Làm sao có thể so với Giang Nam phong hoa tuyết nguyệt tiêu dao khoái hoạt. Ách, đúng rồi. Hai ngày gần đây, sao không gặp nha đầu Tử Địch?
Tần Tiêu cười mờ ám hắc hắc:
- Điện hạ còn nhớ nàng sao? hình như phong hàn của ngươi còn chưa khỏi hẳn?
Lý Trọng Tuấn hơi khựng người lại, hắn cười khổ nói:
- Ai!!! Đừng nói nữa! Những ngày này bổn vương sinh bệnh rõ ràng chỉ mong nàng tới bưng trà, thấy đám sĩ quan đần động vụng về kia làm việc chỉ khiến bổn vương tức giận đá mông chúng. Hỏa lớn thì khí vượng, bệnh đương nhiên là chậm khỏi...Ngươi mau nói xem đã giấu nàng đi đâu rồi?
Tần Tiêu tiến đến bên tai Lý Trọng Tuấn, trầm thấp nói hai chữ:
- Quận chúa.
Hai ba ngày trước đó, Tần Tiêu vào đêm khuya đã âm thầm phái Mặc Y cùng Tử Địch đi ra ngoài, dựa theo chỉ dẫn của mình vào sơn thôn kia tìm Lý Tiên Huệ. Thứ nhất Tần Tiêu lo lắng Lý Tiên Huệ ở bên trong sơn thôn sẽ cô đơn tịch mịch không quen, thứ hai là báo cho nàng tin bình an, nói cho nàng biết đại sự kết cục hoàn mỹ để nàng khỏi lo lắng. Sau đó mới là trọng yếu nhất để cho hai tỷ muội hóa trang cho Lý Tiên Huệ một lần thay đổi mặt nạ, đến lúc đó thì khó ai mà nhận ra.
Lý Trọng Tuấn nghe xong hai chữ này, trong lòng mừng thầm gật đầu nói:
- Tốt, tốt. Có Tần huynh đệ ngươi xử lý, bổn vương một vạn cái yên tâm. Bất quá, Tử Địch nha đầu kia ngươi nên thay bổn vương trông chừng, ngàn vạn đừng để cho người đàn ông nhà khác chiếm được... Nhất là chính ngươi, ngươi cũng đừng biển thủ, bằng không thì đến lúc đó bổn vương sẽ trở mặt liều mạng với ngươi đấy!
Tần Tiêu cười gượng:
- Điện hạ yên tâm, khi trở lại kinh đô, Tần Tiêu tự nhiên sẽ đến quý phủ của điện hạ đưa tin.
Lý Trọng Tuấn cũng cởi mở cười ha hả:
- Được rồi, Tần huynh đệ. Yến hội Giang Nam ta liền ăn tới đây, rời đi trước. Chờ đến kinh đô, chúng ta lại gặp. Hôm nay chúng ta liền cáo từ, Tần huynh đệ tiếp tục làm khâm sai đại nhân! Ah, đúng rồi, Thượng Quan Uyển Nhi hôm nay cũng sẽ cùng bổn vương ly khai, hồi cung nộp chỉ.
Thần sắc Lý Trọng Tuấn ám muội cười mờ ám với Tần Tiêu:
- Ngươi muốn nói lời tạm biệt cùng nàng hay không?
Tần Tiêu cười cười, gật gật đầu:
- Nói lời tạm biệt thì không cần, hôm qua chúng ta trò chuyện tới khuya. Bất quá mấy ngày nay ở chung, Tần Tiêu phát hiện Thượng Quan Uyển Nhi có lẽ không hề giống nhân vật phiền toái trong tưởng tượng, cũng có vài phần tính cách hợp với ta. Hơn nữa chuyện tình Giang Nam còn có nhiều địa phương nhờ nàng nói tốt trước mặt hoàng đế nữa.
Lý Trọng Tuấn bĩu môi làm vẻ mặt khinh thường, hắn dùng thanh âm quái dị chọc:
- Người như ngươi đúng là phúc hậu, Không phải là coi trọng người ta sao phải dùng tới nhiều lý lẽ như thế? Thật sự là... Nhìn trúng thì nhận đi....Ách! Bất quá, nàng cũng không quá tốt giống như bộ dạng đâu. ha ha! Xem như ta chưa nói, xem như ta chưa nói. Loại chuyện này chính ngươi xem rồi xử lý a.
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Điện hạ, may mắn ngài cũng hồi kinh, bằng không thì Tần Tiêu theo ngài lăn lộn được mấy ngày, sẽ trở nên tà ác như ngài mất.
Lý Trọng Tuấn cười ha ha, đập vào bả vai Tần Tiêu:
- Được rồi Tần huynh đệ tà ác, bổn vương cáo từ. Ngàn vạn nhớ rõ thay ta trông nom tiểu nha đầu kia, còn có, đến kinh đô, trước tiên tìm bổn vương, có biết không?
