Gần đến giữa trưa, Âu Dương Quốc Vĩ và Hoa Ngọc Khanh từ trong giấc ngọt ngào cùng lúc tỉnh dậy.
Hoa Ngọc Khanh trải qua một đêm xuân phong tối hôm qua, hôm nay nhìn lại càng kiều diễm quyến rũ hơn. Mỗi nụ cười, mỗi nháy mắt hết thảy hiển lộ ra một sự ngượng ngùng của thiếu nữ, khiến người ta sinh ra vô số tưởng tượng tuyện đẹp. Nhất cử nhất động đều lộ ra một vẻ đẹp thu hút thần phách người ta, khiến cho tim đập không ngừng, thật là nhìn không chán. Ngay cả Tằng Mỹ Mỹ và Lưu Phỉ Phỉ hai vị đại mỹ nhân này nhìn cũng phải thầm khen.
Hôm nay là bang vụ hội nghị đầu tiên ở Châu Giang bang của Âu Dương Quốc Vĩ kể từ khi nhậm chức bang chủ. Trong hội nghị bàn luận làm thế nào diệt trừ Phi Hổ bang, từ đó thống nhất các lộ võ lâm trong Tuệ thành.
Âu Dương Quốc Vĩ tuy nói mới đến Tuệ thành chỉ có mấy ngày thời gian, nhưng hắn bây giờ là nỗi khiếp sợ của người trong võ lâm ở đây, trừ Phi Hổ bang ra, không ai dám có phản ánh với hắn. Âu Dương Quốc Vĩ biết rằng, muốn thống nhất võ lâm ở Tuệ thành thuần tuý dùng vũ lực không đủ, phải lấy trụ cột khiến người trong võ lâm tự phục tùng, lấy đức thu phục người. Bởi vậy, chỉ cần giải quyết Phi Hổ bang, nơi ác ôn này, quay lại hết thảy dùng thời gian và hành động cụ thể để thực hiện là xong.
Nhưng diệt trừ Phi Hổ bang, cụ thể là nên bắt đầu từ đâu, hôm nay chính là thảo luận về vấn đề này.
Theo đề nghị của phó bang chủ 'Song thương tướng' Chung Kiêm, do bang chủ Âu Dương Quốc Vĩ dẫn theo các cao thủ trong bang trực tiếp đánh vào tổng đàn, giải quyết bang chủ Phi Hổ bang Chư Cát Bất Vi. Bọn chúng mất đi lão đại chắc rằng bọn chúng sẽ tạo phản a. Bọn họ đối với võ công của bang chủ Âu Dương Quốc Vĩ là tuyệt đối tin tưởng.
Theo đề nghị của lão quản gia, trước đánh vào căn cơ của Phi Hổ bang, ở các nơi thu nhập chủ yếu của bọn chúng, thì mở kỹ trại, cho vay… Chỉ cần chặt đứt tài lộ của bọn chúng, chúng cũng không có cách gì khác, vì thế sẽ đi 'quét sạch bên ngoài'.
Hai cái ý kiến nhất thời giằng co nhau.
Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong, trong lòng đã có dự định, mở miệng nói: "Lời các ngươi đều rất có đạo lý. Ta biết cái nào cũng tốt, nhưng ta là nghiêng về ý của Thần Binh, trước chiếm các kỹ trại, sau khi chiếm được, những ai không muốn tiếp tục thì tặng tiền lộ phí cho về nhà. Nhưng muốn mở kỹ trại, tuyệt không được có việc ép bức phát sinh, mà phải hoàn toàn tự nguyện." Âu Dương Quốc Vĩ dừng một chút, rồi nói tiếp: "Dù có đến ba trăm sáu mươi việc, việc nào cũng có người làm, hơn nữa, các nàng chịu làm vậy, là vì mưu sinh mà thôi, chúng ta nên cho phép. Nhưng các huynh đệ trong bang chúng ta nếu muốn quan hệ với các nàng, cũng không thể lộn xộn, tốt nhất là định một cái giá, để mua bán được công bình, ai trái quy định sẽ bị phạt. Đương nhiên, các tiểu phí ( tiền boa) khác cũng không tính tới. Điểm cụ thể chúng ta sau này sẽ bàn lại." A a, Âu Dương Quốc Vĩ còn có đầu óc kinh tê nha. Làm như vậy, vừa đả kích Phi Hổ bang, vừa cam đoan thu nhập của Châu Giang bang, còn phải đem quản lý các việc thường xuyên phát sinh, một lần được nhiều thứ.
