Kết quả của trận chiến này không chỉ khiến toàn thể Linh Giới kinh động. Hơn 3000 cái trung cấp vị diện cũng vì vậy mà biết đến cái tên Sát Thần Dương Thiên. Uy danh vang dội, Sát Thần Dương Thiên như mặt trời giữa trưa, không có bất kỳ ai dám tìm đến hắn, kẻ thù thì đồng loạt bỏ trốn vào hư không, thầm cầu khấn mình không bị tìm ra.
Đáng tiếc, sau trận chiến đó, không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy Dương Thiên lần nữa. Hắn giống như không khí tan biến khỏi thế giới này. Có người đặt giả thiết, Dương Thiên lâm trận đột phá Thánh Thể kỳ, đẩy lui quần ma, nhất cử phi thăng Tiên Giới. Có người lại nói, Dương Thiên tuy chiến thắng nhưng bị thương quá nặng, cuối cùng đã ngã xuống trên chiến trường kia.
Không có bất cứ giả thiết nào được công nhận, tất cả chỉ là suy đoán. Nhưng vẫn có những người tin rằng Sát Thần Dương Thiên không thể nào dễ dàng chết đi như vậy. Hắn nhất định sẽ quay trở lại, bắt những kẻ thù kia phải trả giá. Khi đó, Linh Giới sẽ một lần nữa nhuộm máu, số người phải nằm xuống nhiều không kể xiết.
- Sát Thần Quy Lai, Huyết Lưu Thành Hà.
Đây là câu nói khi đó tương truyền tại khắp 3000 trung cấp vị diện. Năm tháng trôi qua, thời thế thay đổi, tre già măng mọc, câu nói kia cũng dần biến mất trong dòng lịch sử. Thế nhưng Liệt Viêm Kình biết rõ, lần này Dương Thiên đến Vân Châu Thánh Địa, câu nói kia sẽ một lần nữa đước tất cả tu sĩ nhớ đến.
Gấp cuốn sách lại, Liệt Viêm Kình chậm rãi đặt nó lên kệ. Hắn biết Dương Thiên lợi hại nhưng không ngờ lại khủng bố đến mức này. Đi cùng hắn chắc chắn sẽ gặp phải vô số nguy hiểm, nhưng bù lại sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Liệt Viêm Kình không chút sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn. Hắn chậm rãi xoay người, bước ra khỏi Tàng Thư Các.
Lão thủ thư nhìn Liệt Viêm Kình bước ra, ánh mắt hiện lên vẻ tang thương:
- Vẫn là không tránh thoát được sao? Mà thôi, mọi chuyện là do ta gây ra, vậy thì để một mình ta gánh chịu đi.
…
Liệt Viêm Kình trở về đã thấy Dương Thiên đứng sẵn ở nơi đó đợi hắn. Tên kia còn tỏ vẻ khó chịu:
- Ngươi đến trễ.
Liệt Viêm Kình gật đầu:
- Có chút chuyện.
Hắn không thể nói vì quá mãi mê đọc một cuốn sách mà trễ hẹn được, bằng không nhất định sẽ bị Dương Thiên chê cười. Tu sĩ thông thường đọc sách sẽ sử dụng thần thức, không đến một giây lên đem cuốn sách hàng ngàn trang tiếp thu toàn bộ. Bất quá Liệt Viêm Kình muốn chậm rãi đọc, cảm nhận được những thứ ghi chép trong đó một cách chân thực nhất.
Dương Thiên nhún vai, hắn cũng chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi.
- Chúng ta mau đi thôi. Thiên Diễn Tông cách nơi này khá xa, phi hành đến đó tiêu tốn không ít thời gian. Ta đã hỏi thăm, tại trung tâm tòa thành này có một cái Truyền Tống Trận, sử dụng nó sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hai người rất nhanh tìm đến chỗ Truyền Tống Trận. Bỏ ra một đống linh thạch khá lớn, Dương Thiên, Liệt Viêm Kình cùng một đám người nữa được sắp xếp chỗ bên trong Truyền Tống Trận. Dương Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao chỉ có mình hắn đứng tách biệt hẳn ra so với phần còn lại?
Kiểm tra cẩn thận, Dương Thiên phát hiện trận pháp không có điểm gì bất thường cũng liền mặc kệ. Một cột sáng lóe lên phủ lấy ta cả một người. Chớp mắt một cái, hàng trăm người đồng loạt biến mất.
Dương Thiên lúc này đang đừng trước một tảng đá, bên trên có ghi hai chữ: Mời Vào. Dương Thiên nhìn quanh, nơi này là một cao nguyên rộng lớn. Ngoại trừ vài loại yêu thú cấp thấp thì khá trống trải, làm gì có nơi nào để đi vào. Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn thoáng hiện lên trên trán hắn, khóe miệng Dương Thiên nở nụ cười:
- Làm nhiều thứ như vậy chỉ để được gặp riêng ta. Cũng tốt, ta cũng muốn xem ngươi rốt cuộc định giở trò gì.
Dương Thiên đi về phía tảng đá, cả người hắn và tảng đá giống như nhập lại làm một, sau đó đồng thời biến mất. Đi vào bên trong, Dương Thiên cũng bị cảnh vật khiến cho hơi bất ngờ. Chỗ hắn đang đứng giống như một mảnh thiên thạch đang trôi nổi giữa không gian. Quanh đó là các vì sao to nhỏ bất đồng đang bay lượn. Nhìn về phía xa, một dòng sông đang chảy, phát ra ánh sáng rực rỡ. Điểm kỳ lạ là, dòng sông này khiến người nhìn bị hút vào, giống như nó nắm giữ một bí mật gì đó rất lớn, lớn đến mức khiến cho người ta bất chấp tất cả mọi giá để tìm hiểu.
Dòng sông kia hấp dẫn đến như vậy, đáng tiếc lại không lưu giữ được ánh nhìn của Dương Thiên. Hắn rất nhanh quay đầu lại, chậm rãi bước về phía lão giả đang ngồi uống trà trên một cái bàn đá đơn sơ.
Thấy Dương Thiên đang bước lại gần, lão giả liền nhấc ấm trà lên, chậm rãi rót cho hắn một ly. Dương Thiên ngồi xuống vị trí đối diện, thản nhiên nói:
- Đem Không Gian Động Thiên mô phỏng quỹ tích của các vị diện, tái diễn Vận Mệnh Trường Hà. Xem ra ngươi đã bỏ không ít công sức a.
Lão giả thở dài:
- Phí công vô ích mà thôi. Lão phu dùng nửa đời người tái hiện Vận Mệnh Trường Hà, cuối cùng vẫn không nắm được thiên cơ. Đồ giả mãi mãi chỉ là đồ giả, so với nguyên bản, gọi là rác rưởi cũng không xứng.
Dương Thiên phất tay:
- Đừng nói như vậy. Vận Mệnh Trường Hà nắm giữ vận mệnh của tất cả sinh linh trong thế giới này. Muốn mô phỏng nó để nắm bắt thiên cơ là chuyện không thể. Ngươi chỉ là Đại Thừa sơ kỳ đã là rất tốt rồi.
Lão giả chắp tay:
- Đa tạ Sát Thần đã có lời khen tặng.
Vẻ mặt Dương Thiên đột nhiên thay đổi, từng cơn gió lốc màu đen xuất hiện thổi quanh chiếc bàn hai người đang ngồi. Giọng nói của Dương Thiên nặng nề vang lên:
- Thiên Diễn Lão Tổ, nếu ngươi đã biết hôm nay ta đến đây để tìm ngươi, vậy hẳn cũng đã sớm đoán được lý do là gì rồi chứ?
Mặt Thiên Diễn Lão Tổ không chút đổi sắc. Hắn bình tĩnh đáp:
- Ta chỉ dựa vào Thiên Cơ Thuật đoán biết hôm nay vận số của mình sẽ tới. Không ngờ người đến lại là Sát Thần uy chấn Linh Giới. Được ngươi xem trọng, lão phu có chết cũng đáng giá.
Phá Thiên hiện ra, biến thành một thanh kiếm màu đen. Dương Thiên nhẹ nhàng đặt lên cổ Thiên Diễn Lão Tổ. Tên kia dường như đã có ý chịu chết, không hề có chút kháng cự nào, để mặc thanh kiếm mang sát khí kinh khủng kia nằm cổ mình. Dương Thiên nói:
- Trước khi chết, ngươi có muốn biết lý do hay không. Con người Dương Thiên ta vẫn rất tốt bụng, không muốn để ngươi chết không nhắm mắt.
Thiên Diễn Lão Tổ cười:
- Sát Thần ngàn năm trước đem sinh linh tại Linh Giới chém giết đến máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Nguyên nhân chẳng phải chỉ là vì một nữ nhân hay sao? Lần này ngươi đến giết lão phu hẳn là cũng vì nàng, ta có gì để hỏi?
Giọng nói Dương Thiên rất lớn, gần như hét lên:
- Chỉ vì một nữ nhân? Ngươi có biết nàng quan trọng với ta như thế nào hay không? Ngươi có biết nàng vì cứu ta mới chết hay không? Ngươi có biết vì người giúp đỡ nên đám người kia mới tìm ra chúng ta. Mọi chuyện đều là do ngươi. Nếu không có ngươi, Tử Hà sẽ không chết, hàng tỷ sinh mạng kia cũng sẽ không vì đó mà chôn cùng.
Thiên Diễn Lão Tổ bất ngờ cười to:
- Dương Thiên, bây giờ ngươi lại quy toàn bộ trách nhiệm lên người ta. Không sai, ta thừa nhận việc mình dựa vào Thiên Cơ Thuật nhìn trộm tương lai là trái với ý trời, đi ngược quy tắc của thế giới này. Ngươi nói ta là nguyên do của mọi chuyện ta cũng không phủ nhận.
- Nhưng chẳng phải Tu Chân Giả chúng ta đều tự nhận mình là nghịch thiên tu hành sao. Tại sao lại có thiên kiếp? Chính vì chúng ta chống lại quy luật của thế giới này, muốn đạt được sức mạnh tối cao, trường sinh bất tử nên bị thiên kiếp giáng xuống tiêu diệt hay sao?
- Nếu đã là nghịch thiên, tại sao còn sợ nhìn trộm thiên cơ. Con đường do mỗi người đang đi là do chính bọn hắn tự lựa chọn. Ta có thề nhìn thấy sự kiện diễn ra nhưng lại không nhìn được các ngươi sẽ làm gì ở đó. Mọi việc các ngươi làm đều là do chính các ngươi quyết định, sao có thể trách ta?
Dù sao cũng phải chết, Thiên Diễn Lão Tổ liền đem tất cả suy nghĩ, uất hận nói ra. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào Dương Thiên không chút e dè sợ hãi. Dương Thiên khựng lại, trong khoảng khắc đó tay cầm kiếm của hắn cũng hơi lỏng ra. Phía sau liền có ra một âm thanh bén nhọn vang lên.