Nếu như nói, trước đó, thời điểm lần thứ nhất tại Trường An gặp được Lý Long Cơ, ấn tượng Tần Tiêu đối với hắn là cậu ấm chỉ biết là phong hoa tuyết nguyệt thanh sắc khuyển mã thì lúc này đây trường đàm để cho Tần Tiêu triệt để minh bạch, Lý Long Cơ, thật sự chính là có được trí tuệ chính trị rất sâu, cùng tư duy suy xét hơn người. Đồng thời, tâm tư cẩn mật, suy nghĩ chu toàn, so với tên đường huynh Lý Trọng Tuấn lúc nào cũng cẩu thả thì đích thật là cao minh hơn rất nhiều lần.
- Cho dù lập trường xung đột như thế nào thì triều đình cũng có thể không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Đạo lý như vậy tại lúc hắn 17 tuổi có thể minh bạch, đủ để thấy hắn trưởng thành sớm trưởng thành như thế nào. Chỉ cần đợi thêm một thời gian hắn tất có thể trở thành một lão hồ ly chính hiệu, hơn nữa hắn hiểu được đạo lý như vậy nếu là đổi lại góc độ khác, đứng ở vị trí đế vương suy nghĩ muốn nhìn rõ mưu đồ thần tử thủ hạ tuyệt không phải chuyện khó. Có thể làm được những điều này, đó chính là đế vương thuật.
Lý Long Cơ 17 tuổi cũng đã bắt đầu âm thầm luyện Đế vương thuật, trong lòng Tần Tiêu không biết là nên mừng rỡ, hay là nên sợ hãi. Cảm giác thật phức tạp. Bất quá bây giờ, hắn và Lý Long Cơ có tình nghĩa huynh đệ, một chút tuần trăng mật điểm qua thoáng chút bất an nhưng lại bị che dấu.
Lý Tiên Huệ không ngờ còn chưa ngủ, tay cầm một chiếc đèn mở cửa. Thấy Tần Tiêu, vẻ mặt nàng tràn đầy mừng rỡ, sau đó thấy được Lý Long Cơ sau lưng của hắn thì sắc mặt biến đổi, bờ môi cũng có chút run rẩy. Nàng kinh ngạc đứng ở nơi đó nhất thời quên mời hai người vào trong.
Tần Tiêu cười khẽ:
- Tiên nhi, chúng ta có thể đi vào không?
- Ah, đúng rồi...
Lý Tiên Huệ cười xấu hổ:
- Tần đại ca nhanh mời vào, điện...hạ, mời vào.
Ba người nhập tọa ngồi xuống. Lý Tiên Huệ rót nước trà cho hai người rồi ngồi xuống, tránh ánh mắt của Lý Long Cơ, cúi đầu xuống.
- Tiên......
Lý Long Cơ nặng nề thấp giọng hỏi:
- Muội...vẫn khỏe chứ?
Lý Tiên Huệ chần chờ ngẩng đầu lên, kích động nhìn Lý Long Cơ. Sau đó lại nhìn về phía Tần Tiêu, thấy hắn dịu dàng mà cười cười với mình thì mới cố lấy dũng khí, nàng dùng thanh âm run rẩy đáp:
- Muội...rất khỏe, còn huynh, tam ca?
- Tốt!
Trên mặt Lý Long Cơ lộ ra vẻ mừng rỡ, vỗ vỗ tay của Lý Tiên Huệ:
- Muội chịu cực khổ rồi.
Lý Tiên Huệ cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn Lý Long Cơ, lắc đầu:
- Không có. Muội rất khỏe, thật đó! Hiện tại muội mới biết được, cái gì là cuộc sống, cái gì là nhân sinh. Trước đó Tiên nhi sống không vui. Hiện tại, có Tần đại ca chiếu cố muội, muội rất thỏa mãn. Mỗi một ngày của muội đều trôi qua vô cùng phong phú. Muội cảm thấy rất thỏa mãn.
Lý Long Cơ phát ra vui vẻ từ trong nội tâm, hắn nở nụ cười: truyện được lấy tại Đọc Truyện
- Vậy là tốt rồi! Muội sống rất tốt thì trọng yếu hơn tất cả. Tần đại ca củ muội là hảo huynh đệ kết nghĩa của ta, muội đi theo hắn, ta rất yên tâm.
Tần Tiêu Bên cạnh cười mỉa, âm thầm nói: cái gì Tần đại ca" của muội " hảo huynh đệ " của ta ". Muốn gạt ta sang một bên sao?
Trên mặt Lý Tiên Huệ hiện lên vẻ đỏ ửng, đôi mắt híp lại thành vành trăng non, trầm thấp gật đầu:
- Ân... Tần đại ca rất tốt với muội.
