Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
Ánh tà dương như máu, rực rỡ thập phần. Những tia nắng chiều kỳ dị xuyên qua những đám mây khiến cho bầu trời trở thành một mảnh đỏ rực.
Trời chiều chiếu sáng, một thanh nhiên anh tuấn tiêu sái như một tia chớp phóng trên đường, khiến người đi trên đường trợn mắt há mồn.
Bởi vì có hẹn cùng giai nhân, hắn cũng bất chấp hết thảy. Vừa rồi vì giáo huấn mấy cái dư nghiệt của Sa Hồ sơn trang đang khi dễ dân chúng, mà tốn không ít thời gian. Bất đắc dĩ phải dụng tuyệt học sư môn khinh công "Hành vân lưu thuỷ", phóng hướng về phía nghĩa trang, hy vọng không bỏ lỡ ước hẹn với "Phù Dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ.
Vừa nghĩ đến "Phù Dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ, trong lòng thanh niên không khỏi sinh ra một loại cảm xúc. Chân dung, tiếng cười, thanh âm của Phù Dung tiên tử cũng như hiện lên trước mắt. Thân hình nõn nà, trong suốt trắng tuyết, một thân la y, vóc người càng lại thon thả, nhũ phong cao vút, eo thon lả lướt, những chỗ cần lớn thì lớn, những chồn cần nhỏ thì nhỏ. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt như nước, quyến rũ động lòng người. Nụ cười rực rỡ, dáng vẻ vạn thiên. Thật là một tuyệt sắc mỹ nhân mê chết người. Nghĩ tới đây, thân hình thanh niên chậm lại, trên mặt lộ vẻ si mê. Thấy hắn một thân bạch y trường sam, vạt áo phấp phới theo gió, thật tiêu sái, khuôn mặt anh tuấn, mơ hồ lộ ra dương cương khí. Một đầu tóc dài bay theo gió. Bên hông còn có một thanh bảo kiếm màu đen, khiến cả người có vẻ phong lưu hào phóng, sáng suốt.
Hắn, chính là người nổi danh nhất trong giang hồ gần đây, "Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ. "Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ từ khi học nghệ xong rồi xuống núi tới nay, chưa đầy ba tháng, đã chiến đấu với "Bắc giang tam quỷ", người trong võ lâm nghe đến phải biến sắc, khiến hai chết một tàn phế. Hơn nữa càng khiến người võ lâm bàn tán không thôi, khi một thân một ngựa tiến vào "Sa Hồ sơn trang", được xưng là lão đại của hắc đạo, dùng kiếm giết sơn trang chủ Tư Đồ Phong, cũng giết thêm hơn trăm chúng nhân, khiến "Sa hồ sơn trang" chỉ trong một đêm đó mà từ bài danh khỏi chốn giang hồ. Âu Dương Quốc Vĩ đánh trận đó xong liền thành danh, cũng được xưng hào ""Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm". Âu Dương Quốc Vĩ có thể nói là thanh niên võ lâm tuấn ngạn hiếm có trong vòng mười năm nay. Xuất hiện của hắn cũng khiến cho mấy vị mỹ nhân tự cho mình thanh cao phương tâm động đậy, trong lòng đều muốn hắn trở thành ý trung nhân của mình, rất nhiều người có tâm, quyết không xuất giá là vì thế.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, ánh chiều ta từ từ yếu đi, trời cũng bắt đầu tối. Nghĩa trang ở ngoài cũng đã trong tầm mắt.
Âu Dương Quốc Vĩ ngưng mắt nhìn lại, nơi ước hẹn, không thấy thân ảnh xinh đẹp của "Phù Dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ, thầm nghĩ rằng: Mỹ Mỹ còn chưa tới. Thời gian ước định đã đến, đại khái là không sai biệt lắm, trước nên chờ một chút đã. Nữ hài tử hẹn hò bây giờ thật phiền, không nên để nam hài chờ đợi, ài….
Đột nhiên, Âu Dương Quốc Vĩ phát hiện một chiếc kiệu nhỏ ở ngoài nghĩa trang, không khỏi trong lòng nhất động. Ở đây tuy là trên đường, nhưng cũng không phải là đường chính, hơn nữa chiếc kiệu trang sức hoa lệ, không giống như của một người bình thường dùng, cũng không giống như đang chạy đi, như thế nào lại dừng ở đây chứ? n, bên trong có thể có cổ quái. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng nghĩ tới, người chưa phát hiện gì, đã đi tới bên cạnh kiệu. Hai gã kiệu phụ đang chuẩn bị khởi kiệu, phía sau chiếc kiệu, một trung niên nhân giả dạng một thư sinh tuấn tú. Âu Dương Quốc Vĩ liếc nhìn trung niên nhân một cái, rồi tiến thẳng về phía trước. Hắn không dám từ đường nhỏ đi vào nghĩa trang, lúc này tiến vào nghĩa trang sẽ làm người khác sinh lòng nghi ngờ. Hắn cũng không muốn kẻ khác biết đây là nơi ước hẹn với diễm tuyệt "phù dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ. Tuy nói không sợ gì, nhưng lời đồn cũng nên e sợ. Âu Dương Quốc Vĩ hiện giờ chưa đến trình độ không cố kỵ bất cứ cái gì.
