Dương Thiên quay sang nhìn Long Tích Nguyệt:
- Ngươi xem, hắn nói chúng ta cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, có phải rất giống một đôi uyên ương hay không?
Long Tích Nguyệt không thể giữ được vẻ lạnh lùng quen thuộc nữa, nàng gần như muốn nổi điên rồi:
- Long Vũ Hạo, đây là giờ phút nào mà ngươi còn có tâm trạng nói những lời này. Lẽ nào ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chiến thắng tất cả Long Tộc ở đây?
Dương Thiên nhún vai:
- Đương nhiên không thể. Ít nhất hiện tại ta chưa đủ sức chống lại Độ Kiếp kỳ. Bất quá, ở đây không có Độ Kiếp kỳ. Trận pháp này tuy có chút linh diệu, có điều muốn vây khốn ta thì còn kém nhiều lắm.
Dương Thiên điểm tay về phía trước, một đạo kiếm khí dài hơn mười mét hiện ra, phóng thẳng vào một vị trí trên trận pháp. Kiếm khí không chạm được vào người đám Long Tộc kia mà bị chặn lại bởi một màng chắn rồi tan vỡ. Dương Thiên không mặn không nhạt tiếp tục phóng ra thêm vài đạo kiếm khí nữa vào những vị trí khác nhau, kết quả đạt được vẫn tương tự như lúc đầu.
Long Tích Nguyệt không nhịn được:
- Xem ngươi còn dám tự cao hay không.
Dương Thiên lắc đầu không nói gì, tay phải vung lên, hàng trăm đạo kiếm khí theo những hướng khác nhau bắn về phía trận pháp. Kết quả vẫn như cũ, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện màng chắn có run nhẹ lên một cái.
- Quả nhiên là như vậy.
Long Tích Nguyệt vội hỏi:
- Ngươi phát hiện ra được điều gì sao?
Dương Thiên gật đầu:
- Bách Long Khốn Thần Trận trên thực tế là một trân pháp đem hàng trăm tên Long Tộc liên kết lại với nhau. Mỗi khi ta tấn công, toàn bộ sức mạnh của bọn hắn sẽ tập trung ngay tại vị trí đó đễ đón đỡ. Đối với loại trận pháp này, có 2 cách để phá giải. Cách thứ nhất là tấn công với một tốc độ cực nhanh khiến chó bọn hắn không kịp điều phối linh lực. Cách này không quá khả thi, bọn hắn liên kết với nhau qua trận pháp, gần như đã trở thành một thể, tốc độ vận chuyển này đã vượt trên cả một tên Độ Kiếp kỳ thông thường.
- Cách thứ hai chính là đồng thời tấn công ở nhiều vị trí khiến linh lực của bọn hắn bị chia ra, như vậy lực phòng ngự cũng sẽ yếu đi rất nhiều. Ta nghĩ đây là cách hay nhất để phá đi Bách Long Khốn Thần Trận.
Long Tích Nguyệt nhìn Dương Thiên vài giây, cuối cùng liền lên tiếng cắt đứt ý tưởng của hắn:
- Hai cách này ngũ tộc chúng ta đã sớm nghĩ ra. Đúng như ngươi nói, cách thứ nhất quả thực không khả thi. Có điều, cách thứ hai cũng tương tự như vậy. Công kích càng phân tán uy lực sẽ càng yếu. Vì vậy, cho dù ngươi có phân tán được lực phòng ngự của trận pháp, kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Dương Thiên bật cười:
- Đúng mà không đúng.
Long Tích Nguyệt buồn bực:
- Ngươi có ý gì thì mau nói rõ, đừng có úp úp mở mở như vậy có được hay không?
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Đúng với người thường, không đúng với ta.
Vừa dứt lời, Dương Thiên đưa tay ôm lấy eo của Long Tích Nguyệt khiến nàng hoảng hốt la lên:
- Ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra.
- Im lặng, ta muốn thi triển đại chiêu. Phạm vi hoạt động của chiêu thức này rất rộng, ngươi đứng sát ta như thế này sẽ an toàn hơn.
Long Tích Nguyệt bĩu môi:
- Quỷ mới tin ngươi.
Miệng nói vậy nhưng Long Tích Nguyệt đã ngừng giãy giụa, để mặc cho Dương Thiên ôm lấy mình. Cảm nhận hai khối mềm mại đang chạm vào ngực mình, Dương Thiên cũng nhân cơ hội này tận hưởng một phen. Phải đến khi Long Tích Nguyệt không nhịn được hừ lạnh một tiếng, Dương Thiên mới cười trừ mà tập trung vào việc chính.
Một khối cầu màu trắng bao phủ lấy Dương Thiên và Long Tích Nguyệt. Bên ngoài khối cầu bắt đầu cháy lên một ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt, khối cầu lúc này giống như một cái mặt trời thu nhỏ, tỏa ra nhiệt lượng vô cùng khủng bố. Dương Thiên trầm giọng hô nhẹ một tiếng:
- Bạo.
Hỏa cầu lập tức nổ tung, hóa thành vô số những quả cầu lửa nhỏ hơn hướng về những vị trí khác nhau bên trên trận pháp. Nơi những quả cầu lửa này đi qua, không gian vặn vẹo bởi nhiệt lượng của nó, xuất hiện từng vết nứt dài. Số lượng những quả cầu lửa này quá nhiều, gần như không chừa lại bất kỳ kẻ hở nào mà oanh kích lên bề mặt trận pháp.
