Tần Tiêu nhanh chóng bơi tới phía sau lưng của nàng, duỗi hai tay ra ôm lấy nàng từ phái sau, sau đó ôm chặt lấy nàng nổi lên mặt nước.
Tần Tiêu hạ giọng, oán hận mắng nhỏ bên tai nàng:
-Ngươi điên rồi!
Hai chân của Lý Tiên Huệ đã cứng nhắc như cột đá, rốt cuộc cũng không cách nào di chuyển được chút nào nữa, lúc này mới thở hổn hển, thấp giọng nói:
-Tần đại ca, cứ mặc kệ ta đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai người chúng ta đều sẽ không toàn mạng.
-Câm miệng!
Tần Tiêu giận dữ, thực sự hận không thể tát nàng hai cái cho tỉnh lại,
-Cố gắng chút nữa, nàng có nhìn thấy con thuyền đằng trước không? Là thuyền của Hỏa Phượng, chúng ta đi đoạt thuyền!
Đúng lúc này, trên con thuyền lại có động tĩnh, có người cầm theo lồng đèn đi ra, còn hỏi:
-Đại ca, ngươi có nghe được thanh âm gì không? Lạ quá!
Tần Tiêu giật mình, thấp giọng nói:
-Nín thở!
Sau đó cứ ôm lấy Lý Tiên Huệ từ sau lưng như vậy rồi hụp xuống nước.
Sau khi xuống nước, Tần Tiêu thả lỏng một tay nhẹ nhàng kéo Lý Tiên Huệ, còn một cánh tay khác thì ra sức rẽ nước, tốc độ cực nhanh. Dần dần, đã thấy được ánh sáng cùng với thân thuyền đen nhánh trên đỉnh đầu.
Chính là trong miệng Lý Tiên Huệ đã bắt đầu sủi bọt khí, còn không ngừng bị uống nước.
Lý Tiên Huệ đột nhiên giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay của Tần Tiêu!
Tần Tiêu đưa một tay ra nắm lấy vai của nàng, một tay kia vịn chặt sau đầu của nàng, hôn lên môi nàng….
Lý Tiên Huệ không khỏi yên tĩnh trở lại, cùng hắn hôn môi.
Một cỗ không khí theo miệng của Tần Tiêu truyền vào trong miệng Lý Tiên Huệ.
Đôi mắt của Lý Tiên Huệ bởi vì sợ bị nước hồ làm cho đau rát mà vẫn nhắm chặt nay cũng mở to ra, lẳng lặng, ai oán nhìn nam tử mơ hồ trước mắt.
Trong lòng của nàng, bắt đầu vang lên một thanh âm: để cho ta chết ngay bây giờ cũng tốt! nếu như vậy thì giờ khắc này sẽ trở thành vĩnh hằng….
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, chính là Lý Tiên Huệ lại cảm giác như mơ như thực mà đã trôi qua mấy đời rồi.
Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có ánh lửa, biết rõ người trên thuyền không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã đi vào lại trong thuyền. vì vậy hai chân đạp nước, ôm lấy Lý Tiên Huệ từ phía sau lưng, trồi lên mặt nước, vừa lúc lại ở cạnh mép thuyền.
Tần Tiêu đột nhiên đưa một tay túm lấy mép thuyền, ra sức kéo manh, dưới chân phát lực, giống như giao long xuất thủy, vững vàng đứng trên đầu thuyền!
Hai tên tiểu lâu la ngồi trong thuyền đồng thanh cả kinh hô to:
-Ai!
Tần Tiêu đặt Lý Tiên Huệ đã ngất xỉu trên đầu thuyền.
Hai tên lâu la nhìn Tần Tiêu ngực trần trước mặt, cùng với Lý Tiên Huệ đã ngất xíu nằm trên mặt đất, không khỏi nhất tề mở to hai mắt, rút đao ra:
-Đúng là chán sống! Thuyền của gia gia mà các ngươi cũng dám xông lên!
Tần Tiêu cũng không để ý tới, vừa mới đặt Lý Tiên Huệ nằm ngay ngắn đã cong người lại thật mạnh, vọt tới trước mặt hai người nhanh như quỷ mị, nhanh chóng đánh một chưởng lên cổ tay một tên, khủy tay còn lại thì đập thật mạnh vào huyệt thái dương của tên còn lại.
Hai tên lâu la la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. tới lúc chết cũng không biết là bị giết chết như thế nào.
Đây là kỹ xảo đánh nhau của bộ đội đặc chủng!
Đây gọi là "Quyền hữu quyền tiêm, chưởng hữu chưởng nhận, trửu hữu trửu phong"! lính đặc chủng không phải cái loại hay xuất hiện trên tv, giơ tay đá chân múa máy cho đẹp mắt, mà ra tay cần phải chú ý tới hiệu quả. Một chiêu mất mạng, hoặc là đánh cho đầu váng mắt hoa, khiến kẻ địch mất hết sức chống cự rồi giết chết, tuyệt không cho phép đánh tới chiêu thứ ba!
