Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương 34: Ngự Nữ thần công




Sau khi nghe xong những chỉ dạy của gia gia của Ngọc Khang, Âu Dương Quốc Vĩ mỗi ngày đều hãm trong trầm tư. Hắn đang suy nghĩ làm sao vừa luyện thành Ngự Nữ công, vừa giúp mấy vị phu nhân nâng cao nội lực. Những ngày đó, hắn cố ý đem hai loại âm, dương chân khí trong cơ thể hợp cùng một chỗ, tự nhiên lại thu được hiệu quả không ít. âm công chân khí không có chạy loạn trong cơ thể nữa. Trước kia khi hắn muốn nghĩ dùng dương công chân khí bức âm công chân khí ra ngoài, thì âm công chân khí chạy tán loạn. Xem ra, mạnh bạo thì không được, âm công chân khí cũng cần ôn nhu a.

Tìm ra một ít định hướng, Âu Dương Quốc Vĩ luyện công càng cần cù hơn. Mấy vị mỹ phu nhân biết Vĩ ca đang luyện là loại nội công có ích lợi cho thân thể các nàng, đều vừa khẩn trương, vừa chờ mong, cũng không dám đi quấy rầy hắn, để cho hắn an tâm luyện công. Chính mình mỗi ngày trừ luyện công ra, thời gian còn lại đều dưới sự hướng đạo của Ngọc Khanh, dạo chơi khắp núi, còn hái rất nhiều hoa quả dại để cho Vĩ ca thưởng thức. Text được lấy tại doctruyen.me

Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ lại khoanh chân ngồi xuống tu luyện âm công chân khí. Hắn phát hiện, sau khi đem âm dương chân khi dung nhập vào chân khí của 'Xích Dương thần công', chân khí của 'Xích Dương thần công' càng dày đặc hơn. Bây giờ chân khí huyễn hoá thành kim long đã có thể một kích đánh nát tảng đá cách ba trượng. Tu luyện am công chân khí đan thuần cũng từ từ có thể tuỳ tâm sở dục. Mỗi khi cổ âm công chân khí vận đến chung quanh đan điền, hạ thể liền cứng như sắt, và khi dời chân khí đi, thì sẽ khôi phục tự nhiên. âm công chân khí hắn đã có thể tuỳ tầm sử dụng, khống chế gọn trong tay. Loại hơi thở có lực sát thương đối với nữ nhân vốn có trên người càng ngày càng đậm hơn. Xem ra có cơ hội phải thật chiến một lần mới thể nghiệm được cụ thể phương pháp khống chế được.

Đi tới núi La Phù bất tri bất giác đã trôi qua hơn mười ngày. Nhiều ngày như vậy Âu Dương Quốc Vĩ trừ ngày thứ hai cùng các vị phu nhân đi ra ngoài dạo chơi, còn lại đều vùi mặt vào nội công tâm pháp. Sau khi được gia gia của Ngọc Khach chỉ một vài điểm sáng tỏ, tu luyện âm công chân khí đến nổi quên ăn quên uống, ngay cả một lần thân thiết với mấy vị phu nhân cũng không có. Hơn nữa, bọn họ tuy đều đã có quan hệ xác thịt, nhưng trước mặt của người nha Ngọc Khanh cũng vẫn còn chú ý đến ngôn hành cử chỉ, buổi tối cũng phân chia phòng để ngủ. Làm như thể để cho Thái Sơn đại nhân tương lai có ấn tượng tốt, cho nên không thể quá 'cái kia'. Cái này cũng khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ phải đè nén nhiều, vốn tính dục mạnh mẽ, mà lại còn luyện thêm Ngữ Nữ công, thì càng thêm khó thụ rồi.

Rồi khỏi Tuệ thành lâu như vậy, mặc dù trong bang và Võ Lâm minh đều có người kịp thời đến báo tình hình, nhưng có một số việc chính mình vắng mật, thật có điểm không yên lòng. Sau khi cùng thương lượng với mấy vị phu nhân, hắn quyết định phải cáo từ.

Ngọc Khanh nghe mọi người phải rời khỏi, tuy nói là không nỡ xa người nha, nhưng cũng muốn đi theo Vĩ ca trở về. Người trong nhà đều biết tính tình của nàng, và trái tim đã giao hết cho Âu Dương Quốc Vĩ, thế thì người lưu lại sao có thể yên ổn sống được. Sau khi có sự đồng ý của gia gia, cũng đồng ý cho nàng xuống núi.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên Tuyệt Kiếm cốc sau một tràng ly biệt, Âu Dương Quốc Vĩ và mấy vị phu nhân rời khỏi nhà của Hoa Ngọc Khanh.

