Bản thân Long Ngạo Thiên cũng chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc nói ra chuyện này khiến cho lòng tin của những người khác bị lung lay. Long Ngạo Thiên giả vờ thản nhiên nói:
- Chuyện này còn cần ngươi phải nhắc nhở sao. Mọi chuyện ta đã tự có suy tính của riêng mình, các ngươi chỉ cần tuân theo là được rồi.
Những người có mặt ở đây đều là tâm phúc của Long Ngạo Thiên, bọn họ vẫn rất tin tưởng hắn. Nếu Long Ngạo Thiên đã nói như vậy, tất cả không có ý kiến gì nữa. Thảo luận thêm một vài vấn đề sau đó mọi người lần lượt rời đi. Long Ngạo Thiên ngả đầu ra lưng ghế, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm túc:
- Long Chiến Thiên, ta và ngươi tranh đấu đã nhiều năm. Kể cả lúc biết ngươi có được Khốn Long Tiên ta vẫn chưa từng có cảm giác mình sẽ thua. Đã như vậy, ta sẽ tiếp tục đánh cược thêm một lần nữa.
…
Ở bên này, Dương Thiên vẫn đang tận hưởng cuộc sống rất thoải mái. Hắn biết rằng Long Ngạo Thiên sẽ sớm tìm đến mình. Dương Thiên suy đoán rất chuẩn xác. Ba ngày sau, Long Ngạo Thiên đã đích thân đến gặp hắn. Nhìn thấy Dương Thiên đang nhàn nhã uống trà, thưởng thức linh quả, hắn cười nói:
- Mấy ngày qua thế nào?
Hai chữ “thế nào” của Long Ngạo Thiên ẩn chứa rất nhiều dụng ý, Dương Thiên trực tiếp chọn cái đơn giản nhất:
- Rất thoải mái.
Long Ngạo Thiên gật đầu:
- Vậy là tốt. Hiện tại ta sẽ đưa ngươi đến bảo khố phòng của Long Tộc để lựa chọn bảo vật tu luyện. Bảo vật mà Thiên Long Tộc cất giữ rất nhiều, tất nhiên không thể giao toàn bộ cho ngươi. Vì vậy, mỗi lần ngươi chỉ được chọn ba món, sau khi sử dụng hết mới được lấy thêm.
Dương Thiên đứng dậy:
- Tốt. Đi thôi.
Vị trí của bảo khố phòng chính là viên ngọc lớn đặt ngay trong miệng của Thiên Long. Đứng trước bảo khố, Long Ngạo Thiên dùng tay vẽ lên một đám Long Văn sau đó ném vào đó một cái ngọc ấn. Bề mặt viên ngọc kia bắt đầu xuất hiện những gợn sóng, lóe lên trong giây lát rồi biến mất. Long Ngạo Thiên phất tay:
- Theo ta.
Hai người một trước một sau bước vào bên trong bảo khố. Trong lòng Dương Thiên không khỏi cảm thán. Long Tộc quả nhiên giàu đến chảy mỡ. Dương Thiên dám đảm bảo, số lượng bảo vật cùng mức độ quý hiếm, cho dù các đại môn phái lớn tại Linh Giới cũng phải chịu thua. Không nhân cơ hội này bắt bọn hắn xuất huyết một chút thật sự là có lỗi với bản thân.
Long Ngạo Thiên không biết Dương Thiên đang suy nghĩ gì, hắn lấy ra ba cái ngọc ấn cùng một quyển công pháp, cẩn thận nhắc nhở:
- Mỗi một thứ được cất trong này đều có giá trị liên thành. Vì vậy mỗi cái đều có trận pháp sử dụng Long Văn bảo vệ. Chỉ cần chạm vào sẽ lập tức phát động công kích. Ta cho ngươi ba cái ngọc ấn, muốn lấy thứ nào chỉ cần ném nó vào bên trong trận pháp. Nhớ kỹ, mỗi ngọc ấn chỉ sử dụng được một lần, lỡ như sơ xuất kích hoạt trận pháp, cho dù ngươi có là Đại Thừa kỳ cũng sẽ không có kết cục tốt.
