Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 33: Mượn xác hoàn hồn (2)




Tần Tiêu gật gật đầu, thầm nghĩ: dân phong cởi mở, đối với chuyện nam nữ chắc là sớm đã vụng trộm ăn trái cấm rồi, không có ý tứ thế này chắc là chuyện phòng the nam nữ. Loại chuyện này với tình lữ thân mật là quá tự nhiên...

Tần Tiêu gọi nàng kia ra, tinh tế dò xét quan sát một phen, phát hiện động tác và cử chỉ của nàng không giống nữ tử phong trần, cử động luôn lộ ra dáng vẻ tiểu thư khuê các. Tần Tiêu hỏi nàng một ít vấn đề, như là Triệu gia có chuyện gì xảy ra, Mạc Vân Nhi đối đáp trôi chảy không sai chút nào, thậm chí còn nói tối hôm qua có về linh đường thăm người thân, không nghĩ tới bị Tiểu Lệ thét to gọi nhiều người tới vì vậy mới rời đi.

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: giả ma giả quỷ mà! Ngươi giả được lắm, nhưng mà có sơ hở cực lớn đấy! Vì vậy nói:

- Ngươi làm cách nào mượn xác hoàn hồn?

Mạc Vân nhi hơi có chút kinh hoảng, dừng một chút, nói:

- Tối hôm qua tiểu nữ rời khỏi linh đường liền phiêu đãng ở huyện Vũ Xương. Ngẫu nhiên phát hiện một nữ tử mới chết ở Phiêu Hương Lâu này nên mượn thi thể của nàng hoàn hồn.

Tần Tiêu cười thầm trong bụng: chuyện này cũng quá dễ dàng a. Nói như vậy thì thế gian này chỉ cần có người chết đi thì cũng có thể mượn xác hoàn hồn! Nếu thật sự như vậy thì thế gian vừa có người chết đều có thể sống lại! Hừ hừ, những người các ngươi không cần phải giả bộ quá nhiều đâu, muốn lấy chủ ý kém cỏi là mượn xác hoàn hồn lòe ta sao? Thật đúng là buồn cười, ta xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt đấy.

Tần Tiêu lập tức nghĩ tới một chuyện:

- Ngày đó vì sao đột nhiên ngươi tự vận, ở trong đó có ẩn tình gì không?

Nàng kia nghe xong liền bối rối, ấp úng nói:

- Tiểu nữ tử trượt chân xuống nước, bất hạnh bị nước cuốn trôi đi. Sau khi chết hồn phách không thể tán đi...

Hoang đường! Trong nội tâm Tần Tiêu sinh ra tức giận, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, nói ra:

- Ngươi đi đi, có việc bổn quan sẽ gọi ngươi.

Mạc Vân Nhi vội vàng rời đi, Phạm Thức Đức ở bên cạnh lắc đầu cười rộ lên. Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:

- Ả kỷ nữ này quả thật là Triệu gia tiểu thư mượn xác hoàn hồn?

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức cười rộ lên, Tần Tiêu nói:

- Lý huynh, người ta là tiểu thư khuê các đấy, sao ngươi lại gọi nhân gia là kỹ nữ chứ?

Lý Tự Nghiệp rung đùi đắc ý nhếch miệng cười, nói ra:



- Lần này các ngươi không cần nói ta cũng rõ! Tuy nàng giả vờ nhã nhặn, nhưng mà ta vẫn có thể từ trong mắt nàng nhìn rõ ràng là kỹ nữ phong trần! Lại nói trên đời không có quỷ hồn, càng đừng đề cập tới mượn xác hoàn hồn!

Phạm Thức Đức cười rộ lên, chống gậy nói:

- Hắc đản còn dễ dạy! Text được lấy tại doctruyen.me

Lý Tự Nghiệp tức giận túm lấy cây gậy của hắn, làm bộ muốn ném đi.

- Lão đầu lại chọc ta! Ta " Pháp Khắc " ngươi có tin không?

Phạm Thức Đức cuống quít cướp về.


Đúng lúc Triệu Huyện lệnh cũng mang theo phu nhân tới. Vừa mới lên lầu nàng kia đã bổ nhào vào ngực "Mẫu thân" khóc rống lên, thỉnh thoảng nói ra một vài chuyện trong nhà. Triệu Huyện lệnh và phu nhân vì thương tâm quá độ nên tinh thần hoảng loạn, lại bị Mạc Vân Nhi náo một hồi lại khóc lóc theo. Ba người ôm nhau mà khóc giống như thân nhân lâu ngày mới gặp lại nhau vậy.

Tần Tiêu thấy chuyện này không vãn hồi thì tiên lên trước nói:

- Triệu Huyện lệnh, nơi đây tai mắt hỗn tạp, tránh bị người ta chỉ trích các ngươi nên về nhà đi.

Dừng một chút lại nói:

- Còn Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn này cũng mang về luôn.