Tiểu phu thê mấy người điềm điềm mật mật, ân ân ái ái trên đường hồi Tuệ thành. Dọc đường đi đầy tiếng cười vui vẻ, khiến người đi đường đều nhìn các nàng, lại nhìn Âu Dương Quốc Vĩ với ánh mắt vừa hận vừa hâm mộ vừa ganh tỵ. Đương nhiên người có loại ánh mắt phức tạp này đều là nam nhân.

Cách Tuệ thành khoảng năm mươi dặm, tới một tiểu trấn, lúc này đã qua giờ Thân ( 15-17h), Âu Dương Quốc Vĩ quyết định trụ ở đây một đêm. Nếu Vĩ ca đã mở miệng, các phân nhân tự nhiên là nghe theo hết thảy.

Sau ngồi xuống bàn ăn, Âu Dương Quốc Vĩ muốn đem nay có thể thủ xem chính mình vận dụng âm công chân khí trong cơ thể đạt đến mức nào, Ngự Nữ công đạt đến tầng thứ mấy rồi, đều cần có một câu trả lời thuyết phục. Trong lòng rất là hưng phấn, khoé miệng không khỏi lộ ra nụ cười kỳ lại. Chẳng biết chuyện gì xảy ra, mấy vị mỹ phu nhân nhìn thấy nụ cười là lạ của Vĩ ca, không nhịn được hai đoá mây đỏ hiện lên trên mặt. Chẳng lẽ, cái này gọi là trong lòng có sự liên thông với nhau?

"A a, các nàng chọn nhiều món ăn một chút, ăn uống cho no nê đi. A a…" Âu Dương Quốc Vĩ cười rất quái dị, tuy nói là chồng già vợ già, cũng khó mà để người khác chịu được. Ăn uống no nề rồi làm gì tiếp đây? Mấy vị mỹ phân nhân không khỏi trong lòng hừ một tiếng, nói thầm: 'Chúng ta bây giờ có bốn người rồi.' Vẫn là tục ngữ nói rất đúng: 'Gió đông thổi, nổi trống trận, cởi quần ra ai sợ ai…'

"Vĩ ca, chàng kêu chúng ta ăn uống no nê, chàng muốn làm gì vậy?" Phỉ Phỉ giọng trong trẻo hỏi.

"Đúng nha, dường như chúng ta bây giờ có đến bốn người lận, hắc hắc." Ngọc Khanh thích nhất là theo Phỉ Phỉ gây náo loạn. Nhìn hai muội muội này, Mỹ Mỹ cười nhưng không lên tiếng. Khiết Văn là người mới tới cũng không dám ngắt lời, chỉ là mặt ửng đỏ nhìn các nàng cười đùa. Các nàng muốn nói cái gì, chính là trong lòng đều biết rõ ràng.

"Hắc hắc, đến lúc đó các nàng sẽ biết thôi." Lời này khiến cho mấy vị mỹ phu nhân nghe xong tâm như con nai nhỏ, trái tim đập mạnh không ngừng, tràn ngập khát vọng, trên mặt kiều diễm thận sự là mê chết người. Các nàng thật ra ngay cả ăn cũng đều không muốn nữa, các muốn nhìn Vĩ ca rốt cụ đã nghĩ ra biện pháp già để xử lý các nàng.

"Đêm nay chúng ta bao hết một tầng của khách diếm, mọi người cùng ở một chỗ, a a… " Vĩ ca cũng mặc kệ các nàng muốn cái gì, tự mình xếp đặt nói. Mỹ Mỹ ba vị phu nhân cũ thì không có gì, chỉ là lại nghĩ đến 'cái kia' cùng một chỗ, trong lòng hưng phấn tự nhiên sinh ra, trên mặt càng kiều diễm hơn. Khiết Văn nghe được, như bị sét đánh, không phải đâu, cùng nhau….cùng nhau 'cái kia' nha, thật là khó khăn nha. A a, cái này có tính là hiếm thấy quái lại không?

Cũng không biết là mấy vị phu nhân cố ý chần chờ, hay thật sự muốn ăn nhiều thêm một chút, bữa ăn này kéo dài đến giờ Tuất mới kêu dọn xuống.

Trong gian phòng lớn nhất của khách điếm, giường rộng hơn chín thước, tựa như một cái giường lớp được ghép lại. Năm sáu người nằm lên cũng sẽ không cảm thấy chậc chội. Trên bàn có vài ngọn nến đung đưa theo gió nhẹ, phát ra ánh sáng ly kỳ.

Lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ đang ngồi xuống điều tức. Việc này đã là bài tập hàng đêm của hắn phải làm. Mấy vị mỹ phu nhân đang thấp thỏm nhìn hắn, đối với sự việc sắp phát sinh tràn ngập nỗi chờ mong và khát vọng. Đã hơn mười này không có cùng Vĩ ca thân thân thiết thiết, các nàng cũng rất nhớ đó. Tuy không phải là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng có thể thấy được không có nổi khó chịu nào lớn hơn nữa. Vì thấy được mà không ăn được mà. Nho cũng có chua đó!

Đột nhiên Âu Dương Quốc Vĩ nhảy lên, bên này thu công, bên kia muốn khai công rồi. Nam nhân không cần làm a?

Hắn nhìn từng vị mỹ phu nhân. Mấy nàng cũng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chỉ có tim đang đập thình thịch, mặt thì đỏ ửng lên. Lúc này, cổ hơi thở kỳ dị kia trên người của Âu Dương Quốc Vĩ lại phát tán ra, hấp dẫn mấy vị phu nhân khiến phải xuân tâm động đậy, không thể đè nén, đột nhiên, cơ hồ đồng thời ( trừ Khiến Văn chậm hơn một chút) đều duyên dáng gọi một tiếng rồi nhào vào lòng ngực của Vĩ ca. Hai tay Vĩ ca dĩ nhiên là ôm không hết được. Hắn nhẹ nhàng đặt các nàng nằm xuống giường, tay thì bắt đầu không thành thật rồi, như xe chạy đường quen, bắt đầu hành động trên thân thể các nàng.

Không nghĩ tới, người nhịn không được sớm nhất cũng chính là Phỉ Phỉ. Ai mà có thể nghĩ đến nàng bên ngoài với danh xưng là thuần tình ngọc nữ, lúc này thân đã không có gì nằm dưới thân thể Vĩ ca ra sức lay động. Cái tri âm tri kỹ đẹp đẽ đang được nàng nhiệt tình thổi, chính là dư âm còn vang vảng quanh quẩn trong phòng. Mỹ Mỹ cũng chiếm cứ miệng của Vĩ ca, cũng vội vội vàng vàng. Bộ phận thân thể còn lại thì do Ngọc Khanh và Khiết Văn chia nhau. Vĩ ca tại sao lại cũng không nhúc nhích, thân thể lúc này đã không còn thuộc về hắn. Nhưng hai tay của hắn cũng không rảnh rồi, đang không ngừng công thành phá trại, khiến địch nhân phải thở gấp không thôi, không ngừng cầu xin tha thứ.

Trong phòng, hương diễm, khiến người khác suy tưởng không ngừng. Một khúc nhạc giao hưởng động lòng người như muốn khuynh tình trình diễn… Đột nhiên Phỉ Phỉ hét to một tiếng, ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt như hờn như dỗi nhìn Vĩ ca. Nguyên lai, Âu Dương Quốc Vĩ muốn thử một chút âm công chân khí vận dụng phải như thế nào, tự điều động nội tức, chân khí hướng về phía đan điền tiến quân. Ý niệm vừa động, lập tức có một phản ứng kịch liệt, Phỉ Phỉ đang tận tình thổi cái 'tri âm tri kỷ' bị doạ đến hoảng hồn, mà khiến nàng bị sặc thiếu chút nữa phải nhổ ra. Vừa nhìn chỉ thấy 'lão huynh' kia oai phong lẫm liệt, khí thế hiên ngang nhìn nàng, rồi giơ tay hỏi tham nàng. Trong lòng một trận nhộn nhạo, nàng một tiếng hờn dỗi: "Vĩ ca…" chữ 'ca' này vừa dứt, liền yếu ớt ngã người xuống.

Phỉ Phỉ trong lúc chính mình và Âu Dương Quốc Vĩ cố gắng, sớm đã xuân tình nước lụt lầy lội, trên mặt ửng đỏ, đôi mắt mê ly. Âu Dương Quốc Vĩ vừa nhìn thì biết thời cơ đã đến, đến lúc ra tay rồi, không ra tay, thiên tai sẽ thảm trọng đây.