Nói tới đây, đám người Tần Tiêu bái biệt Lý Trọng Tuấn cùng Thượng Quan Uyển Nhi bên ngoài sơn trang. Trong quân còn đặc biệt trang bị cho Thượng Quan Uyển Nhi một chiếc xe ngựa. Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở bên cạnh xe nói với Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, cám ơn ngài những ngày này làm bạn với Uyển nhi. Kỳ thật trong nội tâm của ta biết rõ, ngài ước gì ta sớm chút đi một chút đúng không?
Tần Tiêu cười:
- Muội nhìn muội đi, nói những lời này làm gì? Muội biết rõ ta không có cái loại ý tứ này mà! Uyển nhi nếu là có thể ở lại Giang Nam lâu hơn thì Tần Tiêu ta cam tâm tình nguyện.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng vung lên ngăn cản mành che phía trước mỉm cười nói:
- Nhớ rõ ah, ngài còn thiếu nợ ta mấy con cá nướng. Còn có câu chuyện Bạch Xà Truyện còn chưa nói hết, Uyển nhi tinh tường nhớ rõ, ngài chỉ nói đến đoạn muốn dâng nước khắp Kim Sơn. Ngài phải sửa cốt truyện đó lại, nhớ kỹ không được trở thành bi kịch, chờ trở về kinh đô, ngài nhất định phải tới tìm ta, đem những vật này hoàn lại. Bằng không thì Uyển nhi sẽ hận ngài cả đời.
- Được mà, được mà.
Tần Tiêu cười ha ha nói:
- Uyển nhi lên đường bình an. Trở về trong nội cung, nhớ rõ thay Tần Tiêu hướng hoàng đế bệ hạ hỏi thăm thánh an của lão nhân gia ngài.
- Được. . Chào tạm biệt gặp lại sau, Tần đại nhân.
Thượng Quan Uyển Nhi hướng về phía đám người Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức, Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Tạm biệt chư vị. Chúng ta gặp lại ở kinh đô.
Những ngày này, Thượng Quan Uyển Nhi một mực đều ở bên trong Sở Tiên Sơn Trang, sống chung với nhau đương nhiên mọi người cảm thấy thân cận.
Lý Trọng Tuấn trở mình lên ngựa lớn tiếng nói:
- Tần đại nhân, nhớ rõ sự tình bổn vương dặn dò ngươi. Cáo từ!
Tần Tiêu mang theo mọi người sau lưng chắp tay nói:
- Điện hạ thuận buồm xuôi gió!
Đại quân rốt cục xuất phát, đại quy mô hướng Ngạc Châu mà đi.
Tần Tiêu rốt cục thở ra một hơi, hắn nói:
- Được rồi, chuyện tình Hỏa Phượng cuối cùng đã qua một đoạn thời gian. Trong lòng ta coi như là buông xuống một tảng đá lớn. Ngày mai chúng ta phải đi Giang Châu Phủ, theo thói quen của chúng ta Thanh Minh Tế Tổ còn hai mươi ngày nữa sắp tới. Ta phải nắm chặt thời gian, về nhà tế bái mẫu thân mới được.
Vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa tơi tí tách tại mặt ngói trên nóc nhà. Trong lòng Tần Tiêu tràn ngập một cỗ hưng phấn cùng nôn nóng không hiểu, bước chân hắn đi thong thả qua lại trong phòng, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đại đội nhân mã của Lý Trọng Tuấn đi rồi, toàn bộ Sở Tiên Sơn Trang đều yên tĩnh trở lại. Một sơn trang lớn thế này hiện giờ chỉ có Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức cùng Thiết Nô bốn người khiến nó lộ ra vẻ quạnh quẽ.
Nhưng trong lòng Tần Tiêu lại xuất hiện cảm giác nôn nóng chưa từng có. Bởi vì, Mặc Y cùng Tử Địch có lẽ sắp trở lại rồi. Theo lý thuyết, các nàng dò thăm tin tức Lý Trọng Tuấn ly khai sẽ mang theo Lý Tiên Huệ trở về. Đây là dặn dò của Tần Tiêu lúc các nàng rời đi. Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me
Hiện tại, đoán chừng là thời điểm về đến nhà!
Tần Tiêu thật vất vả kiềm chế tâm thần ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn ngọn đèn mờ nhạt trong cái chén nhỏ, trong đầu hắn hồi tưởng đến lần tương kiến trong nhà đá ở hoang đảo, từng tràng cảnh ở chung với Lý Tiên Huệ.
Thời gian từng giây từng phút lướt qua, Tần Tiêu nhìn ngọn lửa nhảy lên, ngón tay trên bàn không tự giác gõ một tiết tấu theo bài hát "Thời gian bị di vong" trong nhà đá. Hồi lâu qua đi, Tần Tiêu cảm giác đôi mắt hơi cay, mông cũng cảm thấy run lên, hắn lại đứng lên, đẩy cửa ra đi đến ngoài phòng tản một hồi.