- Các ngươi cho là ta đang nói dối sao?
Hai người hoảng hốt, sợ Dương Thiên đổi ý:
- Không có, là do bọn ta bị bất ngờ nên vẫn chưa tin được vào lỗ tai của mình.
- Yên tâm đi, ta đã nói thì sẽ giữ lời. Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi.
- Vâng.
Thái độ của hai người từ cung kính chuyển sang nịnh nọt. Bọn hắn rất sợ Dương Thiên phật lòng mà đổi ý. Đối với chuyện này, Dương Thiên cũng không quá để ý, phi hành pháp bảo bình thường hắn tùy tiện cũng có thể luyện chế ra. Nếu bọn hắn thể hiện tốt, tặng một cái cũng khích lệ cũng tốt.
Hạo ca cũng được hưởng lợi, hai người kia trước này vốn luôn đối xử lạnh nhạt với hắn giờ lại vô cùng thân thiết, kém chút nữa đã xưng huynh gọi đệ. Trong lòng Hạo ca thầm than thở, những kẻ này chỉ nhận vật chứ không nhận người a.
Ra đến ngoài sân, Dương Thiên ném Phi Linh Chu lên không. Phi Linh Chu đón gió, kích thước lập tức lơn lên. Đến khi gần che kín cả sân mới dừng lại, hoa văn kiến trúc rất hoành tráng. Đây là do Dương Thiên cố ý giới hạn lại kích thước, Phi Linh Chu hình thái cuối cùng có năng lực chở cả một vị diện trên mình, là loại phi hành pháp bảo tối cao.
Dương Thiên quát nhẹ một tiếng:
- Ẩn.
Phi Linh Chu nhận lệnh, cả chiếc thuyền dần trong suốt rồi biến mất. Hạo ca há to miệng, không nói lên lời. Thủ đoạn của Tu Chân giả, mỗi một lần chứng kiến vẫn khiến hắn bị rung động thật sâu.
Dương Thiên bật cười:
- Đừng ngẩn ra ở đó, mau lên đi.
Nói xong, cả người Dương Thiên phóng lên cao, nhẹ nhàng đáp xuống trên Phi Linh Chu. Hạo ca còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị nâng lên rồi thả rơi xuống ngay bên cạnh Dương Thiên. Chờ hai người Mã Đạt lên thuyền, Dương Thiên chỉ tay về phía trận pháp được khắc ở đầu Phi Linh Chu:
- Đó là trận pháp điều khiển, các ngươi ngồi trong đó, suy nghĩ ra lộ tuyến, Phi Linh Chu sẽ tự động phi hành đến nơi.
- Để ta.
- Không, ta lớn hơn, việc này phải để ta làm.
- Huynh trưởng phải nhường cho tiểu đệ.
- Ta tuổi tác đã cao, chẳng còn sống được mấy năm. Ngươi còn trẻ, phải nhường cho ta mới đúng.
- Ngươi hơn ta chưa đến 10 năm, cái gì mà tuổi tác đã cao. Dối trá…
Nhìn hai lão già đã lớn tuổi còn tranh giành nhau như con nít, Hạo ca cố gắng nhịn cười. Dương Thiên cũng lười quản bọn họ, để lại một câu "theo ta" rồi đi vào trong. Hạo ca nhanh chóng đi theo phía sau.
Bên trong Phi Linh Chu là một không gian rộng lớn, chất đầy các món bảo vật. So với kho báu của đế vương trong các bộ phim còn trân quý hơn nhiều. Hạo ca đối với những bảo vật này một món cũng không biết. Nhưng hắn vẫn hiểu đây đều là bảo vật vô giá.
Dương Thiên ngồi lên bảo tọa rất lớn được đặt ngay chính giữa Phi Linh Chu, sảng khoái nói:
- Hôm nay ngươi đi cầu hôn, ta cũng nên cho ngươi một món quà để tặng bạn gái. Những thứ đó, ngươi thích món nào thì cứ lấy đi.
Hạo 8SrXg37 ca giật mình, vội lắc đầu từ chối:
- Những thứ này quá quý giá, ta không dám nhận.
- Với ngươi thì rất quý, với ta lại chỉ có chức năng trang trí. Thiếu đi vài món cũng chẳng ảnh hưởng gì. Coi như là một sợi lông trên chín con trâu đi, đừng quá bận tâm làm gì.
Hạo ca cười khổ, đúng là không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích suy nghĩ của đại gia a.
- Nếu Dương thiếu đã có lời, ta cũng đành vui vẻ mà nhận lấy.
Hạo ca chắp tay cảm ơn, sau đó cẩn thận đánh giá từng món bảo vật gắn trên thân thuyền và bày trên các kệ gỗ. Tốn gần 20 phút, cuối cùng hắn cũng chọn được một cái vòng cổ được đính hàng trăm viên đá nhỏ màu trắng rất tinh xảo. Dương Thiên cười nói:
- Rất biết lựa hàng. Ngũ Thải Cảm Thạch, tùy theo cảm xúc mà đổi màu. Ta tin bạn gái ngươi nhất định sẽ rất thích.
- Cảm tạ Dương thiếu.
- Đừng khách sáo, đến đây ngồi nghĩ đi. Hai tên kia làm việc quá chậm chạp, vốn chỉ cần vài giây, bọn hắn lại tốn hơn 20 phút vẫn chưa làm xong, ta có nên…
Dương Thiên nói chưa hết câu đã bị âm thanh bên ngoài vang vào cắt lời:
- Dương thiếu, đã đến nơi.