Đoạn Như lúc này vội vã chạy tới, nhìn qua Tần Tiêu như có lời muốn nói ra miệng, nhưng bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tần Tiêu suy tư một chút, mang Đoạn Như qua một bên, nói với nàng:

- Đoạn ma ma, việc này quái dị. Bổn quan trước đem Mạc Vân Nhi mang đi. Bổn quan biết rõ chuyện này sẽ làm Phiêu Hương Lâu tổn thất sinh ý, sẽ không vô duyên vô cớ cho ngươi bị tốn hao, sớm muộn sẽ cho ngươi công đạo.

Đoạn Như nghe lời này liền vui vẻ, vái chào thật sâu, nói:

- Đoạn Như nghe Khâm Sai đại nhân làm chủ, đại nhân tự mình thể nghiệm và quan sát tình hình thật là quan tốt.

Dứt lời, một đôi mắt phượng lướt qua người của hắn một vòng, còn kém là dựa sát vào người của hắn.


Trong nội tâm Tần Tiêu ác hàn, mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức rời đi, thầm nghĩ trong lòng: đúng là nữ tử tuyệt đại phong tao, đúng là câu hồn người ta mà!

Lý Tự Nghiệp đi theo sau lưng Tần Tiêu không ngừng nhìn quanh, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Mẹ kiếp, thật sự là bá đạo mà!

Phạm Thức Đức bực mình nói:

- Mất mặt! Thực mất mặt, vô cùng mất mặt!

Bọn người Tần Tiêu trực tiếp đi vào dịch quán, đem một ít việc vặt ở Phiêu Hương Lâu cho bọn nha dịch xử lý.

Trong phòng khách, Tần Tiêu nói ra:

- Phạm tiên sinh, theo ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?

Phạm Thức Đức chậm rãi lắc đầu:

- Tuy việc này quái dị nhưng có một điểm là có thể khẳng định. Cái gọi là Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn chỉ là dọa người.

Tần Tiêu gật đầu:

- Không sai, thủ đoạn của chúng không cao minh, tuy hiện giờ không phải chúng ta có tin hay không. Mà Mạc Vân Nhi kia biết rõ chuyện của Triệu phủ, ngay cả Cổ công tử cũng khó phân biệt thiệt giả, chuyện này làm cho người ta lấy làm kỳ lạ. Mục đích của chúng là gì?


Phạm Thức Đức cũng nhìn không thấu, mờ mịt lắc đầu.

Đột nhiên nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Xem ra chúng ta quên một chuyện trọng yếu rồi!

- Chuyện gì?

Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp trăm miệng một lời.


- Thi thể Triệu tiểu thư!

Tần Tiêu đứng dậy, nói:

- Ngày đó chúng ta cũng không có xem xét thi thể của Triệu tiểu thư, cho nên cũng không thể xác định được nằm trong quan tài có phải là thi thể của Triệu tiểu thư hay không!

Phạm Thức Đức cả kinh nói:

- Đại nhân, ý của ngươi làTriệu tiểu thư có khả năng không chết?

Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:

- Mặc dù có giả thiết như vậy nhưng không thể xác định. Lý huynh!

- Lý Tự Nghiệp ở đây, thỉnh đại nhân phân phó!

- Ân, ngươi đi gọi mấy gia hỏa trong dịch trạm tới đây, đem Triệu Huyện lệnh mời tới đây luôn, mặt khác gọi Triệu Huyện lệnh đem ngư dân trục vớt thi thể của Triệu tiểu thư tới luôn.

Lý Tự Nghiệp quay người đi ra ngoài, Tần Tiêu như có điều suy nghĩ:

- Cả chuyện này tuy khắp nơi rất quỷ dị, tuy sơ hở trùng trùng điệp điệp làm cho người ta khó mà cân nhắc thấu triệt. Những người này làm những chuyện này có mục đích gì?

Phạm Thức Đức trầm tư một hồi, mở miệng nói ra:

- Đại nhân, hạ quan cũng có chủ ý. Nếu như tiểu thư Triệu gia là giả chắc hẳn là người biết chuyện, không bằng chúng ta gọi nàng tới đại đường, thẩm vấn thì nàng không dám không khai.

Tần Tiêu nhíu mày lắc đầu, nói:

- Như vậy không tốt. Mạc Vân Nhi cũng không có vi phạm pháp luật gì, chúng ta dùng tội gì danh truyền gì bức cung nàng? Chuyện này cũng xôn xao toàn huyện rồi, nếu như không có chứng cớ thì không thể bắt người, hoặc nghiêm hình bức cung, làm vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Ta nghĩ mục đích của chúng còn chưa lộ ra ngoài, không bằng chúng ta chờ thêm vài ngày nữa, tạm thời không nên đánh rắn động cỏ mới tốt.

Qua trong chốc lát Triệu Huyện lệnh đến, vào nhà bái kiến Tần Tiêu.