Nói vừa xong, sắc mặt nghiêm nghị, thanh âm lập tức trở nên băng lãnh: "Chờ sau khi chiếm được kỹ trại, ta muốn đích thân phải đi xem thử năng lực bang chủ 'Phi thiên ngô công' Chư Cát Bất Vi đến đâu. Ta muốn hắn trở thành 'tử ngô công'. Còn có đám cẩu của Đông Doanh kia, tự nhiên dám phái người đến gây phiền phức với ta, thật sự là chẳng biết trời cao đất dày." Nhớ ra việc Hoa Ngọc Khanh tại Tân Nhai bị thương, tính tình của hắn liền thay đổi.
Quyết định xong, liền do bang chủ Âu Dương Quốc Vĩ dẫn theo một huynh đệ ngầm đi điều tra kỹ trại. Những người còn lại ở trong bang cẩn thận đề phòng, phòng ngừa Phi Hổ bang thu được phong phanh đến đánh lén.
Âu Dương Quốc Vĩ chọn Hắc Cổ, đường chủ hình đường. Hắc Cổ thân hình mập mạp, nhưng một thân khổ luyện công phu 'Thiết bố sam' đã gần đến trình độ đao thương bất nhập, được người trên giang hồ xưng là 'Đả bất tử' Hắc Cổ.
'Thiên Nga đàm', dân địa phương gọi là 'Hoa nhai'. Gia nhân kỹ trại nơi này san sát, mỹ nữ thành quần, cao gầy mập ốm đếu có, là nơi phong nguyệt lớn nhất. Tại đại giang nam bắc, nếu đã đến Tuệ thành, từ vương tôn công tử, thương cổ cự phú, chó đến thiêu phu tiểu tốt, không một ai không biết đến một thế giới hoa hoa như vậy.
Nhưng mà có một nơi, cũng không phải dễ dàng đi vào, nếu không khách quen sành sỏi dẫn đường, ngươi sẽ tìm không được cửa vào. Trước cửa, là một con kênh hôi thối, đường đi lầy lội không chịu nổi, lúc trời mưa cả bước đi cũng khó khăn. Ai mà biết bên trong phía sau vách tường cao kia, lại có một mặt xoa hoa đồi truỵ trong đó. Nơi đó chính là 'Hồ tâm sơn trang', lấy việc nhiều xử nữ xinh đẹp mà nổi danh. Lão bản đứng sau của nó chính là Phi Hổ bang.
Đi qua cửa của 'Hồ Tâm sơn trang', là một mảnh rừng trúc trước mặt xanh ngắt, ở giữa có một cái hồ nhân tạo, trên hồ, có một cây cầu nhỏ uốn khúc quanh co. Qua cây cầu, chính là bắt đầu cửa chính. Sau cửa chính là một tiểu đình viện đầy các loại hoa cỏ, xuyên qua nó là một tiểu đạo trên mặt lớp đầy đá sỏi. Đi tiếp thì tiến vào một sân lớn, trong sân có ba tiểu lương đình (dạng như nhà nghỉ) dựa vào hồ nhân tạo kia. Trên đình có một ban công nhỏ. Đây là nơi tốt nhất để ngồi uống rượu. Nơi này và bên ngoài quả thực là khác một trời một vực.
