Phong Lưu Chân Tiên

Chương 6: Quán Bar Hải Nam




Bước ra khỏi bệnh viện, Dương Thiên liếc nhìn đồng hồ:



- Đã hơn 13h rồi, cũng nên về nhà ăn trưa một chút.



Dù đến cảnh giới của hắn có ăn hay không cũng không còn quan trọng nữa, nhưng hắn vẫn muốn tận hưởng cuộc sống như một người bình thường. Ghé vào một quán gần nhà ăn nhanh bữa trưa, sau đó vội về nhà mở máy tinh lên vào một tựa game nhập vai. Tựa game này hắn cũng đã chơi được một thời gian và quen được một người bạn có cái tên rất nữ tính: “Tinh Linh mỹ nữ”. Tên kia cũng nhận hắn là một nữ nhân, hơn nữa còn là một cái đại mỹ nữ. Dương Thiên không quá tin tưởng, dù sao bây giờ rất nhiều kẻ nhận mình là nữ để được ưu ái trong game. Còn về phần mỹ nữ, chuyện này xác suất thấp đến mức có thể bỏ qua. Nhưng nếu tên kia đã nhận mính là nữ, Dương Thiên cũng xem như hắn là một vị nữ tính để đối đãi.



Dương Thiên tối qua đã hẹn cùng nàng đi tham gia event đánh boss vào chiều nay. Nhưng do sự kiện của Tần Tuyết khiến hắn vứt chuyện này đến tận nơi nào, chỉ vừa sực nhớ ra. Đăng nhập vào game, ngay lập tức một đống tin nhắn ập đến:



- Đế Vương, ngươi ở đâu rồi, sự kiện sắp bắt đầu rồi.



- Đế Vương, nhanh vào đi, chỉ còn kém 5p nữa thôi.



- Đế Vương, ngươi vào trễ một lát nữa sẽ không kịp ks con Boss này đấy.



- Đế Vương, tên khốn kiếp, dám trễ hẹn với bổn cô nương, nếu không ăn được con Boss này ta sẽ không tha cho ngươi.



Lau nhẹ mồ hôi trên trán, không phải chỉ là một con Boss event thôi sao? Nhưng dù sao cũng là hắn lỡ hẹn, vội phát lại một tin nhắn:



- Ta về rồi, vừa nãy có việc đột xuất, mau mời ta vào party, vẫn còn kịp.



Ngay lập tức nhận về được một cái lệnh mời gia nhập.



- Ngươi đến rồi a, mau mau, sắp chết rồi.



Dường như quên mất việc hắn đến trễ lẫn nhưng tin nhắn chửi bới ở trên, Tinh Linh mỹ nữ lập tức cùng Dương Thiên gia nhập vào chiến trường.



Hơn 10 phút sau,



- Ha ha, Đế Vương, ngươi thật giỏi, vậy mà vẫn ăn được, bất quá cài này boss item toàn bộ phải cho ta, cái này là phạt ngươi tội dám trễ hẹn với nữ hài tử.



Trên đầu mồ hôi càng dày đặc, Dương Thiên thầm nghĩ: “Tên này sẽ không thật sự là nữ tính a, ta làm sao cảm giác giống như nữ hài tử đang giận dỗi bạn trai trễ hẹn vậy”. Dương Thiên vội phát một tin nhắn:





- Toàn bộ cho ngươi, coi như chuộc lỗi đi.



Dù sao hắn cũng nạp rất nhiều tiền vào game này, tất cả item trên người đều là đồ tốt nhất, cũng không tranh giành với nàng. Tinh Linh mỹ nữ thì chỉ nạp một ít, item tương đối yếu, hắn lập tổ đội với nàng chủ yếu vì nàng nói nàng là nữ. Dù không tin tưởng nhưng game thủ nào chả mong muốn có được một người bạn chơi là nữ cùng chơi game.



- Đế Vương, ngươi đúng là người tốt, nhà của ngươi ở đâu? Sau khi thi xong ta đươcj cha mẹ cho đi du lịch một chuyến, nếu thuận tiện sẽ đến thăm ngươi.



- Tốt, ta hiện ở Thanh Lâm huyện, Bắc Giang tỉnh, ngưới đến gọi điện thoại ta sẽ ra đón ngưới, số điện thoại của ta là…



Trò chuyện với Tinh Linh mỹ nữ thêm một lúc, Dương Thiên tắt máy đi ngủ một giấc. Đến gần 6h, tắm rửa thay một bộ đồ mới, Dương Thiên lúc này lái xe đến quán bar Hải Nam. Đưa xe vào bãi giữ xe xong, lấy điện thoại gọi cho Lý Bàn:




- Bàn tử, ta đến rồi, các ngươi đang ở đâu?



- Dương Thiên, ngươi không cần vào, ở đây có rắc rối.



- Có chuyện gì? Có cần ta giúp đỡ không?



- Ngươi cũng không giúp được, Chu Học Dân không biết ở đâu uống say, đánh nhau với mấy tên bảo vệ ở đây. Quán bar này là của Hổ ca, một trong 2 trợ thủ đắc lực của Long lão đầu-người đứng đầu xã hội đen tại Thanh Lâm huyện. Phó cục trưởng cục cảnh sát đấu hắc bang lão đại. Chúng ta không xen vào được.



- Không có việc gì, để ta đến xem một chút.



Cúp máy, Dương Thiên cũng không muốn chuyện quản mấy tên công tử uống say làm bậy, hắn chỉ lo bọn người Lý Bàn bị cuốn vào. Theo hắn thấy tên Lý Bàn này làm người không tệ, có thể làm bằng hữu. Chuyện của bằng hữu không thể không quản. Huống UWHS26e chi trong đó còn có rất nhiều bạn cùng lớp, cũng không thể mặc kệ bọn họ.



