Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương 48: Tình thiên Tâm Như




Ngày thứ hai, người của hai phòng đều không hẹn mà cùng ngủ đến giữa trưa. Đều là hoạ do Âu Dương Quốc Vĩ gây ra, ngay cả Lăng Tâm Như đoan trang cũng một đêm không ngủ ngỏ, chỉ là đứng hừng sáng từ trong cao triều của tự thoả mạn mới thiếp đi, chỉ muốn ngủ một lát, nhưng thật ra đến giữa trưa.

Đứng lên mở cửa, Lăng Tâm Như cùng mấy vị phu nhân gặp mặt. Mấy vị phu nhân làm như không có gì, Lăng Tâm Như thì giống như có tật giật mình không dám nhìn thẳng vào mắt của các nàng, dường như sợ các nàng biết chính mình tối qua nghe lén cả đêm, còn làm cái việc xấu hộ có cảm giác kia nữa.

Mỹ Mỹ nhìn thấy mắt Lăng Tâm Như quần đen, không khỏi nhịn được cười thầm, biết nàng tối qua nhất định bị âm thanh của mấy người mình và Vĩ ca lúc làm cái ấy khiến cho ngủ không ngon. Mỹ Mỹ cũng không có nói thẳng ra, chỉ cười và bắt chuyện với nàng rồi cùng nhau đi đến tiền đường.

Trừ Mỹ Mỹ ra, mấy vị phu nhân đều cũng không biết Lăng Tâm Như là nữ cải nam trang, nhưng nàng đã cứu Vĩ ca, thật sự chiếm cứu trong lòng các nàng ấn tượng rất tốt, bởi vì các nàng đều xem Vĩ ca nhưng là toàn bộ tánh mạng của chính mình. Trong lòng các nàng, ai giúp Vĩ ca, người đó chính là thiên hạ đệ nhất đại hảo nhân. Cái này không phải là điều mọi người hay nói yêu ai yêu cả đường đi ư? Ha ha.

Lúc này vừa gặp Lăng Tâm Như, tất cả đều rất nhiệt tình tiến lên nói chuyện với nàng. Nếu không phải vì nam nữ hữu biệt, các nàng đã sớm quây quần rồi. Lăng Tâm Như nhìn ánh mắt bình thường của các nàng, tựa hồ cũng không biết chính mình tối qua nghe lén các nàng cả đem, tâm cũng thả lỏng.

Âu Dương Quốc Vĩ và Thần Binh cùng mấy vị phu nhân thương lượng, nếu La Khải Văn, được xưng là 'Thượng xuyên kiếm khách', bây giờ bí kíp mất tích, không bằng đi đến quê quán của La Khải Văn, Thượng Xuyên Đảo, xem một chút, nói không chừng sẽ có được một ít tin tức của bí kíp. Đã có chủ ý, dùng cơm trưa xong chuẩn bị hướng Thượng Xuyên đảo xuất phát.

Lúc này, một tiểu trại chủ vừa trở về cùng Mẫn Uý, hồng hộc chạy vào, nói:" Minh chủ, thao tai mắt của thuỷ trại chúng ta báo lại, có người phái hiện, La Khải Văn ngày hôm qua đã xuất hiện ở đảo Thượng Xuyên. Đã có một vài võ lâm nhân sĩ chạy đi đảo Thượng Xuyên, trại chủ chúng ta đã phái không ít cao thủ đi theo. Xin minh chủ hạ lệnh cho chúng từng bước nên hành động như thế nào?"

"Hảo! Cũng quả nhiên không ngoài dự tính. Dùng bồ câu đưa tin, thông tri trại chủ các ngươi, chúng ta lập tức đi đảo Thượng Xuyên, để cho hắn tra xét kỹ càng." Âu Dương Quốc Vĩ quyết định rất nhanh.

Cái La Khải Văn này nhất định không phải là La Khải Văn đã chết. Hắn không có khả năng biết thuật phân thân. Trước tiên không cần quản La Khải Văn đã chết là ai, nếu thêm một La Khải Văn xuất hiện, thì dù gì cũng phải đi tham thấu việc đến cùng. Bên trong khẳng định có trá.