Hoặc là nói, đây là kỹ thuật giết người căn bản! chính thức liều mạng, lính đaực chủng không biết chuyện đánh tới điểm là dừng, thường là đánh vào giữa trán, mũi và cằm không phải đối tượng để công kích. Thủ đoạn như của Tần Tiêu chính là cái điển hình nhất!
Mặc dù Tần Tiêu học võ cổ truyền, chính là loại tuyệt kỹ thế này cũng tuyệt không dám lơ là, cũng dung hợp nó vào trong võ thuật của mình. Chính là vì lo lắng một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.
Tần Tiêu lập tức ôm Lý Tiên Huệ vào đặt trong phòng nhỏ trên tàu, hai tay nhấn ngực của nàng theo tiết tấu, sau đó lại hô hấp nhân tạo. Một lúc sau, Lý Tiên Huệ mới phun nước hồ ra sau đó ho khan kịch liệt. Tần Tiêu thả lỏng, thở mạnh một hơi, xoa bóp huyệt thừa sơn trên chân của nàng, cùng với huyệt nhân trung ở giữa môi và mũi của nàng.
Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, hơn nữa hai chân cũng không còn run rẩy cứng ngắc như trước nữa.
Tần Tiêu lại lột sạch sẽ hai tên tiểu lâu la kia, cầm lấy đai lưng, cột xác của hai tên đó lại với nhau, chân bó thành một cục, cột thật chắc lại rồi lại ném vào trong hồ. Hai cái xác bị cột thành một cục nhanh chóng chìm nghỉm vào trong hồ. cho dù là trương sình lên thì cũng không dễ gì mà nổi lên được.
Làm xong hết mấy chuyện này, Tần Tiêu rốt cuộc ngồi bệt xuống ván thuyền, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp từng hơi, từng chuỗi bọt nước men theo gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn mà chậm rãi nhỏ xuống…. Text được lấy tại doctruyen.me
Trên người Lý Tiên Huệ mặc bộ quần áo của một tên lâu la, dựa vào trên thuyền lấy cái lò lửa nhỏ dùng để hâm rượu mà sửu ấm, trên tóc và cơ thể phát ra từng đợt nhiệt khí, thân thể thi thoảng lại run lên một hồi, rồi hắt xì vài cái.
Nàng thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tần Tiêu đang chèo thuyền ở phía đuôi thuyền, trên mặt đã sớm đỏ rực hết cả lên, không biết là do lò lửa hay là vì vừa uống xong một ít rượu trắng trên thuyền nữa.
Tần Tiêu cảm giác được Lý Tiên Huệ đang nhìn mình, quay về phía nàng mỉm cười một cái:
-Nàng cảm thấy thế nào rồi, có gà quay để ăn, lò lửa để sưởi ấm, lại uống thêm một ít rượu để chống lạnh, giờ đã thấy đỡ hơn chưa? Vận khí của chúng ta coi như cũng không tệ, đồ ăn đêm mà hai tên lâu la này chuẩn bị cũng rất phong phú, bằng không thì ta cũng chẳng có sức mà chèo thuyền rồi.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu:
-Ừ, đỡ hơn nhiều rồi.
Trên mặt lại đỏ hơn, sau đó cúi gầm mặt xuống.
Lúc sắp tới hừng đông thì thuyền rốt cuộc cũng cập vào bờ, đây là một rừng cây, gần đó đều không nhìn thấy ngôi nhà nào hết.
Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ đều mặc một bộ quần áo chỉnh tề, rời khỏi thuyền đi vào trong rừng cây. Tần Tiêu lấy đao đánh cho thuyền chìm xong rồi, quay sang nhìn thấy Lý Tiên Huệ bước đi khập khiễng, không nói lời nào liền vác Lý Tiên Huệ lên vai, không để cho nàng tự đi bộ.
Chân của Lý Tiên Huệ trải qua một đêm ngâm trong nước, trước đó còn bị lau sậy cứa đứt nhiều chỗ, sau còn bị chuột rút hồi lâu, mơ hồ đã bị nhiễm trùng nhẹ rồi, đi lại cực kỳ bất tiện.
Lúc sắc trời đã rõ ràng hơn, đi qua khỏi phiến rừng cây, Tần Tiêu rốt cuộc mừng rỡ khi nhìn thấy một cái thôn trang nhỏ. Tần Tiêu đi đầu lẻn vào trong thôn, quan sát rõ xung quanh hết thảy, cũng không phát hiện thấy bất kỳ điều bất thường gì, thôn dân ở chỗ này, đều là nông gia bình thường. phía sau thôn trang này chính là môt ngọn núi trồng trà, lúc này đúng là thời gian tốt nhất để hái trà.