Mới đi được vài bước, phía sau truyền đến thanh âm thanh lãng: "Huynh đài xin dừng bước!"
Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng vừa động, dừng lại rồi xoay người. Trung niên thư sinh kia đã đứng trước mặt mình, thân thủ thật nhanh. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng đối với người trước mặt càng cố kỵ.
"Xin hỏi các hạ có gì chỉ giáo?"
Trung niên thư sinh chậm chạp nói: "Chúng ta… chúng ta tự hồ đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?"
Âu Dương Quốc Vĩ ngạc nhiên hỏi: "Thật à, vậy… đúng không. Thứ tại hạ nhớ không rõ, xin hỏi các hạ là…"
Trung niên thư sinh cưới nói: "Cáp, ta họ Cung, tên là Bằng Phong, được người võ lâm ưu ái gọi là "Võ lâm phong tử"."
Âu Dương Quốc Vĩ không xem thường, cũng không tự ti, nói: "Ồ, thất kính. Nguyên lai các hạ cũng là người trong võ lâm. Chẳng biết các hạ có gì chỉ giáo?" Nguồn tại http://doctruyen.me
"Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong cười nói: "Nào có, thỉnh giáo huynh đài…"
Âu Dương Quốc Vĩ đáp: "Tại hạ họ u Dương…"
"Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong nói: "Nguyên lai là Âu Dương thiếu hiệp, rất may rất may!"
Hai người nhất thời không nói gì, đều cùng lúc đánh giá đối phương. Âu Dương Quốc Vĩ đột nhiên cảm giác được đôi mắt sáng ngời kia giống như đã từng gặp ở đâu, trong mắt tựa hồ có một tia dâm tà chợt loé qua, bất giác tâm động lên. Nhưng nhớ đến danh tính đối phương vừa nói, lại không có ấn tượng nào, hoàn toàn xa lạ. Nghĩ lại nếu mọi người đều là người giang hồ, có lẽ đã gặp ở đâu đó chỉ là không có nói chuyện với nhau cũng không có gì lạ. Trong lòng hắn tạm chắc, rồi nói: "Thứ tại hạ trí nhớ kém, thật không nhớ nỗi đã từng gặp Cung đại hiệp ở đâu cả."
"Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong đáp: "Nói hay, ta cũng không nhớ cũng đã gặp Âu Dương thiếu hiệp ở đâu. Còn danh xưng "đại hiệp" thì không dám. Ha ha!"
Âu Dương Quốc Vĩ nói tiếp: "Cung huynh định vào thành ư?"
Cung Bằng Phong đáp: "Đúng, vừa mới dẫn xá muội tham người quen trở lại. Còn Âu Dương thiếu hiệp đi phó ước phải không?"
"Phó ước?" Âu Dương Quốc Vĩ tâm động, không khỏi đề phòng hơn: "Lời của Cung huynh là…"
Cung Bằng Phong nói: "Nghĩa trang hoang vu, ta nghĩ thiếu hiệp là một người độc hành, cũng không phải là đi dạo, cho nên mạo muội hỏi."
Âu Dương Quốc Vĩ khẽ cười: "Ồ, tại hạ thật có một cuộc hẹn."
"À" Cung Bằng Phong lên tiếng: "Chính là vừa gặp thiếu hiệp, liền cảm giác được như đã từng quen biết, thật sự là có duyên. Nếu như không chê, mời đến Phong Độ viện trong thành. Rất dễ tìm được, bên cạnh cây cầu ở cửa nam."
Âu Dương Quốc Vĩ không là người thích từ chối, mà chính mình vừa mới hành tẩu giang hồ, thêm một bằng hữu, dĩ nhiên tốt hơn là thêm một cừu nhân, liền không khỏi đáp lại: "Được, tại ha khi rãnh nhất định sẽ bái phỏng."
Cung Bằng Phong trong mắt hiện một tia kỳ dị, cười: "Tốt, vậy chính là chờ thiếu hiệp đến. Núi xanh không đổi, nước chảy không ngừng, chúng ta sau này gặp lại. Cáo từ!"