Lập tức, toàn bộ đoàn người vận khinh công, vội vã chạy đến bến đò, nhưng vẫn không kịp. Trời đã tối đen, thuyền gia nói cái gì cũng không chịu ra khơi. Bởi vì từ đây đi đảo Thượng Xuyên phải đi thuyền một canh giờ lận, tại đây, lúc trời tối đen cũng không ra khơi, đã là một loại quy củ bất thành văn của ngư dân địa phương. Không có biện pháp khác, không thể làm gì là tìm khách sạn trước tiên ở lại, chờ ngày mai sẽ ra biển.

Dùng xong cơm chiều, Mỹ Mỹ kéo Âu Dương Quốc Vĩ qua một bên, nói nhỏ riêng với hắn vài lời.

"Vĩ ca, chàng nhìn ra được Lăng Tâm Như vừa cứu chàng là nữ cải nam trang không?" Mỹ Mỹ thử thăm dò, mà hỏi.

"Ta không nhìn ra, nhưng Thần Binh hôm qua đã nói cho ta biết." Âu Dương Quốc Vĩ nghĩ Mỹ Mỹ tính tình cẩn thận, điều này tự nhiên nàng cũng nhìn ra được, liền thừa dịp hỏi: "Nàng nói nàng ta tiếp cận ta là có mục đích gì?"

"Thiếp cũng không nghĩ ra, có phải là... là người ta có ý với chàng hay không?" Mỹ Mỹ nửa đùa nửa nghiêm chỉnh nói.

"Mỹ Mỹ, đừng nói giỡn. Thật ra, ta có được các nàng là mấy vị phu nhân tốt, trong lòng đã biết đủ rồi. Ta không muốn nghĩ tới nữ nhân nào nữa." Nói, rất đằm thắm ôm Mỹ Mỹ vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng, tâm tình rất kích động. Mấy nữ nhân này đều đã trao trái tim cho chính mình, chính lại làm sao không muốn yêu các nàng thêm nhiều phần.

Mỹ Mỹ rất nhu thuật rút trong lòng ngực hắn, hai tay quằng qua sau hông, cảm thụ ái ý của hắn, trong lòng rất thoả mãn. Đây là nam nhân đáng để cho ký thác chung thân. Đạ tạ trời cao, hắn đối với chính mình không tệ, đã đem Vĩ ca đến bên cạnh của mình.

Nhất thời, tràn ngập nhu tình mật ý nồng đậm. Hai người ôn nhu hôn nhau, rồi lại không lên tiếng.

Qua hồi lâu.

Mỹ Mỹ mới tránh khỏi ôm ấp của Vĩ ca, yếu ớt nói: "Vĩ ca, Lăng Tâm Như dù sao đã cứu chàng một mạng. Nếu nàng thật có ý với chàng, chàng tại sao lại cự tuyệt nàng? Ta xem nàng dường như rất đáng thương, hơn nữa một nữ hài tử đúng là cần một nam nhân để trao trái tim. Nàng đã trao ra thì sẽ rất khó lấy lại đó." Mỹ Mỹ cũng là nữ nhân, nàng như thế nào không biết lòng của nữ nhân cơ chứ.

"Vậy, Mỹ Mỹ nàng nói, thật muốn như vậy, ta nên làm thế nào đây, cũng không muốn làm tổn thương đến lòng của nàng ta. Ta cũng không muốn thú thêm thê nữa, nàng giúp ta nghĩ biện pháp đi." Âu Dương Quốc Vĩ rất khó xử mà nói. Cái này là lời trong lòng của hắn, cũng không phải là đang dối gạt Mỹ Mỹ.