Đi vào đại viện chính là nơi nghỉ ngơi của các cô nương, còn được dân địa phương tục xưng là 'Pháo phòng', cũng chính là nơi tiến hành cái việc kia.
Hôm nay, một hán tử mập mạp và một thanh niên anh tuấn tiêu sái tới nơi này. Nhìn vào y phục trên người, biết rằng chủ nhân là một người có tiền. Bọn họ chính là bang chủ cbn Âu Dương Quốc Vĩ và 'Đả bất tử' Hắc Cổ đến ngầm điều tra.
Vừa tiến vào, liền có vài cô nương mỹ diễm đứng làm hai hàng, hô: "Hoan nghênh quang lâm, hai vị công tử mời vào bên trong." Nói xong, có một người trong đó dẫn Âu Dương Quốc Vĩ và Hắc Cổ đi vào bên trong. Lúc này từ bên trong, một đại hán tuổi chừng bốn mươi đi ra, chỉ thấy hắn chắp tay làm một thủ thế "mời", rồi cô nương dẫn đường kia liền lui ra bên ngoài. Đại hán này có một đôi mắt tinh ranh, hai mắt chợt loé tinh quanh, hiển xuất tu vi nội công của gã không kém. Nhưng Âu Dương Quốc Vĩ làm như không thấy, ngẩng đầu bước đi, theo hắn tiến vào trong.
Còn chưa đi đến đại đường, đã nghe thất một trận nữ thanh truyền ra, hơn một trăm cô ngươi đang hì hì ha ha nháo lên.
Chỉ nghe vị đại hán quát một tiếng: "Không được loạn, chuẩn bị tiếp khách." Trong phút chốc, trong đại đường lập tức yên tĩnh lại.
Ở đây, trước tiên là do khách chọn lựa cô nương, chọn xong rồi thì ở đây ăn uống mua vui, hay muốn dẫn ra ngoài thì sẽ ra giá tiền. Giá của không đi ra và đi ra ngoài chênh nhau rất nhiều. Dẫn đi ra ngoài trừ phi là khách rất quen, nếu không phải nộp một số tiền không nhỏ để thế chân, vì sợ cô nương kia đi ra rồi không trở lại, mất đi tài lộ.
Các cô nương được trang điểm loè loẹt ngồi trong đại đường chờ khách nhân chọn lựa, vì có thể để khách nhân chấm trúng, đều lẳng lơ làm dáng, làm ra các loại động tác mời gọi nam nhân. Cái phân đoạn này gọi là 'điểm chung'. Cô nương được chọn trúng liền vui mừng hớn hở, hôm nay nàng đã có mối rồi, thấp nhất cũng được ăn no. Không được chọn thì ủ rũ cúi đầu, làm không tốt, đến cuối cùng cũng bị lão bản đánh chửi. Đây là điểm khác nhau giữa 'Hồ Tâm sơn trang' và các kỹ trại khác. Nó ỷ vào có chỗ dựa là Phi Hổ bang, muốn đánh thì đánh, ai mà dám không nghe?
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn đám cô nương không lên tiếng, thầm nghĩ, chờ sau khi chiếm được nơi này, nếu không muốn tiếp tục ở lại thì cho các nàng về nhà, nếu nguyện ý tiếp tục thì nâng cao đãi ngộ. Lúc này một trung niên phụ nữ giống như mụ mụ đi đến rồi giới thiệu cho hai người. Cái phụ nữ này, trang phục bình thường, trên mặt đầy phấn son, nhiều đến nỗi nếu cười to có thể bụi phấn rơi xuống đất.
"Hoan nghênh hai vị công tử, để ta giúp các ngươi giới thiệu hai cô nương được không?" Trên mặt đều là nụ cười giả tạo.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn bà một cái, rồi khinh bỉ nói: "Không cần, để ta tự mình nhìn."