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Ân, vậy là tốt rồi, cũng đừng có buông tay, thừa dịp hắn còn chưa đón dâu thì mau chóng ra tay.
Tần Tiêu dở khóc dở cười, hắn đấm vào vai Lý Long Cơ một quyền mắng:
- Nói cái quái gì thế? Nào có như ngươi nói vậy?
Vẻ mặt Lý Long Cơ cười gian nói:
- Ta thấy hai người các ngươi cũng hữu tình có ý, cứ tránh né che che lấp lấp làm cái gì? Hiện tại ta vạch trần tầng ngăn cách này, hẳn không phải tốt sao? Hắc hắc, ngày khác nếu là bày tửu hôn thì ta chính là bà mai hạng nhất. Ai... Ôi, đại ca tha mạng, Tiên nhi tha mạng, ta biết sai rồi!
Ba người cầm đuốc soi nói chuyện một đêm chưa ngủ, cười cười nói nói hoan hô.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu không để ý Lý Long Cơ đau khổ giữ lại, cố ý rời Truy Vương Phủ lên đường đi Trường An. Nhiệm kỳ đã qua, nếu không sớm hồi kinh nộp chỉ, sợ là sẽ bị trách cứ. Lý Long Cơ cũng không mạnh mẽ giữ lại, hắn tự mình tiễn đám người Tần Tiêu ra khỏi cửa thành, một mực đưa đến cảnh nội kinh huyện Hà Nam mới lưu luyến không rời giục ngựa mà quay về.
Mọi người lên xe ngựa theo quan đạo rời đi, giữa trưa cách một cái rừng cây nhỏ, Thái Dương đã lên chính ngọ, thời tiết nóng bức vô cùng. Trùng hợp nơi này có một cái nho nhỏ trạm dịch thay ngựa nho nhỏ, Tần Tiêu liền ngừng xe ngựa, mời mọi người đi vào uống chén trà xanh nghỉ ngơi một chút, đợi qua buổi trưa nắng gắt rồi mới đi tiếp.
Dịch quán kiểm tra thực hư quan ấn văn điệp của Tần Tiêu xong thì lập tức an bài cho họ chỗ ở và nghỉ ngơi, trái cây trà lạnh cũng theo thứ tự bưng lên.
Đúng lúc này, ở bên trong trạm dịch còn hai sai dịch áp giải một nữ phạm nhân toàn thân thương tích, tóc tai rối bù. Trong đó một gã sai dịch cực không kiên nhẫn hò hét với dịch thừa:
- Mau mang trà nước, cái thời tiết mắc toi này, thật sự là muốn khát chết người đi được.
Một sai dịch khác thì là nổi giận đùng đùng đẩy nữ phạm nhân một phen, mắng to:
- Ác phụ, đều tại ngươi! Trời cực nóng, để cho gia gia đưa ngươi đi hình phòng Huyền Nam, thật sự là xui! Dù sao sớm muộn cũng là một đao, đổi lại ta là Huyện lệnh đại nhân đã chém ngươi tại chỗ rồi.
Tử Địch nguyên bản chuyên tâm ăn chứng kiến tình huống này thì tiện tay ném quả tuyết lê trong tay đi, chân mày lá liễu dựng lên muốn xông ra, nàng oán hận mắng:
- Xú nam nhân, chỉ biết khi dễ nữ nhân!
Phụ nhân kia bị nha sai đẩy một cái thì như là một cành lá khô héo té xuống, cái gông to tướng bằng gỗ "Oanh!" một tiếng nện trên mặt đất. Hai tay phu nhân cũng bị khóa ở bên trong cái gông, không thể vươn tay đỡ thân hình, đành phải tùy ý để cái cùm bằng gỗ mắc kẹt cổ họng, ho khan kịch liệt giống như bị bóp cổ không thở được.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Tử Địch xoa vào nhau, rốt cuộc ngồi không yên, nàng dùng sức muốn đứng dậy hung hăng giáo huấn hai tên nha sai nghênh ngang ngồi ở chỗ kia uống trà thì bị một cái tay to lớn của Lý Tự Nghiệp áp trên vai, không thể động đậy chút nào.
Lý Tự Nghiệp há cái miệng rộng, cười cười ngây ngô nhìn Tử Địch nói:
- Ta còn tưởng rằng, chỉ có ta thích nhất nháo sự gây phiền toái, không nghĩ tới bên cạnh còn xuất hiện thêm một đầu tiểu mẫu ngưu còn xúc động hơn lão Lý ta.
Tử Địch tức giận nhe răng muốn cắn vào cái tay to đang đè lên vai mình, nàng oán hận nói:
- Nói không biết xấu hổ, hổ cho đại nam nhân ngươi còn tự xưng là anh hùng hảo hán, một chút tinh thần trọng nghĩa cùng đồng tình cũng không có.