Phong Lưu Chân Tiên

Chương 343: Thí luyện cốc




Vương Vận ZXJ8f59 thiếu mất một đạo thiên kiếp cuối cùng, Nguyên Anh đúc tạo sẽ không được hoàn hảo. Dương Thiên muốn dùng thiên địa linh khí tẩy lễ bù vào, vì vậy quá trình này của Vương Vận so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường dài hơn khá nhiều.



Hai ngày sau, thiên địa linh khí vốn đang yên ắng đột nhiên bạo động. Một lốc xoáy linh khí hình phễu rất lớn hình thành ngay trên đỉnh đầu Vương Vận. Từ trong cái phễu kia, từng giọt thiên địa linh khí được cô đọng rơi xuống người nàng. Mỗi lần linh khí nhỏ xuống, Kim Đan trong người Vương Vận lại nhiều thêm một vết rạn nứt. Quá trình tiếp diễn trong vòng 1 giờ, lớp vỏ bên ngoài Kim Đan vỡ ra, Nguyên Anh xuất hiện. Chất lỏng càng nhỏ nhanh hơn, Nguyên Anh ngày càng sáng lên, đôi mắt đang nhắm nghiền nhíu lại rồi dần mở ra.



Vòng xoáy linh khí yếu đi rồi biến mất, khí tức trên người Vương Vận cũng đã ổn đỉnh trở lại. Nàng tiếp tục nhắm mắt tịnh dưỡng trong 2 giờ, đến khi Nguyên Anh hoàn toàn vững chắc mới dừng lại.



Khi nàng vừa mở mắt ra, bên tai đã vang lên âm thanh quen thuộc:



- Chúc mừng ngươi kết anh thành công, trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ.



Vương Vận ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên, cười nhẹ:



- Ngươi đã đến. Đạo thiên kiếp cuối cùng kia cũng là do ngươi ra tay?



Dương Thiên gật đầu:



- Có một vài biến cố đã xảy ra, ta sợ mình không thể chờ đến lúc ngươi trở về. Giờ ngươi đã bước vào Nguyên Anh kỳ, vậy ta cũng không sợ thất hứa nữa.



Giọng nói của Vương Vận vẫn bình thản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự phẫn nộ:



- Ta muốn tên kia phải trả giá về những hành động hắn đã gây ra.



Nhìn biểu hiện của Vương Vận, những người bị trận pháp kia giết chết hẳn là rất thân thiết với nàng. Một năm độc lập tu luyện không làm mối thù hận này giảm đi chút nào. Cái này là họa, không phải phúc, hận thù chỉ làm mở mắt con người, khiến bọn họ thay đổi. Dương Thiên hiểu rõ chuyện này hơn bất kỳ ai, bản thân hắn đã từng ôm mối thù diệt tộc gần ngàn năm. Rất may, hắn đã thoát ra được trước khi quá sa đọa.



Vương Vận còn chưa đến mức đó, chỉ cần tiêu diệt Huyết Thần, giải tỏa mối hận trong lòng nàng là được rồi. Tính toán thời gian, Dương Thiên cười nói:



- Cũng sắp đến giờ, chúng ta đi thôi.



Vương Vận cau mày:



- Đến giờ?



- Ta có hẹn với một đám người, hôm nay sẽ tổng tấn công căn cứ của tên kia. Yên tâm đi, ta sẽ để hắn cho ngươi lo liệu.



Vương Vận cũng không nhiều lời:





- Được.



Dương Thiên ôm lấy Vương Vận, hai người lập tức biến mất trong thế giới băng giá. Vương Vận hai mắt hoa lên, không nhịn được nhắm chặt lại. Khi nàng mở mắt ra một lần nữa, hai người đang đứng ở một nơi rất cao, nhìn xuống phía dưới là biển người đông đúc.



Đáng chú ý là, tất cả những người này đều là Tu Chân Giả, tu vị thấp nhất cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ. Trên cao còn có vài món phi hành pháp bảo cỡ nhỏ đang bay lượn, những trưởng lão Kim Đan kỳ kiểm tra nhân số, sắp xếp cho mọi người đi lên. Vì trận chiến lần này, tứ đại thế lực đã dốc hết mọi thứ mình có, kể cả phi hành pháp bảo vốn cực kỳ hiếm có cũng lấy ra được.



Bất quá, số lượng phi hành pháp bảo có hạn, nó chỉ dành riêng cho những người có tu vị từ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên. Những người tu vị thấp hơn sẽ phải dùng các phương tiện công nghệ hiện đại khác.



Khi Dương Thiên cùng Vương Vận đáp xuống trước sân nhà mình, hai người lập tức bị một đám tu sĩ vây quanh. Bọn họ chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng quát to từ phía sau:



- Mau tránh ra.



Nhận biết chủ nhân của tiếng quát kia, mọi người vội vàng lui ra. Bạch Dạ cũng Diệp Vấn Thiên bước nhanh về phía Dương Thiên, vui vẻ nói:



- Dương Thiên, ngươi đã trở về.



Dương Thiên bỏ qua những câu chào hỏi xã giao, đi thẳng vào vấn đề:



- Các ngươi đến đây từ khi nào? Có tổng cộng bao nhiêu người?



Bạch Dạ đáp:



- Chúng ta cho sơ tán toàn bộ dân chúng ở khu vực quanh đậy. Sau đó không ngừng liên lạc cho các thế lực đồng minh. Từ hôm kia đã bắt đầu tập kết, hiện tại tính toán sơ bộ đã có hơn 15000 người. Bao gồm tu sĩ đến từ tứ đại thế lực cùng các đại gia tộc, các tiểu môn phái trên thế giới.



- 15000 người, so với Ma môn thì như thế nào?



Sắc mặt Bạch Dạ có chút khó coi:



- Ma môn thực sự quá âm hiểm, bọn hắn khống chế gần như toàn bộ các tiểu thế lực trên thế giới cùng Ẩn Thế đại lục, nhân số ước tính… 40000 người.



Dương Thiên tỏ vẻ không mấy bận tâm:



- Vậy sao. Đúng rồi, từ giờ đến thời điểm Huyết Thần ước đấu còn khoảng 8 giờ, khoảng cách rất xa, các ngươi dường như không có đủ phi hành pháp bảo để đưa toàn bộ 15000 người này đến đó.




- Dương Thiên, Huyết Thần và ngươi đã hẹn ở nơi nào?



Dương Thiên ngẩn ra:



- Các ngươi không biết?



Bạch Dạ cười khổ:



- Ngươi không nói, bọn ta làm sao biết được.



Dương Thiên cười trừ, hình như hắn quên nói điều này thì phải.



- Nơi này các ngươi hẳn đã từng nghe qua, chính là Thí Luyện Cốc.



Bạch Dạ cùng Diệp Vấn Thiên đồng thời hô nhỏ:



- Thí Luyện Cốc?



- Bất ngờ lắm sao?



Bạch Dạ lắc đầu:




- Không ngờ hắn lại lựa chọn nơi đó.



Thí Luyện Cốc là nới tất cả các thể lực tại Ẩn Thế đại lục cùng Ám tổ góp sức xây dựng lên để tổ chức Tranh Đoạt Chiến. Tranh Đoạt Chiến chia làm nhiều phần, ngoài quyết đấu, còn có tìm kiếm tài nguyên, tiêu diệt Huyễn Thú.



Thí Luyện Cốc được các thế lực hao tổn rất nhiều tài nguyên xây dựng lên. Bên trong thiên địa linh khí nồng đậm, các loại linh thảo sinh trưởng rất nhiều. Bao quanh Thí Luyện Cốc là một cái Huyễn Trận rất lớn, có tác dụng tạo ra Huyễn Thú, sương mù, đầm lầy để mê hoặc người đi vào. Trong quá trình tham gia Tranh Đoạt Chiến, người nào tiêu diệt được Huyễn Thú sẽ có điểm thưởng, bị Huyễn Thú tiêu diệt sẽ lâm vào trạng thái chết giả, bị loại và đưa ra ngoài.



Các thế lực hao tâm tổn trí như vậy, một phần vì muốn nhân cơ hội này rèn luyện cho đệ tử của mình. Yêu thú không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên biến mất, không còn sót lại con nào, muốn cùng bọn nó giao chiến tăng kinh nghiệm, chỉ có thể thông qua huyễn trận. Phần còn lại là vì phần thưởng dành cho người có thứ hạng cao trong Tranh Đoạt Chiến. Phải biết, lần Tranh Đoạt Chiến tiếp theo, Ám tổ đã đặt cược cả một quốc gia.



Đáng tiếc, Tranh Đoạt Chiến lần này còn chưa diễn ra, Huyết Thần đã tái xuất. Các thế lực lớn nhỏ tìm cách bỏ trốn, để lại Ẩn Thế đại lục phòng thủ yếu ớt, Huyết Thần dẫn theo cao thủ Ma môn, dễ dàng chiếm được nơi này.



Bạch Dạ một hơi kể lại thông tin về Thí Luyện Cốc, Dương Thiên cười nói:




- Tên Huyết Thần kia thực sự không tệ. Nếu tận dụng tốt huyễn trận đó, có thể làm giảm 3 phần chiến lực của các ngươi.



Gương mặt Bạch Dạ càng trở nên khó coi, về nhân số bọn hắn đã thua kém, Huyết Thần lại có lợi thế sân nhà. Dương Thiên cùng Huyết Thần là Nguyên Anh chi chiến, bọn hắn không thể tham dự vào. Từ Kim Đan trở xuống vẫn là do bọn hắn lo liệu. Trận chiến này dù có dựa vào Dương Thiên để chiến thắng thì số người tử thương cũng sẽ rất lớn.



Nhìn biểu hiện của Bạch Dạ cùng Diệp Vấn Thiên, không khó để đoán ra bọn hắn đang nghĩ gì. Dương Thiên cười lười giải thích, hắn lướt qua chung quanh rồi lên tiếng:



- Tất cả nhân lực của các ngươi đều đã tập trung ở đây?



Bạch Dạ lắc đầu:



- Âu Phong cùng thủ lĩnh của các thế lực khác đang sắp xếp nhân thủ tại sân bay. Chỉ cần ta thông báo địa điểm, bọn họ sẽ lập tức lên đường cho kịp giờ.



- Phiền phức như vậy. Ngươi gọi tất cả đến đây, chúng ta sẽ sử dụng phi hành pháp bảo của ta.



Bạch Dạ ngẩn ra, vội từ chối:



- Hơn 15000 người, một món phi hành pháp bảo sao có thể chở hết được. Mấy cái trên kia đều là bảo vật trấn phái, mỗi chiếc tối đa cũng chỉ mang theo được hơn 100 người.



Dương Thiên khinh thường:



- Đừng đem những thứ rác rưởi kia ra so sánh với pháp bảo của ta. Ta cho ngươi biết, đừng nói 15000 người, 15 vạn hay 15 triệu cũng không thành vấn đề.



- Cái này…



- Ngươi tự sắp xếp đi, 7 giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành.



- Chỉ còn lại 1 giờ, dù là phi hành pháp bảo tốt nhất…



- Làm theo lời ta nói.



Bỏ mặc đám người còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thiên liền lôi kéo Vương Vận đi vào trong nhà. Dù sao nhân số cũng rất đông, cho bọn hắn 7 giờ chuẩn bị đã là hợp lý nhất. Còn về phần Phi Linh Chu của Dương Thiên, nó từng chở cả một vị diện xuyên qua hư không, vài ngàn người có đáng là gì.