Phong Lưu Chân Tiên

Chương 306: Bách biến thần sư run sợ




Trường thương vẫy nhẹ, từng đợt sóng không gian chấn động truyền tới chỗ Dương Thiên. Công kích tưởng chừng nhẹ nhàng lại mang theo sức công phá cực đại khiến Dương Thiên có chút ngạc nhiên:



- Ngươi thuộc về Thần Sư nhất tộc lại chủ tu Không Gian Chi Lực?



Vương Liệt đạm nhiên nói:



- Không Gian và Thời Gian chỉ đứng dưới Thập Đại Tiên Lực. Đám ngu ngốc kia đều cho rằng tuy nó có uy lực cực đại nhưng lại kiềm hãm người tu luyện, mãi mãi không thể đạt đến Chân Tiên. Ta không giống bọn hắn, Chân Tiên vốn là đỉnh cao không thể chạm tới, hà tất phải vì nó mà buồn phiền.



Vương Liệt đơn giản dùng vài lời đã nói ra điểm khuất mắt khiến rất nhiều đại năng đau đầu lựa chọn. Không Gian và Thời Gian là hai loại lực lượng mạnh nhất phía dưới Thập Đại Tiên Lực, hai loại này là do Thập Đại Tiên Lực cùng diễn sinh ra. Tu luyện Không Gian Chi Lực hay Thời Gian Chi Lực lại có sự bài xích khi muốn sử dụng bất kỳ loại Tiên Lực nào. Nó giống như việc có mười cái bánh, ngươi ăn ở mỗi cái 1 phần nhỏ thì đã no bụng rồi, không thể ăn thêm được nữa. Vương Liệt vậy mà vẫn thành công mượn Tiên Lực luyện thể, đạt đến Bán Tiên trung kỳ đã chứng tỏ hắn là tuyệt thế thiên tài. Dù vậy, hắn cũng chỉ đến mức này mà thôi, Bán Tiên hậu kỳ cũng không có hi vọng bước vào.



Dương Thiên mỉm cười:



- Ta nhìn ra trong mắt ngươi có sự không cam lòng cùng hối hận, chẳng lẽ chính bản thân ngươi cũng nghĩ mình đã làm sai.



Vương Liệt đột nhiên tức giận:



- Ta không sai.



Trường thương đập mạnh, không gian từng lớp từng lớp như sóng, lực lượng cuồng bạo khó có thể hình dung hướng về phía Dương Thiên. Kỳ lạ là, Dương Thiên giống như một miếng chiếc cột đá cắm trên biển. Bất kể sóng biển đập mạnh thế nào cũng không mảy may suy suyển.



Dương Thiên nhàn nhạt nói:



- Ngươi đi sai đường. Không Gian Chi Lực và Thời Gian Chi Lực tu luyện đến cực hạn, dù so sánh với Tiên Lực cũng thua kém không nhiều. Đáng tiếc, ngươi lựa chọn dùng Tiên Lực luyện thể, bước và Bán Tiên, mãi bvXON0K mãi cũng không thể tu luyện đến đại thành.



- Thời gian cũng không còn sớm, nãy giờ ta nói nhảm hơi nhiều. Có lẽ là do lâu ngày không gặp lại những đại tu sĩ tại Tiên Giới nên có chút dài dòng. Nên kết thúc thôi.





Theo lời nói của Dương Thiên, từ trong không gian, một đám khí đen nhỏ tràn ra. Khí đen bắt đầu tụ lại một chỗ, hóa thành một cây đinh nhỏ dài chừng 3 đốt ngón tay. Trừ màu sắc đen kịt bên ngoài, cây đinh không có bất kỳ chỗ nào khác biệt.



Một cảm giác nguy hiểm cực độ nổi lên khiến Vương Liệt run rẩy. Kể từ khi hắn xuất hiện trên thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết gần mình đến mức này. Chiếc đinh bé nhỏ kia dường như có uy lực vô tận, đè nén khiến cho hắn không thể chịu đựng nổi.