Dưới sự giúp đỡ 'hảo tâm' của mấy vị phu nhân bên cạnh, Âu Dương Quốc Vĩ đã tiến vào chiếm đóng địa phương thiên tai nghiệm trọng của Phỉ Phỉ, rồi dừng lại một chút, chân khí đã đưa đủ đến địa phương đó, thân thể dùng một ít lực, xông lên phía trước, theo tâm niệm thay đổi rất nhanh, một cổ âm công chân khí nhắm thẳng vào cơ thể Phỉ Phỉ mà phóng đi…

Phỉ Phỉ vừa thấy lãnh đạo đã vào thì rất cao hứng, ai ngờ hắn cũng không ngồi xuống uống trà, mà chỉ đứng ở chỗ đó nhìn lại, đang muốn tích cực phối hợp với công tác của lãnh đạo. Đột nhiên, thân thể Vĩ cao vừa động, chưa phát giác gì, "A…" một tiếng hét to, chỉ cảm thấy một trận tê dại, đại não đột nhiên nảy lên, lập tức có một cổ chân khí mạnh mẽ xông qua cửa mà vào, từ đáy lòng xông lên một trân run rẩy cự độ, không tự giác liền nghênh hợp động tác của Vĩ ca, đem cổ chân khí đó cùng mình dung làm một thể, chạy khắp thân người. Theo chân khi tiến vào càng nhiều, khoái cảm thân thể đạt được càng ngày càng mạnh, không nhịn được mà rên rỉ "A…. nga… ân..".

Tay của Vĩ ca đồng thời an ủi mấy vị phu nhân. Dưới tay của hắn, lần lượt tấn công mấy nơi cao đến nỗi binh lính tan rã. Lúc này Khiết Văn cũng đã hoàn toàn hoà vào trong đó, cũng bất chấp song phong của mình có to lớn bao nhiêu, cũng để cho tay của Vĩ ca hưởng thụ không ngừng, cái lưỡi thom tho thì vòng quanh không thôi trong miệng của Vĩ ca. Dưới sự đùa bỡn tận tình của Vĩ ca, chưa chiến đã bi bạn, đạt đến cao triều. Mỹ Mỹ và Ngọc Khanh cũng khó đèn nén tính dục, sớm không còn nỗi thẹn thùng của nữ hài tử, một tay thì du ngoạn trên thân thể của Vĩ ca, một tay thì vuốt ve thân thể chính mình, miệng thì thở ra những âm thanh rên rỉ…..

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy mấy vị mỹ phu nhân đều vùi trong trạng thái nửa điên cuồn, lập tức gia tăng lực độ công tác, đối với Phỉ Phỉ một trận mạnh mẽ. Thân thể Phỉ Phỉ mềm nhủ, hét to vài tiếng, rồi thản nhiên hôn mê thiếp đi…

Lập tức hắn chuyển hướng đầu thương, cũng tấn công mãnh liệt Mỹ Mỹ một trận, đều sẽ vang lên một tràng âm thanh mới….

Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, còn những loại âm thanh khác nên xuất hiện cũng có, diễn tấu ra một đoạn sanh mệnh giao hưởng rung động lòng người. Trong phòng dư âm vẫn còn lăng lẳng, thật lâu không tiên tan đi…

Tiếp theo, Ngọc Khanh, Khiết Văn đều lần lượt ngã xuống, quanh vinh rút lui khỏi chiến trường….

Trên giường đầy mồ hôi lẫn hỗn hợp, còn có cái gì đó đan vào nhau, có vẻ như rất là rối loạn. Mấy cổ thân thể tuyến trắng nằm ngổn ngang không nhúc nhúc ở đây. Sự thảm thiết của chiến đấu, chỉ cần liếc mắt nhìn hiện trường một cái là có thể tưởng tượng được.

Và một lúc sau, một cảnh tượng quái lạ xuất hiện.

Chỉ thấy mấy cổ thân thể tuyết trắng ngồi lên, hai mắt nhắm lại, sắc mặt hồng hào, ngồi khoanh chân điều tức. Ngọn nhũ phong cao cao cũng cử động theo chân khí chạy trong cơ thể, nổi lên trận trận sóng vỗ cuồng trào mãnh liệt. Mấy vị mỹ phu nhân là đang đem âm công chân khí vừa rồi Vĩ ca đưa vào trong cơ thể các nàng, để luyện hoá với chân khí trong cơ thể của mình, dung hợp nó vào trong thân thể của mình.

Theo chân khí từ từ hấp thu, loại ửng đỏ trên mặt sau khi cực độ giao hợp cũng từ từ tán đi, chiếm lấy là một loại thần thái hồng hào trong suốt.