"Không bằng như vậy đi, chờ thiếp tìm cơ hội thử nàng ta. Nếu nàng ta thật có ý tứ với chàng, chàng lại không chê nàng ta, thiếp xem là chàng nên nhận mệnh đi. Nàng ta đã cứu chàng một mạng, bọn tỷ muội đối với nàng ta rất hảo cảm, chúng thiếp sẽ tiếp nhận nàng ta. Thiếp nhìn ra, nếu nàng ta bỏ đi nam trang, cũng là một thiếu nữ rất diễm lệ, sẽ không thua mấy tỷ muội chúng ta đâu." Mỹ Mỹ mỉm cười nhìn Vĩ ca. Đây cũng là lời trong lòng của nàng, bây giờ chỉ chờ đợi biể thái của Vĩ ca.

Âu Dương Quốc Vĩ thật vì có được thê tử khoan dụng đại lượng như vậy cảm thấy hạnh phúc. Không phải bởi vì các nàng đồng ý cho mình tìm nữ nhâ, mà là bởi vì cảm thấy các nàng hiểu rõ chính mình. Nói thật, hắn vừa rồi với lời thật tình của Mỹ Mỹ cũng không nói nhiều, đều là lời thật. Nhưng chính mình cũng cảm giác được hơi khó xử, cự tuyệt Lăng Tâm Như mà nói hắn không mở miệng được, còn đi tiếp nhân, thì lại dường như là vì sự đè né ban đầu của chính mình.

Hắn là một nam nhân chuyên tình, nhưng không chuyên tâm. Hắn đối xử với từng vị phu nhân đều tốt, mà muốn mất đi một người hắn làm không được. Âu Dương Quốc Vĩ trên phương diện cảm tình là người rất phức tạp hoá. Sau này rất nhiều nữ tử ùn ùn kéo tới, khiến hắn phải 'sứt đầu mẻ trán'

"Được rồi, theo lời của nàng vậy. Trước tiên để nàng đi dò hỏi một chút. Chú ý đừng làm thương tổn lòng của nàng ta." Âu Dương Quốc Vĩ có chút bất đắc dĩ nói.

"Yêu, Vĩ ca nhanh như vậy đã đối với nàng ta thương hoa tiếc ngọc rồi." Mỹ Mỹ trêu chọc.

"Nàng còn nói!" Âu Dương Quốc Vĩ hôn lên miệng kiều diềm của Mỹ Mỹ. nguồn Đọc Truyện

"n..."

Không nói gì, ôn tình, con tim giao hợp, hàm tình đưa đẩy.

Đêm đó, Mỹ Mỹ gõ cửa phòng của Lăng Tâm Như. Lăng Tâm Như vừa mới rửa mặt xong, thay đổi nữ trang, chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ là có người đã trễ thế này còn gõ cửa, luống cuống tay chân, mặc y phục vào, rồi mở cửa.

"Ồ, là Tằng cô nương, đã trễ thế này...." Lăng Tâm Như muốn mở miệng đuổi khách.

"Làm sao? Không muốn mời ta vào ngồi ư?" Mỹ Mỹ cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đi vào phòng. Lăng Tâm Như không thể làm gì khác là đi theo vào, nhưng không dám đóng cửa lại. Nam nữ đêm khuy cùng một chỗ một phòng, đóng cửa lại để người khác bắt gặp thật không tốt lắm. Ha ha.

"Ta xem ngươi đối với Vĩ ca của chúng ta rất tốt. Các tỷ muội chúng ta cũng muốn hảo hảo đa tạ ngươi." Mỹ Mỹ cười nói dường như không có chuyện gì cả.

"Cái này... cái này..." Lăng Tâm Như không biết Mỹ Mỹ nói như vậy có dụng ý gì, nhất thời chẳng biết trả lời như thế nào."

"Nếu người là nữ thì tốt rồi." Mỹ Mỹ nói một câu hàm chứa hai ý.

"Nếu là nữ thì có cái gì tốt vậy?" Lăng Tâm Như nghe xong, trong lòng rối loạn không thôi, mặt ửng đỏ mà hỏi. Đặc tích của nữ hài tử đã bại lộ không sót một chỗ.

