn người qua lại đều bị một màn trước mắt hấp dẫn, nghỉ chân đứng ở một bên. Nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ một thân y phục hoa quý này hôn đến quên mất bản thân...

Trong đầu Thượng Quan Uyển Nhi chỉ còn lại có trống rỗng. Băng thiên tuyết địa thì tính là cái gì, con mắt dị dạng của ngoại nhân thì có làm sao. Ta chỉ muốn truy cầu điều ta muốn, chỉ chốc lát ôn tồn này đó lại là mộng ảo tươi đẹp mà ta truy tìm vài chục năm qua...

Một lát sau, Tần Tiêu trái tim quyết tuyệt một cái, đẩy Thượng Quan Uyển Nhi ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thượng Quan Uyển Nhi ở phía sau lớn tiếng kêu lên:

- Tần đại ca, ta hận ngươi! Nhưng ta sẽ chờ ngươi, ngươi một ngày còn chưa đến, ta sẽ vĩnh viễn chờ đợi. Đời này nếu đợi không được, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa!

Dứt lời, xụi lơ ngồi vào trong tuyết địa, hai tay ôm mặt thất thanh khóc rống lên. Phía sau Địch Quang Viễn và nha hoàn trong mã xa vội vã chạy xuống xe ngựa, hướng phía Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến.

Tần Tiêu trong nháy mắt bước lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, trong lòng bỗng nhiên đau xót, còn kém chút cũng muốn tuôn lệ ra, cắn răng nói ra hai chữ:

- Chờ ta!

Bốn cỗ mã xa, hướng hai phía khác nhau chạy đi. Hai người yêu thương sâu sắc, khoảng cách giữa hai bên cũng dần dần xa xôi.

Sau khi Tần Tiêu lên xe, Lý Tiên Huệ vẫn lặng im không nói, nhẹ nhàng vuốt hoa tuyết trên người hắn, đưa cho hắn một chén rượu mạnh.

Trong đầu Tần Tiêu tràn đầy hoa tuyết bay lượn khắp bầu trời trước thành Lạc Dương, cùng khuôn mặt ngọc tái nhợt buồn bã kia. Tất cả đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, rõ ràng hiện lên trước mắt, lại xa xa không thể với tới...

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng ôm cánh tay của Tần Tiêu, nhát gan nói nhỏ:



- Lão công... Chúng ta cũng trở lại Giang Nam đi!

Thân thể Tần Tiêu nhẹ nhàng run lên, phảng phất như lúc này mới vừa từ tràng cảnh khi nãy phục hồi tinh thần lại nhìn Lý Tiên Huệ:

- Tiên nhi, ngươi...ghen?


Lý Tiên Huệ có chút cô đơn lắc đầu:

- Uyển nhi là cô nương tốt, cùng nàng ở một chỗ, giống như là tỷ tỷ vậy... Ta chỉ là đang nghĩ, quan làm được càng lớn, vị trí đứng được càng cao, lại càng thân bất do kỷ. Hoàng đế nãi nãi cả đời quang vinh vô hạn không người có thể theo kịp. Thế nhưng đến lúc già lão, lại rơi vào công dã tràng. Ta rất sợ hãi...sợ hãi phát giác tỉnh lại, ta cũng như Uyển Nhi vậy không thể được ở bên cạnh ngươi nữa, hoặc là mất đi cái gì khác. Hơn nữa... Hiện tại là phụ thân của ta làm hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu, ta một hồi đến kinh thành, trong lòng chung quy cảm giác rất khác biệt, rất khó chịu, chung quy vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó muốn phát sinh.

- Tiên nhi đừng nghĩ quá nhiều như vậy.

Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay của nàng:

- Hoàng đế nãi nãi đã hạ chỉ, phong ngươi làm Vĩnh Thái công chúa, Ngươi có phải là muốn khôi phục thân phận này không?

- Không muốn, ta không muốn!

Lý Tiên Huệ vội vã lắc đầu, chăm chú nói rằng:

- Cửa cung sâu tựa biển, ta không bao giờ muốn bước vào đó nữa. Ta chỉ muốn mỗi ngày lẳng lặng ở bên cạnh lão công ngươi, làm một lão bà giúp chồng dạy con. Mỗi ngày chỉ cần lo lắng ngươi ăn no hay không, mặc có đủ ấm không, tâm tình có được vui hay không, thân thể khỏe mạnh hay không, như vậy cũng đủ rồi. Sự tình khác, ta thực sự không muốn lại nghĩ đến nữa. Ta chỉ muốn làm một Tiên nhi giản đơn, một Tiên nhi của lão công...