Âm thanh bạo tạc không ngừng vang lên. Ngọn núi vốn được trận pháp bảo vệ vững chắc bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, chỉ có khung xương kia là vẫn hoàn hảo, không mảy may bị ảnh hưởng.
Sóng lửa liên tục trùng kích, không hề có dấu hiệu dừng lại, giống như sóng biển liên miên không dứt. Hàng trăm tên Long Tộc rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Những kẻ tu vị yếu kém trực tiếp bị sóng lửa quét ngang, cháy thành cặn bả. Đám Hợp Thể kỳ thì khá hơn một chút, tuy chưa đến nổi mất mạng nhưng trên cơ thể đã xuất hiện rất nhiều vết cháy lớn cùng những lỗ thủng do vụ nổ gây ra. Bọn hắn rơi rụng khắp nơi, khí tức suy yếu đến cực điểm, hầu như không còn lực tái chiến.
Dương Thiên cùng Long Tích Nguyệt hiện ra, vẫn như cũ không hề có vết thương nào, quần áo sạch sẽ như mới. Dương Thiên nhìn về phía lão giả cười nói:
- Bách Long Khốn Thần Trận? Cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Khóe mắt lão giả co giật, miệng há to không nói được lời nào. Tên này rốt cuộc là Đại Thừa kỳ hay Độ Kiếp kỳ? Có thể hóa giải Bách Long Khốn Thần Trận mà không tiêu tốn bao nhiêu công sức. Ngoại trừ đám kiếm khí thăm dò lúc đầu, Dương Thiên thực sự chỉ cần một chiêu liền phá vỡ được trận pháp nổi tiếng do hàng trăm tên Long Tộc hợp lại tại nên.
Chiến ý không còn, lão giả lập tức xoay người bỏ chạy. Lúc này nếu còn không mau chóng rời đi, e rằng hắn không đủ sức cầm cự chờ viện binh đến. Chỉ là lão già còn chưa chạy được bao xa, vô số kiếm khí từ mọi phía đã bao phủ lấy hắn, phong tỏa mọi con đường.
Dương Thiên buông Long Tích Nguyệt ra, chậm rãi bay đến gần lão giả:
- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chuyện khi nãy rồi chứ?
Lão giả cố nên hoảng sợ, gật đầu liên tục:
- Có thể, chỉ cần ngươi hứa sẽ tha mạng cho ta, ta liền…
Lão giả còn chưa dứt câu, một đạo kiếm khí đã xuyên qua vai của hắn. Lão giả không nhịn được hô lên một tiếng. Dương Thiên lạnh nhạt nói:
- Trả lời câu hỏi của ta.
Lão giả một tay ôm lấy vai, nhịn đau đáp:
- Đây là một loại Long Văn đặc biệt do bọn ta nghiên cứu rất lâu mới sáng tạo ra. Có thể đem một lượng lớn linh lực ẩn chứa trong Long Văn. Khi kích phát có thể đem linh lực trong đó bạo tạc ra, trong chiến đấu sẽ thu được hiệu quả rất lớn. Do linh lực của ta đã bị ngươi phong bế, chỉ có thể dùng thần thức kích hoạt nên thời gian có chút chậm trễ.
Dương Thiên gật đầu, kiến thức không ngừng đổi mới và phát triển. Tu Chân Giới xuất hiện những loại công pháp, pháp thuật mới thì Long Tộc cũng đem Long Văn nghiên cứu đến một trình độ rất cao. Có những thứ Dương Thiên chưa biết cũng là điều dễ hiểu.
- Mọi chuyện đã rõ, có lẽ ta nên kết thúc chuyện còn dang dở khi nãy.
Cả người lão giả run lên:
- Ngươi không thể giết ta, ta là…
Lão giả còn chưa kịp nói xong, vô số kiếm khí đã biến hắn thành một con nhím. Linh hồn cũng bị kiếm khí chém nát, vô pháp tiến vào luân hồi. Long Tích Nguyệt bay đến chỗ Dương Thiên, vội nói:
- Chúng ta mau đi thôi, lỡ như viện binh đến…
Dương Thiên ra hiệu cho nàng ngừng nói, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời:
- Đã đến, còn có một tên Độ Kiếp kỳ. Đám Long Tộc này quả nhiên rất xem trọng bộ khung xương kia.
Nghe được ba từ "Độ Kiếp kỳ", vẻ mặt Long Tích Nguyệt liền tái nhợt. Trong suy nghĩ của nàng, Dương Thiên quả thực rất mạnh, có thể xưng là đệ nhất Đại Thừa. Thế nhưng đối mặt với Độ Kiếp kỳ, vẫn như cũ còn kém nhiều lắm.
Trên thực tế cũng không sai. Nếu có Phá Thiên ở đây, Dương Thiên có thể cùng tên Độ Kiếp kỳ kia thử sức một chút, cho dù không đánh lại cũng có thể dễ dàng bỏ chạy. Hiện tại hắn chỉ còn lại Thái Hư Luyện Thần Đỉnh cùng kiếm thứ 2 là có năng lực cùng Độ Kiếp kỳ thử sức, thế nhưng phần thắng cũng không quá cao. Cho dù khiến tên kia bị thương, bản thân Dương Thiên cũng sẽ không quá tốt. Đến lúc đó, muốn bỏ chạy là chuyện không thể nào. Mảnh vỡ Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm cùng Sinh Mệnh Thế Thân đều là con át chủ bài dùng để bảo mệnh, Dương Thiên không muốn lãnh phí ở một nơi như thế này.
Đã quyết định không đối đầu trực tiếp, Dương Thiên đưa tay ôm lấy Long Tích Nguyệt:
- Chúng ta đi.