Bước vào trong quán bar, Dương Thiên lập tức thấy đám người Lý Bàn, lúc này hắn và một đám bạn đang bị bảo vây bởi hơn mười người áo đen. Dưới mặt đất có một người đang nằm, trên đầu chảy đầy máu trộn lẫn vào tóc, xung quanh là mảnh vỡ chai bia văng tung tóe khắp nơi. Đúng là vừa lúc sáng còn hung hăng càn quấy Chu Học Dân.



Một nam nhân mặc áo trắng dùng một chân đạp lên người Chu Học Dân, vỗ nhẹ vào mặt hắn:



- Ngươi không phải rất hung hăng sao? Có phụ thân là phó cục trưởng cục cảnh sát là rất to sao? Nói cho ngươi biết, phụ thân ngươi gặp ta còn phải cúi đầu chào một tiếng. Ngươi là cái thá gì.



Nói xong chỉ vào đám người Lý Bàn đang run rẩy đằng kia:




- Còn có các ngươi, nếu không làm ta hài lòng thì một cái cũng đừng hòng rời đi. Các ngươi nghĩ đây là nhà các ngươi sao?



Lập tức có một vài tiêng khóc thút thít vang lên, dù trên mặt vẫn có chút sợ hãi, Lý Bàn vội bước lên:



- Hổ ca, việc này là Chu Học Dân sai, ngươi đánh hắn như vậy xem như xong, coi như nể mặt ta tha cho bọn họ, thế nào?



- Nể mặt ngươi, chỉ bằng một tên phế vật bị Lý gia vứt bỏ ta bằng vào cái gì phải nể ngươi.



Lý Bàn sắc mặt tái nhợt, chuyện này đúng là nỗi đau lớn nhất trong lòn hắn. Dương Thiên thấy chuyện này không thể giải quyết tốt được rồi, lắc nhẹ đầu bước tới vỗ vai Lý Bàn:



- Chuyện này ngươi không giải quyết được, để ta tới đi.



Hổ ca nhìn Dương Thiên, ánh mắt có chút khinh miệt:



- Để ngươi tới? Ngươi có thể làm được gì. Đập phá quán của ta, đánh người của ta, các ngươi không bồi thường đủ 10 vạn đừng hòng rời đi.



- 10 vạn? Được, ta bồi ngươi 10 vạn.



Dương Thiên không thích phiền phức, nếu tiền có thể giải quyết vậy liền dùng tiền đi, dù sao hắn cũng có rất nhiều tiền. Hổ ca thấy Dương Thiên nhanh như vậy đáp ứng hai mắt liền sáng lên, nghĩ thầm: “Xem thường hắn rồi, tên này chắc chắn là con nhà giàu, vậy phải nhân cơ hội kiếm nhiều một chút”. Lập tức nói:




- Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói 10 vạn là mỗi người 10 vạn, ngươi đưa ta 10 vạn ta liền thả một người đi. Tất cả bọn hắn liền 340 vạn.



Hổ ca chỉ muốn đưa một cái giả thật cao, sau đó thương lương đi xuống kiếm thêm một ít. Dù sao theo hắn nghĩ dù gia đình Dương Thiên có giàu đến đâu thì hắn vẫn còn là sinh viên. Sinh viên thì có thể có bao nhiêu tiền?



Dương Thiên nhìn qua đám người Lý Bàn rồi nhìn đang nằm trên đất Chu Học Dân:



- Ngươi xác định?



- Đúng vậy.




Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhìn thẳng vào Hổ ca:



- Vậy ngươi hôm nay một đồng cũng không lấy được.



- Vậy ngươi thử xem.



Nói xong, Hổ ca quay mặt nhìn vào mấy tên mặt áo đen xung quanh, ngay lập tức bọn hắn làm thủ thế, dường như chuẩn bị động thủ. Sau đó, Hổ ca quay ra nhìn Dương Thiên với ánh mắt khiêu khích.



Thở dài một hơi:



- Xem ra, các ngươi còn phải chuẩn bị bỏ thêm tiền.



- Tiền?



- Phải, là tiền viện phí.



Nói xong không để Hổ ca kịp tiếp thu, lập tức giơ chân đạp mạnh vào bụng hai tên áo đen kế bên, sau đó thân hình như một cái bóng lóe lên, đến khi hổ ca kịp đinh thần lại thì những tên đàn em xung quay đã nằm rên rỉ trên mặt đất. Đây là Dương Thiên không muốn giết người nên đã khống chế lực đạo vừa đủ.



Hổ ca sắc mặt tái xanh, không nói hai lời vội rút một con dao dấu trong thắt lưng ra đâm tới. Tốc độ không thể nói là chậm nhưng lại đâm vào khoảng không. Còn chưa kịp duy nghĩ chuyện gì, một tiếng ầm vang lên. Hổ ca chỉ cảm thấy lưng đau nhói, cả người bay ra đập thẳng vào tường.



- Ta cũng không muốn phiền phức, lần này chỉ là cho ngươi một bài học nhỏ, nếu ngươi còn dám làm phiền bạn của ta thì đừng trách ta không nương tay.



Nói xong, quay lại ra hiệu cho đám người Lý Bàn vác theo Chu Học Dân đi ra ngoài.



Hổ ca rất ấm ức, hắn có súng, còn chưa kịp lấy ra đã bị đánh bay, cả người vô lực, thiếu chút nữa là bất tỉnh. Nhìn theo bóng Dương Thiên đang tiến ra cửa.



- Ngươi cho lão tử chờ, dù ngươi là con của Thiên Vương lão tử ta cũng sẽ cho ngươi sống không được yên.