Chậm rãi, mọi người đều thu công lại. Lúc này trên mặt vui mững lẫn sợ hãi nhìn lại Vĩ ca của các nàng. Trải qua lần này 'cái kia' kịch liệt, các nàng đều rõ ràng cảm giác được chân khí trong cơ thể của mình mạnh hơn trước kia. Đây chính là cảm giác sau khi đột phá mới có được. Đặc biệt là Mỹ Mỹ, cơ hồi cảm giác được 'Hàn Băng huyền công' của mình rất nhanh sẽ đột phá tầng thứ sáu. Các nàng biết rằng, đây là kết quả mà Vĩ ca của các nàng vừa rồi đưa vào chân khí giúp các nàng. Trong đôi mắt tràn đầy loại cảm kích, si ái, sùng bái, khiến cho không có ai có thể lên tiếng phá vỡ.

Âu Dương Quốc Vĩ cũng có cảm giác nội công được nâng cao, cổ âm công chân khí kia đã không còn quấy nhiễu chính mình nữa, mà ngược loại có loại cảm giác muốn phun ra. Âu Dương Quốc Vĩ biết, cổ âm công chân khí này đã biến từ không có ích lợi thành một loại đầy tiềm năng trong cơ thể của mình. Trừ có thể trợ giúp mấy vị phu nhân nâng cao tu vi nội công, còn có thể trở thành một loại nội lực của mình, theo đó mà nâng cao chỉnh thể công lực của mình.

Hắn nhớ ra, lời gia gia của Ngọc Khanh từng nói qua, không khỏi cảm thán, Ngự Nữ công thật sự có thể gọi Ngự Nữ thần công. Trách không được trong chốn võ lâm nhiều người mơ tưởng đều muốn tu luyện a.

"Thế nào, cảm giác tốt không?" Âu Dương Quốc Vĩ nhìn mấy vị phu nhân hỏi.

"Tốt lắm, Vĩ ca, chàng thật lợi hại nha, đem mấy tỷ muội chúng ta đều làm đến chết đi sống lại." Phỉ Phỉ mở miệng đáp.

"Ồ, nàng không thích ư, ta đây lần sau sẽ không làm nàng nữa. A a." Âu Dương Quốc Vĩ cười ha ha, và nói.

"n… Vĩ ca hư hỏng. Không muốn.." Ngọc nữ vẫn là ngọc người, âm thanh hờn dỗi đều không giống với người khác.

"Ha ha.." Âu Dương Quốc Vĩ cười. Hắn cũng rất thích thần thái làm nũng của Phỉ Phỉ, rất đáng yêu mà. Nam nhân đều như vậy, lúc tâm tình mình được tốt, đều thích nữ nhân yêu quý của mình làm nũng với mình. Nhưng khi tâm tình không tốt, ngươi đừng làm vậy nha. (Những lời này là nói cho nữ hài từ nghe. Ha ha)

Một trận tiếng cười nói, bên ngoài đã có ánh nắng chói mắt chiếu vào, trời đã sáng. Chưa phát giác ra tối hôm qua đã làm suốt một đêm nga. Hôm nay tâm tình mọi người đều vui vẻ, một đêm không ngủ tự nhiên cũng không thấy mệt mỏi.

Đi ra ngoài dùng bữa, không có việc gì làm, hơn nữa lại gần với Tuệ thành, cũng không vội vã trở về. Mấy vị phu nhân nói muốn đi dạo, Vĩ ca tự nhiên phụng bồi tới cùng. Chỉ cần là đừng có mua hết cái này đến cái kia, coi hắn thành một tên khuân vác thuê. Khó được lúc rảnh rỗi, phía trước chẳng biết còn có cái gì đang chờ hắn đây.

Bây giờ mấy vị phu nhân nhìn bầu trời đều xanh hơn, người đi trên đường đều xinh đẹp đáng yêu hơn, tựa ngay cả nơi bán gà bán vịt cũng cảm giác có linh tính hơn. Tâm tình thật ảnh hưởng xấu đến thẩm mỹ nha.

Chuyến đi đến La Phù cũng kết thúc, nghĩ không ra việc Ngọc Khanh bị bắt, khiên cho mình đem trở về thêm một vị phu nhân kiều diễm như hoa. Còn nữa được gia gia của Ngọc Khanh chỉ điểm, bắt đầu tu luyện Ngự Nữ công, Âu Dương Quốc Vĩ thật sự muốn cảm thán tạo vật trên người.

Và chuyện về lý luận giang hồ khi gia gia cùng hắn nói, bây giờ mỗi ngày hiện trong đầu hắn. Cũng đã đến lúc rồi, nhà đã có, cần phải lập nghiệp lớn…..

Quyển 3: Diễm ngộ tại kế tục