Dương Thiên lắc đầu, thất vọng nói:



- Chỉ chút uy áp cũng không chống lại được, còn nói cái gì Vương giả, nực cười.




Dương Thiên cong tay búng nhẹ, chiếc đinh màu đen liền biến mất. Vương Liệt kinh hãi gào to:



- Khônggg…



Tiếng gào của hắn vừa vang lên liền im bặt, trên trán xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Từ trong lỗ nhỏ, không có giọt máu nào chả ra, thay vào đó là hắc khi cuồn cuộn không ngừng. Chỉ trong phút chốc, hắc khí đã hoàn toàn bao phủ Vương Liệt. Vài giây sau, hắc khí mang theo Vương Liệt biến mất, để lại một khoảng không gian u ám.



Dương Thiên nhìn khoảng không trống trải trước mặt, trọng lòng nổi lên một tư vị không rõ. Trước kia, khi Dương Thiên còn là Bán Tiên đỉnh phong, nếu tên này sử dụng Tiên Bảo, Tiên Thể phối hợp với Bản Mệnh Tuyệt Kĩ, nói không chúng có thể cùng hắn đánh qua vài chiêu. Hiện tại, chỉ một đòn đơn giản nhất hắn cũng không thể đỡ được.



Chân Tiên quá mạnh, chính là tồn tại vô địch. Vô địch thường gắn liền với tịch mịch, hắn không còn tìm được niềm vui khi chiến đấu nữa. Àiii, có lẽ Tu Chân Giới thực sự đã không còn thích hợp với ta nữa.



Dương Thiên cảm khái một hồi lâu mới nhìn sang tàn hồn Bách Biến Thần Sư đang bị trói buộc bên cạnh. Lúc nãy hắn đã dùng Hỗn Độn Khí che dấu khiến cho Vương Liệt không nhìn thấy tên này. Vương Liệt đã chết, Dương Thiên trả lại tự do cho hắn.



Thoát khỏi ràng buộc, tàn hồn Bách Biến Thần Sư hoảng sợ, lắp bắp nói:



- Hỗn Độn Tiên Lực! Ngươi là Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong?




Tu Chân Giả đạt đến Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong Tiên Thể đã hoàn chỉnh, tùy theo loại Tiên Lực ngươi dùng để luyện ra Tiên Thể, có thể điều động một chút loại Tiên Lực đó. Chính vì điểm này, Bán Tiên hậu kỳ và Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong chênh lệch rất lớn, khiến cho Bách Biến Thần Sư một lòng muốn tiến xa hơn.



Đối với suy đoán của tàn hồn Bách Biến Thần Sư, Dương Thiên từ chối cho ý kiến:



- Mang tin tức trở về cho bản thể của ngươi đi.



Dương Thiên phất tay, tàn hồn Bách Biến Thần Sư liền vỡ vụn. Chợt nhận ra điều gì, vẻ mặt Dương Thiên liền thay đổi:



- Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu ngày ở trái đất. Tên khốn Bách Biến Thần Sư kia, lại dám thay đổi thời gian bên trong phong ấn.



Dứt lời, thân ảnh Dương Thiên lập tức biến mất. Ở trong không gian do Bách Biến Thần Sư dùng Tiên Ấn tạo thành, pháp tắc thời gian đã bị thay đổi. Dương Thiên có hơi ham vui nên quên để ý đến điểm này. Bây giờ phát hiện ra khiến hắn có chút hốt hoảng. Nếu như chỉ vài ngày thì cũng thôi, lỡ như vài năm hay vài trăm năm, vậy thì sẽ rất phiền phức a.



Khi ở trong không gian phong ấn, tín hiệu nguy hiểm từ các vòng không thể truyền đến chỗ hắn được. Vòng tay tuy cũng tính là pháp bảo bậc cao, nhưng không gian kia là thứ để phong ấn Bán Tiên kỳ đại năng, nó còn kém nhiều lắm.