- Còn đây là loại công pháp đặc biệt mà ta đã từng nói. Trước khi ngươi tu luyện đến đại thành, tuyệt đối không được rời khỏi nơi này.
Bề ngoài Long Ngạo Thiên giống như đang dặn dò Dương Thiên, thực tế là đang nhắc nhở hắn không nên nảy sinh lòng tham. Đứng trước một lượng lớn bảo vật như vậy, cho dù là người có tâm tính kiên định nhất cũng khó tránh khỏi. Chỉ là Long Ngạo Thiên đã xem thường Dương Thiên, hắn cần những thứ này để khôi phục tu vị. Nhưng trên thực tế, trừ vài loại bảo vật có tác dụng trị thương, những thứ còn lại Dương Thiên còn cảm thấy chướng mắt. Hắn thản nhiên nói:
- Ta biết. Lựa chọn sẽ tốn chút thời gian, ngươi có việc cứ đi lo liệu trước. Chọn xong ta sẽ lập tức trở về phòng tu luyện.
Long Ngạo Thiên gật nhẹ đầu, sau đó rất nhanh rời khỏi. Hắn quả thực có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Tối thiểu cũng phải làm chậm quá trình mở rộng sức mạnh của Long Chiến Thiên.
Chờ Long Ngạo Thiên rời đi, Dương Thiên mới bắt đầu lựa chọn. Bảo vật nơi này được sắp xếp rất bài bản, tùy theo công dụng mà phân chia vào những khu vực khác nhau. Dương Thiên trực tiếp bỏ qua đống pháp bảo công kích cùng phòng ngự. Một đám thư tịch ghi lại công pháp cùng pháp thuật thần thông cũng bị hắn nhanh chóng lướt qua. Đứng trước một đống linh thảo cao cấp cùng những loại bảo vật ẩn chứa linh khí nồng đậm, Dương Thiên bắt đầu phân vân lựa chọn:
- Thái Hư Linh Nhũ, Cam Tuyền Ngọc Lộ, Tuế Nguyệt Thảo…Ai, nếu có thể đem tất cả lấy đi, nói không chừng đủ đề ta khôi phục đến Đại Thừa đỉnh phong, thậm chí Độ Kiếp kỳ. Đáng tiếc, chỉ có thể lựa chọn ba món.
Tuy Long Ngạo Thiên đã hứa cung cấp đầy đủ tài nguyên để Dương Thiên tu luyện, thế nhưng nếu tốc độ tiêu hao của hắn quá nhanh nhất định sẽ khiến tên kia nghi ngờ mà đề phòng. Vì vậy, tốt nhất là cứ cách một khoảng thời gian nhất định mới đến đây một lần. Mặc dù có điểm tiếc nuối, Dương Thiên vẫn nhanh chóng chọn ra ba món phù hợp nhất. Trong đó có một cái Linh Nhãn đã được luyện chế sẵn.
Linh Nhãn chính là tinh hoa chắt lọc từ linh mạch. Ngoài việc mang theo nó bên người sẽ gia tăng tốc độ tu luyện thì không còn công dụng gì khác. Cả thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Dương Thiên đem Linh Nhãn nhai như nhai kẹo mà thôi.
Phẩm chất của cái Linh Nhãn này so với cái lần trước cũng không thua kém nhiều, cộng thêm hai món kia. Dương Thiên tin rằng mình có hi vọng khôi phục đến Đại Thừa trung kỳ.
Dùng ngọc ấn lấy ba món đồ ra xong, Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi bảo khố, trở lại phòng của mình. Vừa đóng cửa phòng lại, Dương Thiên lập tức khởi động trận pháp phòng ngự. Cẩn thận hơn, hắn liên tiếp bố trí thêm hàng trăm cái cấm chế cùng trận pháp khác nhau. Chuẩn bị xong, Dương Thiên mới lấy ba món bảo vật ra. Trước tiên, Dương Thiên cầm lấy Linh Nhãn bỏ vào miệng rồi bắt đầu luyện hóa.
Một tháng sau, hai mắt Dương Thiên mở ra, hai món bảo vật còn lại cũng đã biến mất. Cảm nhận một chút lực lượng, Dương Thiên nở nụ cười:
- Không tệ, Linh Nhãn này phẩm chất rất tốt. Cộng thêm Tuế Nguyệt Thảo sinh trưởng hàng vạn năm ẩn chứa một lượng Nguyệt Chi Tinh Hoa vô cùng lớn. Thái Hư Linh Nhũ càng không cần phải nói, linh khí bên trong nó là tinh thuần nhất. Có điều, dựa vào ba thứ này lại khôi phục được đến Đại Thừa trung kỳ, quả thực là có điểm may mắn a.
Khôi phục thêm một tiểu cảnh giới, tâm trạng của Dương Thiên lúc này rất tốt. Tính toàn thời gian, nếu lúc này hắn đế gặp Long Ngạo Thiên để lấy thêm bảo vật chắc chắn sẽ khiến tên kia hoài nghi. Tiếp tục ở trong căn phòng này cũng không có lợi ích gì. Dương Thiên quyết định sử dụng Phá Thiên lập nên một cái huyễn trận cấp cao. Hình ảnh Dương Thiên đang bế quan tu luyện một lần nữa hiện ra. Huyễn trận bậc này, cho dù Long Ngạo Thiên đi đến ngay trước mặt cũng đừng mong phát hiện.
Thi triển Liễm Khí Thuật cùng Ẩn Thân Thuật đến mức tối đa, Dương Thiên không tốn bao nhiêu công sức liền rời khỏi cung điện của Long Ngạo Thiên. Có thời gian dư dả, Dương Thiên dự định đến địa bàn của Long Chiến Thiên tìm hiểu thông tin. Hắn cũng muốn biết xem chuyện gì đang diễn ra tại Long Tộc.
Lãnh địa của Thiên Long Tộc và Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc nằm sát nhau, hai tộc lại thường xuyên giao thương với nhau nên Dương Thiên dễ dàng hỏi thăm được đường xá nơi này. Trên đường đi, hắn cũng không quên tu tập công pháp mà Long Ngạo Thiên đã đưa từ trước.
Công pháp này quả nhiên rất thần diệu, cần mượn sự trợ giúp của Long Khí và Long Huyết để tu luyện. Đạt đến đại thành có thể hóa long, phi thiên độn địa, không những tốc độ siêu việt mà còn có thể sử dụng một vài kỹ năng thiên phú của Long Tộc. Bên trong quyển sách, Long Ngạo Thiên cũng đã chuẩn bị sẵn Long Khí cùng Long Huyết để Dương Thiên tu luyện.
Từ vị trí cung điện của Long Ngạo Thiên đến chỗ của Long Chiến Thiên tiêu tốn chừng 20 ngày. Dương Thiên rất nhanh liền đem công pháp này hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí tu luyện đến bước tiểu thành. Lúc này, không cần sử dụng biện pháp gì khác, cơ thể của hắn cũng đã tự động phát ra long khí nhàn nhạt. Chỉ cần tu vị không đạt đến Độ Kiếp kỳ thì đừng mong nhìn ra được điểm gì khác biệt.
Vừa bước vào thành, Dương Thiên nhìn thấy khắp nơi đều là những mảnh vải, giấy màu đỏ. Kể cả biển hiệu thợ rèn hay quán rượu cũng sử dụng màu sắc tương tự. Dương Thiên hơi tò mò liền đi đến một cửa tiệm nhỏ để hỏi thăm:
- Mấy ngày qua trong thành đã xảy ra chuyện gì, tại sao khắp nơi đều treo bảng màu đỏ như vậy?