Lúc này, hắn nhìn thấy hai cô nương nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trông rất thanh tú, nhưng kỳ quái chính là, trên mặt các nàng dường như là có nước mắt, so với hoàn cảnh chung quan có lẽ khác biệt vô cùng.
Âu Dương Quốc Vĩ giật mình, chỉ vào các nàng rồi nói với lão bà: "Ta chọn hai nàng kia."
Lão bà vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ mặt quái dị…. Âu Dương Quốc Vĩ hỏi tiếp: "Hai cô nương đó xưng hô như thế nào?" Một bộ ánh mắt thật muốn chọn các nàng.
Lão bà miểm mai: "Bên trái gọi là Hà Thiên Hoa, bên phải là Hà Bách Hoa, các nàng là hai tỷ muội. Hôm qua mới tới, còn chưa hiểu quy củ lắm, chỉ sợ phục vụ công tử không được hài lòng. Không như, công tử đổi lại hai người khác có kinh nghiệm hơn được không?"
"Không cần, cứ chọn hai người bọn họ đi." Âu Dương Quốc Vĩ kiên quyết nói, rồi quay lại nói với lão bà:" Ngươi cứ nhiên đi."
"Công tử, các ngươi là đi ra ngoài hay là…" Lão bà có chút bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ.
"Chúng ta muốn trước tiên làm quen, quen xong rồi sẽ tính được không? Không phải vừa thấy liền lên giường à?" Âu Dương Quốc Vĩ không hảo khí mà nói, không đợi bà mở miệng, hỏi tiếp: " 'Hồ Tâm sơn trang' có nơi yên tĩnh không?"
"Có, có, trong đình tử bên cạnh hồ nhỏ có hoa có cỏ, có nước, sẽ khiến ngươi hài lòng, theo ta đi không?" Lão bà cẩn thận từng ly từng tí cười quyến rũ.
Cái trán của vị chủ nhân này toát ra một loại thần quang khiến người ta không dám trực tiếp nhìn, cũng ngàn vạn lần không dám trêu chọc bà. Nếu không có Phi Hổ bang hậu thuẫn, trước tiên sẽ có hại cho chính mình, cả đời lão bà tiếp không biết bao nhiêu người, dạng phiêu khách nào mà chưa từng thấy? Nhưng thấy Âu Dương Quốc Vĩ có cảm giác không đúng, lại không biết nguyên do, bởi vậy đối với Âu Dương Quốc Vĩ có thêm chút đề phòng.
Bốn người theo lão bà đến một tiểu đình, chọn rượu và thức ăn, Âu Dương Quốc Vĩ liền để lão bà rời đi.
Hà Thiên Hoa và Hà Bách Hoa hai tỷ muội vẫn cuối thấp đầu ngồi một chỗ, trên bàn rượu và thức ăn đầy cả mà ngay cả chiếc đũa cũng không đụng tới.
Âu Dương Quốc Vĩ cùng Hắc Cổ tự mình rót hai chén rượu và uống, rồi nói:" Hắc Cổ, ngươi xem tâm thần các nàng không yên, là không vui phải không? Chúng ta đến tiêu tiền chính là muốn mua vui mà."
"Đúng nha, ê, hai vị các ngươi xảy ra chuyện gì, công tử chúng ta hỏi các ngươi kìa?" Hắc Cổ hiểu lời, nói tiếp.
Hà Thiên Hoa vừa nhìn thấy một cái người vừa mập vừa đen mở miệng, trong lòng hoảng hốt, liền nói:" Xin lỗi, hai vị đại ca, chúng ta là người mới tới, không biết quy cũ. Các ngươi nói chúng ta làm thế nào chúng ta làm thế đó, được không?" Nói xong, hai mắt đỏ lên, nước mắt đều nhanh chảy xuống.