Tại một nơi rất xa trong Hỏa Tiên Giới, có một tòa cung điện khổng lồ được xây dựng. Trên đỉnh cung điện, một nam nhân trung niên đang nửa ngồi nửa nằm trên giường. Một tay hắn dùng để chống đầu, tay còn lại cầm một bình rượu, không ngừng đổ vào miệng. Trên trán nam nhân có đính một viên ngọc quý màu trắng xám, tỏa ra khí tức tịch diệt.



Nam nhân vẫn đang mải mê uống thì cả người đột nhiên cứng lại, bình rượu trên tay rơi xuống đất. Một đoạn phim ngắn xuất hiện trong đầu hắn, từng hình ảnh, chi tiết cực kỳ sống động ở góc nhìn thứ nhất, hệt như hắn cũng có mặt ở đó.



Vẻ mặt nam nhân lần lượt trải qua các sắc thái vui, phẫn nộ, điên cuồng, cuối cùng là kinh hãi đến tột độ. Hắn lắp bắp:



- Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong? Không đúng, Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong cưỡng ép sử dụng Tiên Lực sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, tên kia dùng Hỗn Độn lực giết chết Vương Liệt lại hoàn toàn không có chuyện gì. Hơn nữa, Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong sử dụng Hỗn Độn lực cực kỳ hiếm, mỗi một vị đều có danh tiếng vang dội, ta làm sao lại không nhận ra hắn. Chẳng lẽ là…




Gương mặt nam nhân cứng lại, một lúc lâu sau mới phun ra được hai chữ:



- Chân Tiên.



Đáp án này hắn không muốn chấp nhận, nhưng không muốn cũng phải chọn. Ngoài Chân Tiên ra, còn ai có thể cường đại đến mức này.



- Chân Tiên thực sự có tồn tại sao. Ta vẫn tưởng nó chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết. Đúng vậy, đã có Bán Tiên, vậy phía trên chắc chắn phải có Chân Tiên.



- Nhưng Chân Tiên trước giờ rất ít khi xuất hiện. Theo như ghi chép còn sót lại, lần gần đây nhất cũng phải hơn 30 vạn năm về trước. Tại sao lần này lại hiện thân, là vì Tiểu Sư sao?



- Tiểu Sư tuy có tiềm năng cực lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ đạt đến Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong, so với Thượng Cổ Thần Thú Vô còn kém nhiều lắm. Rất vô lý a.



Nam nhân nghĩ mãi cũng không đoán ra được, nửa ngày sau hắn mới giật mình thức dậy khỏi dòng suy nghĩ:



- Mặc kệ vì lý do gì, vị Chân Tiên kia đã vì Tiểu Sư mà ra mặt. Tàn hồn khốn kiếp, nói nhiều như vậy, chẳng phải sẽ khiến vị Chân Tiên kia phật lòng sao. Không được, ta phải thả mẹ của nó ra, lỡ như hắn có tìm đến cũng có chỗ dựa vào. Người đâu, khoan đã, để ta đích thân đi thả nàng, thể hiện thành ý, hi vọng nàng nể tình đồng tộc mà bỏ qua.



Nam nhân hoảng sợ đến nói năng lộn xộn. Quyết định xong, hắn lập tức rời khỏi phòng, tiến về phía ngục giam…







Dùng tốc độ toàn lực, Dương Thiên rất nhanh đã trở về trái đất. Trước mặt hắn bây giờ là đống đổ nát do vũ khí nóng phá hoại. Đứng ngay trên vị trí ngôi nhà “cũ” của Lăng Nhã Kỳ, giọng nói Dương Thiên mang theo sát khí mãnh liệt:



- Thần Sư nhất tộc, Bách Biến Thần Sư, nếu như có chuyện gì xảy ra với các nàng, các ngươi cứ chờ bị diệt tộc đi.