Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 154: Lấy hạt dẻ ở trong lò lửa ra (1)




Tần Tiêu đang chuẩn bị hỏi Lý Tự Nghiệp mọi chuyện cho rõ ràng, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, đang đi về phía bên này.

Tần Tiêu lại lần nữa cuộn dây thừng lên người Lý Tự Nghiệp, nói hắn giả bộ bộ dạng y như đang bị trói, nằm ở đáy giường, còn chính mình thì xoay người một cái nhảy lên xà nhà tránh ở một góc xem.

Sau một lát, nghe được có tiếng âm thanh đang mở khóa truyền vào, sau đó cửa bị đẩy ra. Âm thanh của một người nam nhân vang lên:

- Chờ ở bên ngoài.

- Vâng, đại nhân.

Hai gã sai vặt trả lời.

- Đại nhân sao?

Trong lòng Tần Tiêu có chút nghi ngờ.

- Là quan gì vậy chứ?

Vụng trộm thò đầu nhìn xuống xung quanh một cái, thì thấy người nọ ở trước mắt mặc bộ y phục nhà Hồ giống thói quen của mình lúc trước, tư thế cùng thân thể rất giống, phải nói là có tám phần giống với mình.

Tần Tiêu trong lòng cười lạnh, liền hiểu rõ tên đại nhân kia không phải là "Tần Tiêu" giả hay sao!

Tần Tiêu giả xoay người đóng cửa lại, đi đến bên giường, thân thể cúi xuống, nói giọng trêu tức:

- Ủy khuất cho ngươi rồi, Lý tướng quân à. Sao rồi, ngươi vẫn nên trả lại Thủy Nhạc Sách cho ta, bởi vì như vậy bổn quan cũng muốn làm người tốt một chút, chúng ta vẫn là huynh đệ.

Dứt lời liền cười hai tiếng "hắc hắc"

Trong nội tâm của Tần Tiêu vừa căm tức lại vừa muốn ói, giả trang thành lão tử, cũng không cần giả trang hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ!

Trong lúc Tần Tiêu giả đang dương dương đắc ý, thình lình ở dưới đáy giường duỗi ra một cái bàn tay một phen bắt được cổ họng của hắn.

Tần Tiêu từ trên xà nhà xoay người nhảy xuống ngay bên cạnh Tần Tiêu giả, lạnh giọng quát khẽ một tiếng:



- Không tệ lắm, ngay cả thanh âm của Tần mỗ giả cũng không khác lắm.

Toàn thân của Tần Tiêu giả run lên, thân thể của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.

Tần Tiêu hắng giọng một cái, học theo ngữ điệu của Tần Tiêu giả này, nói với cánh cửa đối diện:

- Hai người các ngươi, tiến vào.

Sau đó lách mình trốn vào cạnh cửa.

Hai tên sai vặt đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Tần Tiêu giả bị chế trụ, không khỏi mở miệng lắp bắp kinh hãi, còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thì huyệt thái dương của mỗi tên đều bị trúng một kích của Tần Tiêu, con mắt trợn ngược lên, liền đổ xụp xuống đất.


Tần Tiêu kéo hai cỗ thi thể vào tầng trong, sau đó đóng cửa chính lại, rồi đi đến trước mặt Tần Tiêu giả, sát khí sôi trào thấp giọng quát một tiếng:

- Muốn chết hay muốn sống?

Tần Tiêu giả bị người ta bóp yết hầu nói không ra lời, đành phải dùng vẻ mặt hoảng sợ hai mắt mở to nhìn, cái miệng há to thành hình trong, xem khẩu hình từ miệng thì chắc muốn nói chữ "Sống".

Tần Tiêu cười lạnh:

-Tần mỗ là ngươi thủ đoạn, ngươi cũng thấy đấy. Nếu ngươi muốn la to lên, ta sẽ cho ngươi mất mạng ngay tức thì.

Tần Tiêu giả kinh hoảng gật đầu.

Tần Tiêu vỗ cánh tay của Lý Tự Nghiệp một cái:

-Buông hắn ra đi, ngươi cũng nên xuất hiện đi huynh đệ, ngươi cứ ở dưới giường thế này, chẳng lẽ sợ mình chưa đủ ngốc.

Lý Tự Nghiệp từ đáy giường bò ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên Tần Tiêu giả kia, hận không thể băm hắn thành từng đoạn.

Tần Tiêu giơ nắm tay lên, đối diện với đầu của tên Tần Tiêu giả, nghiêm nghị nói:


- Nói, tại sao phải giả trang thành ta, các ngươi cuối cùng còn kế hoạch gì nữa?