Tần Tiêu khẽ ôm Lý Tiên Huệ, trong lòng thở dài nói: Có lão bà như Tiên nhi và hồng phấn tri kỷ như Thượng Quan Uyển Nhi, còn yêu cầu xa xôi gì nữa? Cho dù không có toàn bộ thế giới, chí ít có trong lòng hai nữ nhân này có ta là được rồi!


Mã xa chạy như bay, xoay quanh hoa tuyết, vết bánh xe thật dài...

Khi về đến nhà, bọn người hầu đang ở trước cửa quét tuyết đọng, Lý Long Cơ xuống xe, chạy về phía trong phòng. Hình Trường Phong và tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đã sớm ra nghênh đón, đem Tần Tiêu nghênh tiếp vào trong nhà.

Rời khỏi Trường An ba ngày, đại sự gì cũng không có phát sinh, chỉ là Hoàng đế tuyên bố, Công Nhạc Công Chúa Lý Khỏa Nhi vào mười lăm tháng chạp sẽ cùng nhi tử của Võ Tam Tư là Võ Sùng Huấn thành thân. Quý phủ của Tần Tiêu cũng được đưa tới một tấm thiệp cưới màu hồng đỏ.

Tần Tiêu đem thiệp mời đưa cho Lý Long Cơ và Lý Tiên Huệ xem, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Thánh Hoàng bệnh tình nguy kịch, bệ hạ lại vội vàng bàn hôn sự cho nữ nhi...thực sự là rất châm biếm!

Lý Tiên Huệ khẽ thở dài một hơi:


- Muội tử này của ta, cũng rốt cục muốn thành gia. Thành gia cũng tốt, hành vi chung quy có chút ước thúc hơn.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Kết hôn là có thể ước thúc Lý Khỏa Nhi? Nào có dễ dàng như vậy, Vi Hậu và Lý Khỏa Nhi hiện tại vẫn không gây chuyện. Là bởi vì Võ Tắc Thiên còn tại nhân gian, dư uy vẫn khiến các nàng trong lòng có quỷ mà thôi. Một ngày chờ Võ Tắc Thiên về trời, đối với mẫu nữ này... Mặc kệ nói như thế nào, Lý Khỏa Nhi chung quy sẽ không đến mức trở lại dây dưa với ta, cuối cùng cũng là bớt đi được một chuyện tình phiền toái.

Lý Long Cơ nhìn thiệp mời một cái, cười nhạt vài tiếng:

- Võ Tam Tư, tay chân thật thông thuận nha. Nhanh như vậy đã cùng bệ hạ đàm phán thành nhi nữ thân gia. Nhi tử của hắn Võ Sùng Huấn đó là nổi danh ăn chơi trác táng. Trừ việc sinh hoạt phóng túng ra, chuyện khác một mực không làm, cùng Khỏa Nhi lại thật sự là một đôi trời đất tạo nên.

Tần Tiêu ho nhẹ một tiếng, Lý Long Cơ mới hồi phục tinh thần lại, xin lỗi hướng về phía Lý Tiên Huệ cười cười:

- Tiên nhi, ta không có ý tứ đó...Cái này, là ta nói sai đi!


Lý Tiên Huệ đạm nhiên cười cười:

- Bỏ đi A Man ca ca, đều là huynh muội nhà mình, khách khí cái gì chứ. Muội tử tử này tính cách thế nào trong lòng ta cũng rất rõ ràng. Bỏ đi, không nói chuyện của nàng nữa, trên đường mệt mỏi, chúng ta đến trong tiểu lâu ở hậu đường nghỉ ngơi đi thôi?

Trong lầu hẳn là đã đốt lửa lên, đặc biệt ấm áp nha!

Lý Long Cơ nhất thời mặt mày hớn hở:

- Ta sẽ không có ý kiến gì! Ha ha! Nhanh đi đem Mặc Y Tử Địch gọi tới, đấu võ đấu võ!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ:

- Còn nghỉ ngơi gì chứ! Vừa mới xuống xe ngựa đã muốn lên chiến trường, thực sự là đấu sĩ cách mạng ngoan cường.

Lý Tiên Huệ cười hì hì:

- Bỏ đi mà. Lão công, ngươi để ta phóng túng một lần đi! Lúc này đây đi Lạc Dương, đều là chuyện khiến thương tâm, trong lòng giống như có con mèo cào vậy. Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý rồi? A Man ca ca, chúng ta đi nhanh đi, hắc hắc, Mặc Y các nàng khẳng định đang chốn ở trên lầu đốt lửa đấy!