Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 158: Đại tiêu diệt (1)




- Cho dù võ công ngươi có giỏi đến đâu, cũng chắc có thể thắng tất cả mọi người trong phòng! Huống chi, ta còn có ba nghìn hộ vệ đang đóng quân ở sở tiên sơn trang. Hôm nay, người xong đời mới chính là ngươi!!

Trên mặt Tần Tiêu giống như kết hàn băng, ngoại trừ sát ý lạnh lùng, không có lộ ra vẻ gì khác một chút nào. Hắn một mực quan sát tình cảnh trước mắt, cố gắng tìm ra cơ hội thích hợp nhất, hữu hiệu nhất rồi nhanh chóng phóng ra một bên góc, tranh thủ trước tiên đột phá ra được một cửa, làm như vậy cũng khiến địch nhân trước mắt kinh sợ.

Mặc Y cùng Tử Địch cũng cùng nhau lấy kiếm ra khỏi vỏ, hai tay cầm lấy một cây kiếm uốn éo như con rắn, đứng tựa lưng chung một chỗ, cùng thân thể Tần Tiêu tạo thành một hình tam giác.

Mặt của Mặc Y như sương lạnh, vừa run sợ vừa nói:

- Tần Tiêu, những lời ngươi vừa mới nói, đều là sự thật sao?

- Phải.

Tần Tiêu nhổ ra một chữ, như miếng sắt rơi xuống đất nhưng không có tiếng kim loại rơi.

Tuân Lệ Lệ đang nằm trong vũng máu, đột nhiên mở to con mắt ra, dùng sức lực cuối cùng của mình, thì thào hô:

- Mặc Y, Tử Địch nương thực xin lỗi các con! Hổ Vạn Cầu, ta thực xin lỗi ngươi!!

Sau đó thân thể mãnh liệt run lên vài cái, cuối cùng ngã trên mặt đất, không động đậy được nữa.

- Lão tặc, ta liều mạng với ngươi!!

Âm thanh Tử Địch mang theo giọng khóc nức nở, giận dữ dùng sức gầm lên một tiếng, kiếm của nàng biến hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, đánh về phía Vi Đình.

Mặc Y cũng lách mình động thủ, cùng Tử Địch đánh ra!

Bảy chuôi trường thủ đao của bảy tử sĩ, trong nháy mắt lại chỉnh tề kéo theo bảy đạo ánh sáng tử vong tới, đâm chém về phía hai tỷ muội kia, đao ảnh cứ cuồng loạn nhảy múa bao phủ toàn thân hai tỷ muội vào bên trong!

Dường như là cùng lúc đó, Tần Tiêu đột nhiên phát lực, cánh tay dài bỗng nhiên biến hóa, Thiết chưởng biến thành đao, giống như ảnh con rắn uốn éo đang bơi, trong giây lát một vật lấp lánh nhanh chóng tiến vào biển ảnh đao của bảy tử sĩ từ kẽ hở!

Bảy tử sĩ cảm giác trước mặt một hồi choáng váng, không khỏi cùng nhau sợ hãi, miễn cưỡng thu đao lại, bứt ra nhảy về phía sau, cùng nhau quay cuồng một vòng, nửa ngồi ở trên mặt đất, ra tay chưởng một cái, trường đao ở bên cạnh hạ xuống.



Tần Tiêu vươn người đứng dậy, chậm rãi lấy bàn tay xuất chưởng đang để ngang trước ngực kia hạ xuống.

Mặc Y cùng Tử Địch, cũng sợ ngây người ra, rút kiếm quay về, đứng ở bên cạnh Tần Tiêu.

Lách tách…

Bầu không khí trong phòng, dường như trong nháy mắt đang đọng lại, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.


Lách tách, lách tách…

Trên lòng bàn tay của Tần Tiêu xuất hiện một dòng máu tươi, chậm rãi chảy tới gạch đá màu xanh trên mặt đất, từng đợt bụi nho nhỏ tung bay, trong nháy mắt ngưng tụ thành từng quả từng quả huyết cầu.

Mà trên tay của hắn, căn bản không có chút vết thương nào!

Bảy tử sĩ giống như gặp quỷ cùng nhau kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn hắn, trong đó có ba người đột nhiệt từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy nặng nề ngã trên mặt đất.

Ba cái trường thủ đao quay tròn trên mặt đất, giống như đang vui đùa, khiến con mắt Vi Đình đau nhức, toàn thân run cầm cập vì sợ hãi.

Vệt nước mắt trên mặt Tử Địch còn chưa có khô, nàng nuốt một miếng nước bọt, trầm thấp nói:

- Quá…quá là đáng sợ! Tay không đánh với dao sắc, trong nháy mắt đánh chết ba người!

Gương mặt của Mặc Y giống như bức tượng, rất bình tĩnh, nhìn Tuân Lệ Lệ một cái, ung dung nói:

- Địch nhi, chuyện vừa rồi ngươi thấy được sao?