Nói xong, mọi người ôm quyền hành lễ, người khiêng kiệu thì rời khỏi.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống, trời cũng hoàn toàn tối đen, không có thấy gì rõ. Ánh trăng bắt đầu mọc lên. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống mặt đất một mảnh màu sáng bạc.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy kiệu của Cung Bằng Phong rời khỏi, từ đường khác đi vào nghĩa trang, đi tới nơi ước hẹn với Tăng Mỹ Mỹ, ngồi xuống chờ. Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng của "Phù dung tiên tử", không khỏi cảm thấy sốt ruột. Mong sao ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Theo lý thuyết, "Phù dung tiên tử" trừ phi có việc gì gấp, bằng không đã đến sớm rồi. Nàng không thể thất ước được. Nghĩ vậy, lòng của Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi lo lắng cho "Phù dung tiên tử".
Có cần phải chờ tiếp không?
Hắn lại nghĩ tới cặp mắt của Cung Bằng Phong kia giống như đã từng quên biết. Đối phương ân cần mời mình đến nhà, đến chỗ Phong Độ viện. Theo như mình biết, Phong Độ viện thực tế là một phân đà của Châu Giang bang tại Thiền Châu. Âu Dương Quốc Vĩ mẫn cảm nghĩ đến Châu Giang bang, chẳng lẽ họ Cung và bọn chúng là một bọn ư?
Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi nhìn xung quanh. Đột nhiên hắn phái hiện có mảnh vải bị rách tại nghĩa trang. Đưa nó lên trước mặt, quan sát, màu mảnh vải giống như màu y phuc mà "Phù dung tiên tử thích nhất. Âu Dương Quốc Vĩ tâm càng động hơn, chẳng lẽ? Chẳng lẽ "Phù dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ xảy ra việc gì ngoài ý muốn rồi ư? Âu Dương Quốc Vĩ không tự chủ lại nghĩ tới hai mắt của Cung Bằng Phong.
Rất nhanh, hai canh giờ lại trôi qua, đã gần đến giờ tý, cũng không có thấy thân ảnh của Tăng Mỹ Mỹ. Âu Dương Quốc Vĩ tiếp tục suy nghĩ miên man, một hồi thì là thân ảnh của Tăng Mỹ Mỹ, một hồi là ánh mắt kỳ lạ của Cung Bằng Phong. Âu Dương Quốc Vĩ mới phát hiện ra, "Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong là nữ a. Tháng trước tại thành Ngũ Dương buổi sáng lúc võ lâm nhân sĩ tụ tập thì đã thấy nàng. Lúc ấy nàng cùng chưởng môn nhân của phái Đan Hà uống rượu với nhau. Mọi cũng chạm mặt nhau, và còn bắt chuyện nữa. Không sai, đúng là 'nàng'. Một người, vô luận dịch dung ra sao, hai mắt sẽ không thể thay đổi. Huống hồ nơi này không thấy ai ra vào, xem ra Cung Bằng Phong cố ý lộ ra để mình đi tìm 'nàng'. Như vậy nói lại, người trên kiệu kia chính là "Phù dung tiên tử" Tăng Mỹ Mỹ rồi. Bởi vì Cung Bằng Phong dịch dung thành trung niên thư sinh, "Phù dung tiên tử" cơ trí tại sao không phòng bị nàng, bị nàng trong nháy mắt điểm huyệt, vô lực chống cự lại. Nghĩ vậy, Âu Dương Quốc Vĩ tâm càng động hơn, liền phóng về phía Cung Bằng Phong đã nói tới.
Vừa đến được thành Thiều Châu, không thấy bóng dánh của Cung Bằng Phong, không khỏi rất nản lòng, hắn nhớ ra đến Phong Độ viện mà "Võ lâm phong tử" nhắc tới. Nếu như lập tức đi bái phỏng, đã trễ như vậy, tựa hồ hơi đường đột, còn trở về, thì lo lắng đến an toàn của Tăng Mỹ Mỹ. Âu Dương Quốc Vĩ đứng trên đại lộ, chẳng biết làm như thế nào cho đúng. Lúc này, bên tai hắn nổi lên lời dạy bảo của ân sư trước khi xuống núi: 'Nhẫn!!! Nhẫn!!! Nhẫn!!! Chữ "nhẫn" hiện trên đầu một thanh dao.' Hắn liền nhẫn nhịn. Đúng vậy, nếu như gấp gáp hành động, chẳng những không cứu được người, ngay mình kết quả ra sao cũng khó biết. Nếu không ngoài dự tính, nơi đó nhất định đã có chuẩn bị rồi, sát khí rất nhiều. Nhưng vì Tăng Mỹ Mỹ, cho dù là đầm rồng hang hổ chính mình cũng phải xông vào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Quốc vĩ quyết định nhẫn nhịn đến ngày mai….
Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