"đúng không?" Âu Dương Quốc Vĩ tỏ vẻ không tin, nhìn các nàng hai người cũng không nói tiếp. Có lần, có một huynh đệ trong bang có nói qua, rất nhiều cô nương trong kỹ viện đều nói mình là người mới, mà mục đích chính là muốn chứng minh thân thể của mình gần như sạch sẽ, khách nhân chạm qua không nhiều lắm, hy vọng có thể lấy được hảo cảm với khách nhân. Hắc hắc, ngươi có hảo cảm, sẽ cho nhiều bạc hơn chứ.
Nhìn Âu Dương Quốc Vĩ vẻ mặt không tin tưởng, muội muội Hà Bách Hoa hai mắt liền đỏ lên, cũng không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống. Rồi lại nhanh chóng lau đi, khẩn trương nhìn xung quanh một chút, muốn coi là có đả thủ nào ở đây bắt gặp nàng rơi lệ trước mặt khách nhân. Vậy cuộc sống đêm nay của nàng sẽ không thoải mái rồi, da thịt sẽ thụ khổ.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy như vậy, biết các nàng tất có ẩn tình,vốn lần này đến, trừ muốn hiểu rõ chút ít tình huống, chính là muốn tìm Phi Hổ bang để xoá sổ, và muốn đá nó ra khỏi nơi này. Vừa nhìn thấy cô nương khả ái như vậy gặp phải khó khăn như thế, trong lòng cũng nổi lên sự thông cảm. Cái loại khí khái của nam tử muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nổi lên, lập tức nói: "Đừng sợ, có nổi khổ gì người cứ nói với ta. Ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."
Hà Thiên Hoa và Hà Bách Hoa hai tỷ nhình nhau, rồi quan sát Âu Dương Quốc Vĩ, nhìn hắn không giống với đồ lãng tử tới mua vui, trong ánh mắt còn tràn ngập sự quan tâm và thông cảm.
Hà Thiên Hoa cắn răng, tâm quyết định, đem hết thảy đầu đuôi câu chuyện kể lại.
Nguyên lai, các nàng thật sự là mới tới. Phụ thân các nàng buôn bán dược tài. Bởi vì cuối năm phải trả tiền hàng, tiền vốn vận chuyển không được, phụ thân các nàng là người thành thật, vì muốn giữ gìn tín dụng của cửa hàng, liền nhờ một người nọ mượn một ngàn lượng bạc, nói trong vòng một tháng sẽ trả lại. Ai ngờ lúc trả nợ, cái tên cho phụ thân mượn tiền nói rằng, số bạc kia là mượn trong tiền trang của Phi Hổ bang. Khi đến tiền trang, phụ thân các nàng xém ngất đi. Nguyên lai trong điều khoản cho mượn, ba ngày một tức, tiền lời cứ thế mà nhân lên, án theo tính toán chín xuất mười ba, tính cả lợi tức, cần phải trả đã lên tới một vạn ba ngàng lượng. Đáng thương cho lão phụ thân các nàng, cả đời trung hậu, nhưng đến đây lại bị người ta lừa gạt một lần, về đến nhà, liền tức khí rồi qua đời. Thi thể của phụ thân chưa lạnh, đã có người của Phi Hổ bang tới của nhà thu tiền. Các nàng làm sao trả được a. Lời còn chưa nói xong, liền bắt đến 'Hồ Tâm sơn trang', muốn các nàng dùng thân thể để trả nợ của phụ thân.
Hà Thiên Hoa nói tới đây, đã khóc thành tiếng, rồi nói tiếp: "Chúng ta không chịu tiếp khách, mấy tên đả thủ lần lượt đánh chúng ta, còn không cho ăn cơm. Chúng ta không chịu được, hôm nay mới đi ra." Nói xong bất chấp nỗi xấu hổ của thiếu nữ, liền cởi áo, lộ ra bả vai để Âu Dương Quốc Vĩ nhìn. Chỉ thấy trước mặt đầy những vết roi, trên tấm vải vẫn còn vết máu. Rồi lần nữa cởi áo của muội muội, cũng là như thế.
Âu Dương Quốc Vĩ vừa nhìn, một chữ, 'tức'! Hắn là một người xem người thường người đánh nữ nhân nhân, cũng hận. Cho nên ở bang quy mới điều nhất hắn định là không cho phép huynh đệ trong bang khi dễ nữ nhân. Lúc này, không khỏi nhíu mày, rồi trầm giọng nói với Hà Thiên Hoa tỷ muội, "Các ngươi không cần sợ, hết thảy có ta làm chủ!"
Dứt lời, hắn đột nhiên đập bàn, cao giọng quát:" Lão bản các ngươi đâu? Lăn ra cho ra!"
Cái vỗ bàn này của hắn, đã bàn tay của hắn lên mặt bàn làm bằng đá hoa cương đến một tác. Hà Thiên Hoa và Hà Bách Hoa tỷ muội nhìn thấy hắn trên khuôn mặt như thiên thần lại toát ra sát khí vừa sợ vừa thích. Nghĩ không ra người này có võ công lợi hại như vậy, lúc này cừu của phụ thân có hy vọng báo rồi. Truyện được copy tại doctruyen.me
Lúc này từ bên ngoài xông vào một đám người. Mỗi người đều cầm trên tay đại khảm đao, dẫn đầu chính là cái gã trung niên hán tử dẫn bọn họ vào đây.
"Người nào dám ở chỗ này nháo sự, cũng không nhìn xem ai mở nơi này à?"
Hắc Cổ đứng dậy mắng: "Mặc kệ là ai mở, chúng ta hôm nay sẽ phá nát nơi đây."
"Vậy à?" Trung niên hán tử âm trầm cười, vung tay lên, đám thủ hạ kia cầm đại khảm đao xông lên bổ xuống.
Hắc Cổ đứng yên, cũng không thấy y hành động thế nào, liên tiếp truyền đến trận âm thanh "đinh đinh đang đang" và tiếng rên "ai da, ai da". Nguyên lai, thanh đao của đám thủ hạ kia đều bị đánh bay, xương tay cũng toàn bộ bị nội lực phẩn lại trên người của Hắc Cổ chấn nát. Phải biết rằng 'Thiết Bố Sam' của Hắc Cổ đã luyện gần đến đao thương bất nhập, cao thủ bình thường không có cách nào đánh được y, nói chi đến đám tiểu đả thủ này. Đám đả thủ này khi dễ cô nương có lẽ còn được.
Vẻ mặt kinh ngạc của trung niên hán tử, người còn chưa phản ứng, thân hình mập mạp của Hắc Cổ đã thoáng lên, lấy sự linh hoạt không tương xứng với vóc người của y đã đến bên cạnh của trung niên hán tử, rồi một trảo chụp vào đầu vai của gã. Một trận "Khách sát", tiếng xương vỡ vụng, truyền tới. Một trảo khác lại tiếp tục, một tiếng "Hắc" đã bẻ gãy cổ của gã. Trong nháy mắt, hơn mười người đã bị Hắc Cổ giải quyết.
Hắc Cổ phủi tay, nói:" Chỉ bằng các người, hừ! Còn chưa xứng."
"Chưa chắc đâu, hắc hắc…." Ngoài cửa truyền đến tràng tiếng cười châm biếm, theo âm thanh ba người tiến vào. Cầm đầu chính là một đại hán mặt mày hung dữ, trong mặt tinh quanh loè loẹt, huyện thái dương nổi lên, vừa nhìn thì biết là nội công tu vi tương đối cao. Trên mặt còn có một vết đao kéo dài từ khoé mặt đến miệng, rất là doạ người.
" 'Phật sơn vô ảnh thủ' Lâm Tiểu Minh?" Hắc Cổ mở miệng nói.
'Phật Sơn vô ảnh thủ' Lâm Tiểu Minh lấy một bộ sáng tạo 'Hổ ưng song hình quyền' việt, cảng, úc võ lâm, quyền chưởng trên tay đã luyện đến xuất thần nhập hoá. Nhiều năm qua không có đối thủ. Bình thường cùng người giao thủ không cần dùng binh khí. Trong Phi Hổ bang, là nhân vật có võ công đứng hàng thứ năm. Hắc Cổ nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây mà không phải ở tổng đàn Phi Hổ bang, tự nhiên giật mình không ít.
Hai người vừa đánh tới, Hắc Cổ rõ ràng lâm vào thế hạ phong, bị Lâm Tiểu Minh đánh trúng hai chưởng, may may mà dựa vào một thân công phu khổ luyện, vẫn chưa có đại ngại gì. Nhưng còn hai người bên cạnh đang nhìn chằm chằm, tuỳ thời sẽ ra tay.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh bay xuống giữa sân, rồi đứng ở trung tâm, nhẹ nhàng tách hai người ra.
"Hắc Cổ, ngươi chiếu cố tốt hai vị cô nương, chờ bổn thiếu gia phế hắn." Âu Dương Quốc Vĩ tuỳ ý tiêu sái nói. Hắn không muốn chơi tiếp tục, hắn phải muốn cao thủ xuất hiện, vì thế phải tốc chiến tốc thắng. Âu Dương Quốc Vĩ sớm đã nghĩ Phi Hổ bang sẽ có chuẩn bị, tại kỹ viện lưu lại cao thủ, phòng ngừng mình phái người đến đây phá đám. Bởi vậy, hắn không muốn nhiều người, mà tự mình đến kỹ viện. Hắn cũng không muốn trước trận đại chiến với Phi Hổ bang mà mất một đại tướng thủ hạ.
"Vâng! Bang chủ." Hắc Cổ lui xuống.
Lâm Tiểu Minh chợt thấy một người nhẹ nhàng nhảy vào giữa sân, rồi dễ dàng tách mình và Hắc Cổ ra, đã kinh sợ, và lại nghe Hắc Cổ gọi bang chủ, không khỏi cả kinh giật mình thốt lên:" Ngươi…. Ngươi là 'Thiểm Điệm truy hồn kiếm' Âu Dương Quốc Vĩ?"
"Ha ha, đúng là bổn thiếu gia." Âu Dương Quốc Vĩ tiêu sái mỉm cười.
"Cùng lên!" Lâm Tiểu Minh quát to một tiếng, hắn biêt hôm nay đụng tới Âu Dương Quốc Vĩ là điềm gở rồi. Không nghĩ đến Âu Dương Quốc Vĩ tự mình đến nơi đây, lập tức quyết định liều chết, gọi hai thủ hạ cùng xông lên, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện. Hai thủ hạ cũng lo sợ không ngừng, cũng không dám trái ý.
Âu Dương Quốc Vĩ không muốn chơi tiếp, lập tức vận tám phần chân khí 'Xích Dương thần công', ra một chiêu 'Lôi điện giao gia' chém xuống. Đáng thương cho Lâm Tiểu Minh một đời thành danh, đáng thương cho hai tên thủ hạ, trong lúc mơ màng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không thấy được đối phương ra tay như thế nào, một chiêu đã đưa bọn họ đi đến Diêm Vương để uống trà.
"Đi, mang hai cô nương hồi Châu Giang bang. Nơi này ta đã an bài nhân thủ tới tiếp quản." Nói xong, cũng không quay đầu lại liền đi.
Hà Thiên Hoa và Hà Bách Hoa hai tỷ muội nhìn bóng lưng của hắn, ngây người, trời ơi, đây là thần tiên ư? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, người khác nói như thế nào các nàng cũng sẽ không tin tưởng, tự nhiên có người lợi hại như vậy!
Quyển 2 - Diễm tình chi lữ