Vi Đình cùng Chu Đại Thông che chở cho Từ Tiểu Nguyệt, chậm rãi thối lui về phía sau.

Còn lại bốn tử sĩ, nắm thanh trường thủ đao trong tay thật chặt chỉ vào Tần Tiêu, lồng ngực nhấp nhô, thở hổn hển, chậm rãi lui về phía sau. truyện được lấy tại Đọc Truyện


Tần Tiêu khẽ nghiêng cái cổ, chậm rãi quét qua mỗi người trong phòng, khẽ nói giọng âm trầm:

- Ta đã nói rồi, trò chơi đã kết thúc!

- Mặc Y, Tử Địch…

Tần Tiêu dừng nói lại một chút.

- Bốn tử sĩ giao cho các ngươi. Võ nghệ bọn họ hiện giờ tách ra cũng chỉ bình thường mà thôi, chỉ là có chút ăn ý với nhau. Lấy võ nghệ của hai tỷ muội các ngươi, đồng tâm đối địch, chắc là không có vấn đề gì lớn.

- Dạ!

Mặc Y cùng Tử Địch trăm miệng một lời, nhất tề kêu lên một tiếng, xuất kiếm ra, hai đạo hồng quang, đâm thẳng về phía bốn tử sĩ kia!

Tần Tiêu nhấc mấy bước chân, chậm rãi tới gần bọn người Từ Tiểu Nguyệt, khỏe miệng dần dần giương lên một tia ngạo mạn mà lãnh khốc, chậm rãi nói rằng:


- Cùng mỗ quyết chiến một trận sinh tử đi.

Thân thể của Vi Đình cùng Chu Đại Thông nhất tề chấn động, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Từ Tiểu Nguyệt không không khỏi vừa sợ vừa giận, nghiêm nghị quát:

- Mau xông lên! Thân là tứ đại hộ vệ nào có thể lại sợ một tên tiểu tử lông vàng cơ chứ! Lên, giết hắn rồi! Phần thưởng của mỗi người là một trăm vạn xâu tiền!

Vi Đình cùng Chu Đại Thông cắn răng một cái, đồng thời phát ra một tiếng hét thật to, đột nhiên đánh về phía Tần Tiêu!

Trong tay của Vi Đình có thêm một Nguyệt Loan Đao hình cung, Chu Đại Thông rút ra một cây Sài Đao dài ba thước ở phía sau lưng, cùng nhau chém về phía Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nhấc chân lên, mũi chân điểm một cái, cả thân thể nhảy ra xa, thong dong tránh được hai đạo đao ảnh.


- Rầm rầm!!

Gạch đá màu xanh của sàn nhà, cư nhiên bị hai luồng sức mạnh của cây đao bổ xuống nứt ra hai đoạn khe hở!

Từ Tiểu Nguyệt thừa cơ đẩy cửa sổ ra, lên tiếng hô to:

- Người đâu! Người đâu!!

Tần Tiêu nghe được sau lưng truyền đến một tiếng yêu kiều, sau đó là thanh âm của trường kiếm đâm tới tận xương. Quay đầu nhìn lại, thì thấy một hắc y tử sĩ bị Mặc Y dùng một kiếm đâm thủng ngực, mất mạng ngay tại chỗ; còn Tử Địch uốn éo cái eo mềm, ở giữa không trung vòng trở lại cắt một kiếm, khiến một hắc y tử sĩ khác bị cắt một đoạn từ trán đến mũi, máu tươi phun ra, nhuộm gương mặt xinh đẹp như hoa của hai tỷ muội trước mắt như giống quỷ dạ xoa dưới âm phủ, dữ tợn và vô cùng khủng bố.

Còn lại hai tên hắc y tử sĩ dựa lưng vào nhau, không ngừng thở hổn hển, trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, cây đao cầm trên tay, đã bắt đầu run lên.

Tử Địch cười lạnh:

- Bảy tử sĩ sao? Hừ! So với bảy tử thi cũng không khác gì lắm! Tỷ tỷ, nhanh chóng giải quyết hai con chó nhỏ này thôi, rồi cùng đi tìm lão tặc Vi Đình liều mạng!

- Được!

Một làn gió mạnh thổi trước mặt, cây đao của Vi Đình cùng Chu Đại Thông đã bổ đến trước mắt. Tần Tiêu lại một lần nữa xoay người, nhảy lên cửa sổ, Vi Đình cùng Chu Đại Thông đuổi theo sát, ba người đến trong sân, cách nhau mười thước, dùng mắt giằng co.

Đúng lúc này, ở lối vào của đình viện, truyền đến mấy tiếng gào to, một đám người đông nghịt trên tay cầm Cương Đao vọt lên trước. Đúng là thuộc hạ của Hỏa Phượng, nghe được thanh âm bên này đánh nhau liền đến cứu viện!

Từ Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài, chỉ vào Tần Tiêu đắc ý cười to: