Phong Lưu Pháp Sư

Chương 29: THẦN BÍ THIẾU NỮ




 

Long Nhất nhếch mép trào phúng nở ra một nụ cười nhè nhẹ, thật có ý tứ. Nữ tử này không ngờ lại biết tinh thần ma pháp. Nhưng trước mặt kẻ có dị năng tinh thần lực là hắn, tinh thần công kích của nữ tử này chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không cần phải bàn cãi. Đương nhiên, Long Nhất chỉ muốn cho nàng một bài học nho nhỏ, bởi vì Long Nhất biết nữ tử đó vốn chỉ là tưởng muốn dạy cho hắn một bài học nhỏ, nhưng ngược lại, nàng lại bị mình giáo huấn.

Vẻ mặt trắng bệch của nữ tử từ từ khôi phục lại như bình thường, nhưng trong lòng thật tình nổi sóng kinh hoàng. Cái tên thanh niên khả ác này đã nhẹ nhàng hóa giải tinh thần công kích của mình rồi lại còn đánh lại một đạo tinh thần ma pháp so với mình còn lợi hại hơn nhiều. Nàng thật không tưởng tượng được cái tên thanh niên có cái vẻ thiếu gia tầm thường này lại là một Tinh thần ma pháp sư thâm bất khả trắc.

Nữ tử lơ đãng ăn mấy miếng thức ăn rồi đứng lên quay đi. Cùng đúng lúc này, Long Nhất vừa ăn xong, xảo diệu theo, cũng đứng lên đi ngay sau lưng nàng.

Nữ tử thấy Long Nhất lập tức đi ngay sau lưng thì không tránh được giật mình. Nàng nghĩ rằng Long Nhất có mưu đồ với nàng. Khi Long Nhất theo sau nàng đi đến trước cửa căn phòng hào hoa ở lầu ba, nữ tử đã khẳng định mình không đoán sai. Trong lòng nàng cũng có sợ hãi, bởi vì thân là Tinh thần hệ ma pháp sư, nàng hiểu rất rõ lực sát thương của tinh thần ma pháp cao cấp, vì tinh thần ma pháp gây tổn hại không phải là thân thể mà là linh hồn.

Đúng vào lúc này, nữ tử nhìn thấy hai tên hỏa kế của lữ điếm tiến đến trước mặt. Tròng mắt đảo vòng, nàng đột nhiên mạnh mẽ trụ thân lại, quay người đối diện Long Nhất hét lớn:

- Cái tên sắc lang nhà ngươi muốn làm gì bổn cô nương?

Nữ tử hét to làm phòng nào cũng phạch phạch đưa đầu ra xem. "Để xem cái tên sắc lang này dám còn chủ ý gì với bổn cô nương nữa", nữ tử trong lòng đắc ý thầm nghĩ.

Long Nhất không biết nên cười hay nên khóc, đứng nghiêm trước mặt nữ tử đó cười lạnh nói:

- Nàng nói ta à?

Nói rồi ánh mắt quét khắp trên dưới người của nữ tử một cái lắc lắc đầu nói:

- Tuy là ta cũng háo sắc, nhưng mà không phải là cái gì ta cũng ăn đâu!

Nói rồi đi lướt qua bên cạnh nữ tử, dùng chìa khóa mở cửa phòng đi vào.

- Không phải cái gì cũng ăn? Tên hỗn đản!

Nữ tử tức giận toàn thân phát run lên. Hữu thủ lóe lên một đạo hắc mang khó có thể thấy được.

"Nếu là ở bên ngoài, ta nhất định phải làm ngươi chết rất khó coi." Nữ tử nắm thật chặt nắm tay, quay người mở cửa phòng đối diện rồi dập cửa thật mạnh một cái, khiến cả lầu đều có thể nghe thấy.

- Tinh thần ma pháp, Hắc ám hệ ma pháp, ha ha, không thể nghĩ là lại gặp kẻ đồng đạo ở đây!

Long Nhất dựa lưng vào cửa phòng, trong lòng cười nói. Ngay lúc đó huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay của Long Nhất chấn động một cái. Long Nhất đã lập tức cảm thấy dao động của hắc ám ma pháp. Xem ra cái khô lâu này không phải chỉ là hắc ám thứ nguyên không gian, mà còn là một thứ cảm ứng dao động của Hắc ám hệ ma pháp.

Long Nhất đánh giá căn phòng rộng rãi sáng sủa cực kì xa xỉ này, đặt mông ngồi lên trường kỷ mềm mại. Hắn lăng không hút lấy một bình cao dương quả tửu nhẹ nhàng hưởng thụ. Căn phòng mười kim tệ này quả thật không phải tầm thường, trong lòng Long Nhất cảm thán.

Lãnh U U nằm thẳng trên chiếc giường lớn, trên mặt nộ khí đã tiêu, chuyện mất mặt lúc nãy lại tái hiện trở lại. Nàng càng nghĩ càng tức giận. Tại sao cái tên gia hoả ấy lại dám vũ nhục mình chứ!

Không phải là cái gì cũng ăn à? Thật là một tên đáng chết. Lãnh U U phẫn nộ nhảy khỏi giường tiến đến phòng tắm. Nhìn vào khuôn mặt tầm thường không chút đặc sắc trong ma pháp kính, miệng nàng lâm râm niệm chú ngữ. Một trận hắc mang lướt qua, khuôn mặt nàng bắt đầu vặn vẹo. Khi tất cả trở lại yên tĩnh, ma pháp kính xuất hiện một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Chỉ thấy mi như tân nguyệt, mắt như sao sa, da dẻ cực kỳ mềm mại như nước chảy, đặc biệt đôi môi nhỏ nhắn đều đặn cực kỳ hồng hào mềm mại, làm người ta cứ nghĩ tới mãi.

- Tên vô lại thối tha, ta xấu lắm sao? Chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thôi. Nếu ngươi nhìn thấy được chân diện mục của ta, để xem ngươi còn nói được là không phải cái gì cũng ăn nữa không? Hừ…

Lãnh U U có chút say mê, tự vuốt ve khuôn mặt mình, đôi môi hồng vểnh lên, đích thực là một nhan sắc của nữ nhân trong hậu cung.

Long Nhất không biết rằng mình đã đắc tội với một đại mỹ nữ. Lúc này hắn đang ngồi minh tưởng trên giường, thân trên phát ra ngũ nhan lục sắc ma pháp nguyên tố, cũng chính là màu tím bạc (ngân tử sắc) điện hệ ma pháp nguyên tố cực thịnh.

Khi ánh dương quang của buổi sáng sớm khẽ luồn qua khung cửa, long lanh từng bước chiếu sáng, Long Nhất chầm chậm mở hai mắt ra. Con ngươi hơi ánh lên màu tử sắc bàng bạc quái dị, nhưng cũng nhanh chóng biến mất trở lại một màu đen. Long Nhất đồng thời thư thái duỗi người ra, khẽ thốt lên một tiếng rồi lăng không phi lên, như quỷ ảnh phiêu diêu trong gian phòng tiêu sái hạ xuống đất.

Cảm thụ được nội lực bên trong cơ thể thật là sung túc, Long Nhất thực sự gần như không dám tin, Ngạo Thiên quyết đã bất ngờ đột phá tầng thứ nhất.

Sau khi rửa mặt, Long Nhất dùng bữa sáng tại lữ điếm. Hắn hướng về tên hỏa kế hỏi rõ địa chỉ của Dong Binh Công Hội, sau đó hướng về nơi đó mà đi. Tuy lúc này chỉ mới là sáng sớm nhưng trên đại nhai (đường chính) của Quang Minh thành đã rất đông người với các loại màu tóc màu da khác nhau. Long Nhất cuối cùng cũng nhìn thấy được vài tinh linh, thú nhân và ải nhân. Tinh linh thì quả thật là nam nhân thì anh tuấn còn nữ nhân thì mỹ lệ. Bề ngoài thú nhân thì lại liên quan chặt chẽ với đẳng cấp và chủng tộc. Đẳng cấp càng cao thì thú càng khó nhận thấy. Trong số thú nhân đẹp nhất phải kể đến Miêu tộc và Hồ tộc. Mỹ nữ của hai tộc này quả là không ít. Ải nhân thì lại rất thấp. Long Nhất cảm thán nhìn ải nhân. Hắn không sao nghĩ ra được những con người nhỏ bé chỉ khoảng một mét này lại được trời phú cho tay nghề rèn tuyệt diệu. Vũ khí của ải nhân là phòng cụ có danh tiếng phi thường tại Thương Lan đại lục. Những tiệm vũ khí của ải nhân đã mọc khắp Thương Lan đại lục

Chuyển qua hai trục đường, rẽ vào một con hẻm, nơi đó như tên hỏa kế đã nói là vị trí của công hội Quang Minh thành. Nhìn chung tất cả các công hội đều tập trung trong con hẻm này.

Sự xuất hiện của Long Nhất đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Bởi vì trên con đường này không phải ai cũng mang trên người ma bào và ma trượng, đồng thời bên áo giáp còn cài thanh Cự kiếm, lưng đeo cung tên, tay cầm một thanh chủy thủ. Thực sự những người này đều thuộc về tam giáo cửu lưu, tuyệt không có những kẻ bình thường trong số đó, nhưng đối với cách ăn mặc cẩm phục hoa lệ của Long Nhất thì hắn quả biểu lộ ra vẻ đặc biệt nổi bật.

Long Nhất nhìn ngang nhìn ngửa, cuối cùng đã trông thấy trên một tòa nhà có ghi bốn chữ lớn Dong Binh Công Hội. Long Nhất tiến vào trước cái nhìn chăm chú của mọi người. Đại sảnh của Dong Binh công hội rộng lớn phi thường, tiếng người huyên náo bên trong, đông đúc không chịu nổi. Ở đây có rất nhiều dong binh và dong binh đoàn đủ loại cấp bậc khác nhau tiếp nhận và giao nhiệm vụ.

Long Nhất chen tới ô cửa đăng ký dong binh. Bên trong ló ra một thiếu nữ thanh tú.

- Chào huynh đài, xin hỏi huynh muốn đăng ký dong binh?

Thiếu nữ cười thân thiết nói, để lộ hai lúm đồng tiền dễ thương.

Long Nhất cũng cảm thấy thân thiết, không nghĩ rằng thái độ phục vụ tại dong binh công hội này cũng không tệ. Hắn cười gật đầu nói

- Đúng rồi!