Trên mặt tên Tần Tiêu giả chảy mồ hôi ròng ròng, chật vật nuốt một miếng nước bọt:

- Đại...Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là một hạ nhân, nghe theo mệnh lệnh của Phượng Tỷ để làm việc, cũng không biết quá nhiều chuyện. Phượng Tỷ nói cho ta một lí do để cho ta thoái thác, để ta ghi nhớ lại, sau đó trong bữa tiệc tối, sau lần cuối cùng khuyên bảo các vị tướng quan ở Giang Nam, sẵn sàng góp sức vì Hỏa Phượng. Còn có, còn có chính là... Phương Tỷ cho rằng đại nhân đưa Thủy Nhạc Sách cho Lý tướng quân bảo quản, vì vậy dùng Lý Tiên Huệ làm mồi nhử, để đại nhân một mình đến, sau đó để tiểu nhân giả trang thành bộ dáng đại nhân, tìm Lý tướng quân đòi Thủy Nhạc Sách.

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Thủ đoạn đó, chỉ có chút tài mọn, Tần mỗ đã sớm ngờ tới! Còn về phần lí do thoái thác đâu? Lấy ra đây.

Tên Tần Tiêu giả bối rối lấy một phần tờ bản thảo từ bên hông ra, đưa cho Tần Tiêu.

Tần Tiêu tiếp tục ép hỏi:

-Vậy người ngươi là ai? Đồng hành cùng ta là Phạm Thức Đức hiện đang bị nhốt ở đâu? Hiện tại ở Sở tiên sơn trang, có bao nhiêu người của các ngươi ở đó canh gác?

Tần Tiêu giả cuống quít nói:

- Phạm tiên sinh bị trói trong bồn tắm, có mấy huynh đệ ở đó canh gác. Phượng tỷ dẫn theo một ngàn huynh đệ Thánh Sơn hiện đã đều hơn một nửa vào trong trang rồi, còn có Tiêu Điền cùng Quan Thiết Sơn dẫn theo binh lính Ngạc Châu, ước chừng cũng có khoảng hai ba ngàn người, đều đóng quân ở bên trong sân sơn trang. Phượng tỷ nói, nếu đêm nay quan tướng Giang Nam còn không chịu sẵn sàng góp sức thì đều giết chết hết. Đều những người này đến, chính là chuẩn bị đàn áp...

Tần Tiêu tức giận nhướng lông mày lên:

- Thật là tâm tư ác độc! Nói, ngươi có thân phận gì trong đó?


Tên Tần Tiêu giả chán nản cuối đầu xuống, ấp a ấp úng nói:

-Tiểu nhân là thủ hạ của Phượng tỷ chính là tiểu đầu mục của ngài, bình thường hay quen bắt chước, vì vậy Phượng Tỷ sớm sắp xếp ta đến bên cạnh đại nhân, học tập động tác cùng âm thanh của đại nhân...

Tần Tiêu thấp giọng tức giận nói:

- Ngươi là tổng quản của sơn trang, Mã Nam?


Tần Tiêu giả gật đầu, thở dài một hơi:

- Đúng là tiểu nhân...

- Còn có chuyện gì nữa, mau nói cho xong đi, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Tần Tiêu giả kinh hoảng nói:

-Đại nhân, những gì tiểu nhân biết, đều nói hết cả rồi... Còn..còn có chính là, Phượng Tỷ nói muốn Lý tướng quân trong lúc này tìm không thấy Thủy Nhạc Sách liền đi lục soát thân thể của ngươi, hoặc là dùng Lý Tiên Huệ ngay trước mặt uy hiếp ngươi. Nàng...nàng đã sớm hạ độc ở trong đồ ăn rồi!

- Quả nhiên là hèn hạ!

Lý Tự Nghiệp chặn ngang một câu:

-Phá Phong đao của lão tử đâu?!

-Ở...ở trong phòng nhỏ, a không không, là treo trong phòng động phòng của Tần đại nhân...

Hai mắt Tần Tiêu sáng lên, đấm một quyền về huyệt thái dương của hắn. Mã Nam trợn hai mặt mãnh liệt lật mình, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, lập tức tắt thở.

Lý Tự Nghiệp không khỏi líu cả lưỡi:

- Huynh đệ, ta chưa từng thấy ngươi xuất thủ giết người. Không ngờ ngươi giết người so với giết gà còn lưu loát hơn nữa!

Tần Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn thi thể của Mã Nam:

- Giết một con kiến hôi so với gia cầm tự nhiên là lưu loát hơn rồi. Không nói nhiều, mau cởi quần áo của thằng nhãi này ra thay cho ta, mau giấu ba bộ thi thể này đi. Đêm nay, chính là thời khắc giải quyết tất cả mọi việc rồi! Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me

Sau một lát, Tần Tiêu đổi lại một bộ y phục nhà Hồ hồi trước hay mặc, thản nhiên từ trong phòng đi ra, quay người khóa cửa lại, đi về phía trước.

Đi ra chưa được bao nhiêu bước, liền nhìn thấy trước mặt là Ngô Hưng Quốc dẫn theo vài tên quan lại Giang nam vội vàng hướng bên này đi tới, thấy Tần Tiêu cũng không có một chút cung kính như lúc trước, vênh váo tự đắc quát: