Phong Lưu Chân Tiên

Chương 310: Ta là bạn trai của nàng




Do bị đầu giường che mắt, Lăng Bách không nhìn thấy được người đang nằm trên giường. Hắn cố dấu sự ngạc nhiên trong lòng, bình thản hỏi:



- Đúng vậy, ngươi là? Tại sao lại vào được đây?



Vừa nói, Lăng Bách vừa đánh mắt qua chỗ cái giường lớn, ý muốn biết Dương Thiên mang nó vào đây bằng cách nào. Dương Thiên thì không để ý đến câu hỏi kia, hắn gật đầu nói:



- Đúng nơi là tốt rồi. Ta là Dương Thiên.



Khi nãy hắn có ghé qua chỗ Sở Từ một lát để hỏi thăm địa chỉ Lăng gia. May mắn không bị lạc đường a.



Lăng Bách hơi ngờ ngợ, dường như hắn đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra được. Dương Thiên thấy vậy liền nói:



- Ngươi là cha của Nhã Kỳ?



- Nhã Kỳ? Lăng Nhã Kỳ? Không sai, ta là cha của nàng.



- A, vậy để ta tự giới thiệu thêm một chút, ta là bạn trai của Nhã Kỳ. Ừm, tương lai sẽ là con rể của ngươi.



- Cái gì?



Lăng Bách há hốc mồm, biến cố này quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng lại. Dương Thiên bất mãn nói:



- Cần gì phải làm vẻ mặt đó. Chẳng lẽ Nhã Kỳ chưa từng nhắc về ta trước mặt ngươi sao? Đúng rồi, chiếc vòng mà ngươi nói là hàng vỉa hè kia chính là ta tặng cho nàng.



Lăng Bách cau mày suy nghĩ, vài phút sau mới trả lời:



- Nhã Kỳ có kể cho ta nghe về một người bạn tên là Dương Thiên. Nghe nói ngươi chính là người đã trợ giúp Tiêu Chính Long giành lấy thế lực hắc đạo ba tỉnh phía Nam. Ngươi chính là tên Dương Thiên đó?



Dương Thiên nhún vai:



- Ngoài ta ra, chẳng lẽ còn người nào khác gọi là Dương Thiên sao?



Lăng Bách lắc đầu:



- Không có, chỉ là ta nghe Nhã Kỳ nói các ngươi là bạn bè thông thường, còn chưa đến mức thân thiết. Về phần bạn trai thì có hơi…



Dương Thiên méo mặt:



- Đó là trước kia, bây giờ đã khác rồi. Ngươi không biết thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ sao?



- Nhưng…



Để tránh lộ ra sơ hở, Dương Thiên vội ngắt lời hắn:



- Được rồi. Lần này ta đưa Nhã Kỳ trở về…



- Nhã Kỳ!



Dương Thiên chưa kịp nói hết câu, Lăng Bách đã lao đến chỗ hắn. Nhìn thấy Lăng Nhã Kỳ đang ngon giấc trên giường, trên đôi mắt già nua của hắn đã rướm lệ. Dương Thiên nghi hoặc:



- Đừng nói với ta là từ này đến giờ ngươi không nhìn thấy người nằm trên giường là Nhã Kỳ.



Lăng Bách không chú ý đến câu nói của Dương Thiên. Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vén tóc Lăng Nhã Kỳ, không nỡ đánh thức nàng. Hành động giống như Dương Thiên nhưng lại mang ý vị khác nhau. Hiểu được phần nào tâm trạng của người làm cha kia, Dương Thiên cũng không quấy rầy hắn, đi lại ghế sa lông, rót một tách trà, thong thả uống.



Một lúc lâu sau, Lăng Bách mới quay lại ngồi đối diện với Dương Thiên, giọng nói nghẹn ngào:



- Cảm ơn ngươi.



Dương Thiên lắc đầu:



- Bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta, ngươi không cần cảm ơn.



- Dù sao đi nữa, ta vẫn phải cảm ơn ngươi.



- Ngươi… Àiii, tùy ngươi. Đúng rồi, ta có một chuyện muốn hỏi.



Lăng Bách đã ổn định tâm trạng, thoải mái nói:



- Được.



- Lăng gia của ngươi cũng tính là phú hào, tại sao Nhã Kỳ lại phải vất vả chạy ra nước ngoài làm diễn viên. Nếu chỉ là vì đam mê, ở trong nước cũng có thể thực hiện a.



Lăng Bách nhấp một ngụm trà, cười khổ:



- Mẹ của Nhã Kỳ trước kia là một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, sau khi lấy ta, nàng đã bỏ nghề, tập trung chăm lo cho gia đình. Tuy vậy, đam mê được xuất hiện trên ZBPjl8N màn ảnh của nàng chưa bao giờ tắt. Đam mê đó cũng đã ảnh hưởng sang Nhã Kỳ.



- Khi Nhã Kỳ vào lớp 3, mẹ của nàng đã qua đời vì bệnh. Để tiếp tục thực hiện ước mơ của mẹ, Nhã Kỳ đã quyết định trở thành ca sĩ, diễn viên nổi tiếng trên toàn thế giới. Nếu chỉ ở trong nước thì không thể thực hiện giấc mơ này.



Dương Thiên tỏ vẻ đã hiểu:



- Ta đã biết. Bất quá tình hình thế giới lúc này không được ổn. Ngươi nhất định không được để nàng xuất ngoại.



Lăng Bách gật đầu:



- Điểm này ta hiểu rõ.



Dương Thiên tiếp:



- Bất quá, mong muốn của nàng vẫn có thể thực hiện được.



Lăng Bách ngạc nhiên:



- Ngươi nói vậy là có ý gì?



Dương Thiên lấy từ trong người một tờ giấy, phía trên có ghi một dãy số. Hắn đẩy tờ giấy về phía trước mặt Lăng Bách:



- Gọi cho số điện thoại này, hắn sẽ thực hiện mọi yêu cầu của ngươi. Từ việc dựng phim trường, thuê đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, kịch bản tốt nhất… Tất cả đều không thành vấn đề.



Lăng Bách không vội cầm lấy tờ giấy trên bàn, hắn nhìn Dương Thiên với ánh mắt dè chừng:



- Những gì người vừa nói đều là thật.



- Chẳng phải thử là sẽ biết sao.



- Ngươi đến cùng là ai?



Dương Thiên giả vờ không hiểu:



- Không phải lúc nãy đã nói rồi sao, ta là Dương Thiên.



Lăng Bách tức giận:




- Ta không hỏi tên của ngươi.



- Ta là bạn trai của Nhã Kỳ.



- Cái khác.



- Ta là con rể tương lai của ngươi.



- Ta xxx…



Lăng Bách thiếu chút nữa phát điên, hắn hít sâu một hơi giữ bình tĩnh rồi nói:



- Nếu ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không ép buộc. Chỉ cần số điện thoại này là thật, mọi chuyện ta sẽ thay Nhã Kỳ lo liệu.



Dương Thiên hài lòng:



- Vậy là được rồi. Ta còn có vài việc phải giải quyết, đi trước.



Vừa dứt câu, Dương Thiên liền đứng dậy đi ra cửa. Lăng Bách vội vả gọi theo:



- Khoan đã.



Dương Thiên quay đầu lại:



- Còn có chuyện gì?



- Ngươi đã cứu Nhã Kỳ, ít nhất cũng nên ở lại ăn một bữa để thể hiện sự biết ơn của bọn ta.



Dương Thiên suy nghĩ một lát liền từ chối:



- Không cần, sau này còn có cơ hội. Gặp lại sau.



Nói xong, Dương Thiên liền đi nhanh ra cửa, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Bách. Ăn một bữa cơm cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng Dương Thiên thực sự có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Theo như kế hoạch thảo luận với Lý Bàn, hắn vốn chỉ biến mất trong vòng 1 tháng. Hiện tại một hơi liền đi biệt tăm 4 tháng, không biết tên Bàn tử kia có thay hắn giải quyết đống rắc rồi này hay không.



Hơn 1 tiếng sau, Lăng Nhã Kỳ mới thức dậy. Hai mắt còn chưa mở hẳn ra, cảm thấy có ngươi đang nắm lấy tay mình, Lăng Nhã Kỳ khẽ hô nhỏ:




- Dương Thiên.



Lăng Bách bật cười:



- Nhã Kỳ, là ta. Không phải Dương Thiên a.



Nghe được giọng nói quen thuộc, hai mắt Lăng Nhã Kỳ mở to, kinh ngạc nói:



- Cha, tại sao ngươi lại ở đây?



Lăng Bách nói:



- Đây là nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu.



- Nhà?



Lăng Nhã Kỳ nhìn quanh, xác định mình đúng là đang ở nhà liền đưa tay lên bóp trán. Nàng nhờ mình rõ ràng đang ở trên biển, bị kẻ địch truy đuổi, sau đó thì Dương Thiên đến. Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ. Không đúng, giấc mơ không thể nào chân thực như vậy.



Nuôi nấng Lăng Nhã Kỳ từ nhỏ, người làm cha như Lăng Bách dễ dàng đoán được nàng đang nghĩ gì. Hắn cười nói:



- Là một thanh niên tên Dương Thiên đưa ngươi về đây.



Lăng Nhã Kỳ giật mình, nắm lấy tay Lăng Bách:



- Hắn đang ở đâu?



Lăng Bách trong lòng có chút khó chịu. Chăm sóc nàng hai mươi mấy năm, vừa tỉnh dậy đã hỏi đến tình nhân mà bỏ qua cha. Tục ngữ nói: "con gái lớn không giữ được" quả không sai.



Lăng Nhã Kỳ sốt ruột:



- Cha, sao ngươi không nói gì.



Lăng Bách liền đáp:



- Hắn nói có việc quan trọng phải đi trước, sau này sẽ trở lại thăm ngươi.



Hai mắt Lăng Nhã Kỳ hiện lên chút mất mát, buồn bả:



- Đi rồi sao.



Thấy con gái không vui, Lăng Bách liền nói:



- Hắn cùng ta có trò chuyện vài câu, hắn nói là…



- Hắn nói gì?



Lăng Bách giả vờ cau mày:



- Trong nhất thời không nhớ ra được.



Lăng Nhã Kỳ nắm lấy tay của Lăng Bách, làm nũng:



- Cha, ngươi mau nhớ ra đi.



Lăng Bách méo mặt:



- Ta nhớ ra rồi. Hắn nói hắn tên là Dương Thiên, là bạn trai của ngươi, con rể tương lai của ta. Còn có…



Lăng Bách chưa kịp nói hết câu, hai má Lăng Nhã Kỳ đã đỏ bừng, sẵn giọng:



- Nói bậy.



Lăng Bách cố giải thích:



- Là hắn nói…



- Cha, ta có hơi mệt. Gặp lại sau.



Lăng Nhã Kỳ tìm một lý do, vội dấu gương mặt nóng bừng, chạy nhanh vào phòng. Lăng Bách nhìn theo bóng nàng, thở dài:



- Dương Thiên, cái này coi như là trả ơn ngươi vì đã cứu Nhã Kỳ đi.