"Lăng huynh đệ có ý trung nhân chưa?" Mỹ Mỹ nói đến đây, như tự nhìn, tự hỏi.

"Có." Lăng Tâm Như không khỏi thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng, biết mình đã nói sai, mặt càng đỏ hơn, nhăn nhó bất an mà cúi đầu thấp xuống.

"Ồ, là cô nương nhà ai vậy?" Mỹ Mỹ nhìn nàng, cố nén cười, tiếp tục hỏi.

"Chúng ta... chúng ta có duyên không phận a." Lăng Tâm Như nghĩ đến quan hệ với Âu Dương Quốc Vĩ, không khỏi có chút buồn bã, trong lòng rất là bi ai.

Mỹ Mỹ đột nhiên chuyển đề tài: "Ngươi cảm giác Vĩ ca chúng ta như thế nào?"

"Tốt lắm." Lăng Tâm Như không nghĩ tới Mỹ Mỹ lại hỏi như vậy, không cần suy nghĩ đã đáp lời. Mặt càng đỏ, thật hy vọng Mỹ Mỹ đừng hỏi đông hỏi tây nữa, nếu không sẽ bị bại lộ.

"Đúng, Vĩ ca thật sự rất tốt. Không biết có bao nhiêu nữ hài tử muốn gả cho chàng." Dừng lại, rồi cười nói tiếp: "Nếu ngươi là nữ, ngươi có muốn gả cho chàng không?"

"Ta... ta không biết." Lăng Tâm Như như tiêp nhận mà trả lời. Bây giờ nàng thật sự tâm loạn như ma, chẳng biết vì sao Mỹ Mỹ lại nói chuyện này với nàng nữa. Nàng xác thật đã thích Âu Dương Quốc Vĩ, nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn, không biết sau này sẽ như thế nào. Có một số việc không phải dễ dàng quyết định nha.

Không thể tiếp tục chơi đùa nữa, nếu không mọi người sau này trở thành tỷ muội, trong lòng thật có vách ngăn, cũng không thể ở chung vui vẻ được. Mỹ Mỹ nhìn ra tâm tư của Lăng Tâm Như, như một thanh đao trực tiếp bổ xuống mà nói: "Tâm Như muội, ngươi tại sao lại khổ như vậy?"

"Ngươi... ngươi gọi ta là gì?" Lăng Tâm Như bối rối hỏi.

Tâm Như muội, ta ngày hôm qua đã nhìn ra người là nữ cải nam trang rồi." Mỹ Mỹ bình tĩnh nói, "Vĩ ca cũng đã biết."

"Vĩ ca cũng biết...." Lăng Tâm Như thì thầm, cúi đầu, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên. Nàng vẫn tưởng rằng thuật dịch dung của chính mình rất cao minh, ai ngờ đã sớm lộ tẩy, mà chính mình vẫn không hay biết.

"Tâm Như muội, ngươi yên tâm, tỷ muội chúng ta đều có thể tiếp nhận ngươi. Không có ngươi, nói không chừng Vĩ ca của chúng ta đã không biết như thế nào nữa." Mỹ Mỹ rất thành tâm mà nói.

"Ngày mai ta sẽ kêu Vĩ ca nói rõ ràng với ngươi. Ta đi về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng nên nghỉ sớm đi." Mỹ Mỹ nói xong, cũng mặc kệ Lăng Tâm Như đang suy nghĩ cái gì, vừa dứt lời đã rời khỏi. Lăng Tâm Như đang ngồi ngây ngốc một chỗ, Mỹ Mỹ rời khỏi cũng quên không chào.

Biển rộng bên ngoài, gió êm sóng lặng, chỉ có những cơn sóng nhỏ gợn gợn. Nhưng bây giờ, trong lòng của Lăng Tâm Như như trung tâm của cơn lốc ở đại dương, làm sao bình tĩnh được đây.

Ngủ sớm một chút, làm sao ngủ được, trong lòng có nhiều việc, Lăng Tâm Như lại một đêm không ngủ, trơ mắt nhìn trờ đã sáng....