Lời nói đi trước, Mã Đạt hai người theo đó tiến vào, nhìn khung cảnh bên trong cũng bị ngẩn ngơ trong vài giây. Bọn hắn trước giờ đã quen với cuộc sống giàu sang, hôm nay nhìn thấy Dương Thiên mới biết trước giờ mình giống như một tên ăn mày vậy. Cảm khái chỉ diễn ra trong giây lát, hai người bước đến, cúi đầu:
- Dương thiếu, chúng ta đang ở ngay trước lễ đường. Bất cứ khi nào cũng có thể xông vào.
- Việc chỉ cần vài giây là xong, các ngươi lại tốn hơn 20 phút. Thật khiến ta thất vọng, về món pháp bảo phi hành kia…
Hai người nghe Dương Thiên dự định cắt thưởng, vội vả cầu xin:
- Dương thiếu, đây là lỗi của ta, xin ngươi bỏ qua cho.
- Không, là lỗi của ta, mọi trách nhiệm ta đều nhận lãnh. Đại ca không làm gì sai.
Dương Thiên bật cười:
- Ta đang nói đùa thôi, các ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy a. Thời gian vẫn còn rất sớm, chúng ta cần chờ đến khi hôn lễ đang cử hành mới xông vào cướp a.
Mã Đạt tò mò:
- Tại sao phải chờ đến khi hôn lễ cử hành, cướp càng sớm càng ít khách mời can dự, không phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Dương Thiên tỏ vẻ thần bí:
- Mọi chuyện ta đã có tính toán, các ngươi yên lặng làm theo là được. Đúng rồi, ngươi điều khiển Phi Linh Chu đến ngay bên trên lễ đường đi.
- Tuân lệnh.
Mã Đạt nói to rồi phóng nhanh ra ngoài, Mã Mãnh vội chạy theo sau, hô to:
- Ngươi ăn gian, lần này đến lượt của ta.
Dương Thiên thấy Hạo ca vẫn bình tĩnh ngồi đó, có hơi bất ngờ hỏi:
- Ngươi không có ý kiến gì sao?
Hạo ca lắc đầu:
- Mọi chuyện đều tuân theo sự sắp đặt của Dương thiếu.
- Ngươi nghĩ được vậy là tốt, cứ làm theo lời ta sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.
- Cảm tạ.
Hai người kia điều khiển Phi Linh Chu đậu ngay bên trên lễ đường xong liền quay trở lại. Bọn hắn không chịu ngồi yên một chỗ mà đi khắp nơi xem xét, đánh giá các món bảo vậy, khen ngợi không ngớt lời.
10 giờ 45 phút, hai chiếc xe hơi sang trọng, một đen một trắng đi đến trước cửa lễ đường. Một trong hai chiếc Dương Thiên thấy rất quen mắt, mất vài giây mới nhớ đến chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn đã sớm bị vứt xó của hắn. Chiếc còn lại cũng thuộc một dòng xe rất nổi tiếng.
Từ trên chiếc xe màu đen, hơn mười tên mặc đồng phục bước xuống. Bọn hắn lấy ra 3 tấm thảm màu đỏ, đi đến trước chiếc xe màu trải ra, xếp thành một con đường. Thảm đỏ trải xong, cánh cửa xe màu trắng mở ra, hai người phụ nữ khoảng 30 đến 35 tuổi đi ra đứng ở hai bên, làm tư thế mời vào. Một nữ nhân xinh đẹp tay cầm bó hoa hồng đỏ rực, trên người mặc áo cưới màu trắng, ánh mắt u buồn. Nàng không thèm nhìn những người kia lần nào, lặng lẽ đi vào bên trong.
Những người kia cũng đã quen với thái độ của nàng, nháy mắt ra hiệu với nhau rồi cùng đi theo phía sau.
Dương Thiên gật gù tán thưởng:
- Tiểu Hạo, ánh mắt của ngươi rất khá.
Hạo ca không có thần thức, đương nhiên không biết những chuyện đang diễn ra dưới kia.
- Dương thiếu, ngươi nói vậy là sao?
- Cô dâu tên Irena kia rất xinh đẹp, gia thế lại tốt. Ta thật muốn biết, ngươi bằng cách nào cưa đổ được nàng.
Hạo ca liền đứng bật dậy:
- Dương thiếu, ngươi nói thế chứng tỏ nàng đã đến rồi có phải không?
Dương Thiên bất mãn nói:
- Cần gì phải kích động như vậy, các ngươi sớm muộn cũng sẽ được ở bên nhau cả đời. Chẳng lẽ chờ một chút cũng nhịn không nổi?
- Dương thiếu, mong ngươi hiểu cho, bọn ta đã vài năm chưa gặp nhau. Có thể để ta đi gặp nàng ngay bây giờ được không?
Dương Thiên lạnh lùng cự tuyệt:
- Không được, để ngươi gặp nàng sẽ phá hỏng kế hoạch của ta. Cứ làm theo lời ta nói, đảm bảo kết quả sẽ viên mãn.
Dương Thiên đã phản đối, Hạo ca cũng đành nghe theo, chán nản ngồi xuống. Chờ một lúc sau, khi Hạo ca đã bình tĩnh lại, Dương Thiên mới nói tiếp:
- Tiểu Hạo, từ giờ đến hôn lễ còn hơn 30 phút nữa, chúng ta tâm sự vài chuyện của nam nhân với nhau đi.
Hạo ca cảnh giác:
- Ngươi muốn nói chuyện này?
- Chia sẻ bí quyết đi. Ngươi cưa đổ cô nàng Irena đó bằng cách nào. Ta cần thông tin của người để tham khảo, nhất định không được che dấu a.
PS: Phải câu chữ một tí, chứ lỡ xây dựng main bá quá rồi, cứ vào thẳng luôn thì chắc end sớm.:))