Phong Lưu Chân Tiên

Chương 266: Thực thi thụ biến dị




Bị Văn Ngữ mắng, gần 60 tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ xấu hổ cúi mặt xuống đất, không nói lời nào. Chửi mắng chán chê, Văn Ngữ im lặng một hồi mới nói:



- Trở nên cường đại được mọi người ngưỡng mộ hay mãi mãi bị chèn ép là do các ngươi lựa chọn. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, có đi hay là không?



Gần 60 tên Trúc Cơ kỳ đồng thanh như một:



- Mọi chuyện do thái thượng trưởng lão quyết định.



Nhìn thấy tình cảnh này, Văn Ngữ gật đầu hài lòng. Sinh ra trong đại gia tộc, ai cũng có ngạo khí của riêng mình. Do ảnh hưởng của cuộc sống bình yên, ngạo khí đó dần bị che lấp. Văn Ngữ chỉ cần dùng vài câu đả kích đã thành công khơi dậy ngạo khí tiềm tàng trong mỗi con người ở đây, khiến bọn hắn bất chấp nguy hiểm tính mạng mà lao vào.



- Rất tốt, xứng đáng là hậu nhân của Văn gia. Các ngươi đi theo ta.



Văn Ngữ nói xong, xoay người đi vào trong nhà. Đám Trúc Cơ kỳ cũng sắp xếp trật tự đi theo sau hắn. Dương Thiên thi triển Ẩn Thân Thuật cấp cao, lặng lẽ đi sát bên Văn Ngữ.



Tiến vào trong phòng khách, Văn Ngữ dùng tay gõ lên những vị trí khác nhau trên tường. Sàn nhà rung nhẹ rồi tách ra một lối đi nhỏ, một tên Trúc Cơ không nhịn được hỏi:



- Thái thượng trưởng lão, thông đạo này dẫn đến nơi nào?



Văn Ngữ đáp:



- Đảo Altas.



- Tại sao chúng ta không trực tiếp đến đó bằng con đường thông thường?



Câu hỏi này thực sự rất ngu ngốc, bất qua Văn Ngữ vẫn kiên nhẫn đáp lại:



- Gần 60 tên Trúc Cơ trung kỳ cùng tiến về đảo Altas sẽ khiến người khác chú ý. Đây là nhiệm vụ bí mật dành riêng cho Văn gia, ngươi muốn đám người kia cùng đến tranh giành sao?



Tên kia biết lỗi nói:



- Là ta nhiều lời.



- Muốn biết thì phải hỏi, ta sẽ không trách tội ngươi.



Cả đám người ngẩn ra, thái thượng trưởng lão từ khi nào trở nên dễ tính như vậy?



- Nếu đã không còn gì thắc mắc, mau vào trong đi.



Văn Ngữ một mình đi xuống thông đạo, đám người Văn gia nhìn nhau rồi lần lượt bước vào. Thông đạo tối đen như mực, hai bên được xây dựng bằng đá hoa cương cứng rắn. Đi bộ hơn 30 phút, Văn Ngữ dừng lại trước một cánh cửa đá, phía trên đính ba viên dạ minh châu to bằng nắm tay. Hắn lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, ném vào khe hở trên tay nắm. Ba Sk2k1Nk viên dạ minh châu đính trên cảnh cửa rực sáng. Âm thanh ầm ầm vang lên, cánh cửa dần mở, ánh sáng từ phía trong tràn ra chiếu lên những người có mặt.



Một người mặc đạo bào màu đen, gương mặt lạnh lùng xuất hiện, hai mắt quét qua tất cả những người của Văn gia, im lặng không nói lời nào. Văn Ngữ tiến lên trước, cúi đầu cung kính:



- Hộ pháp đại nhân, ta theo mệnh lệnh của Hội Trưởng đưa toàn bộ tộc nhân Văn gia có tu vị từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên đến đây.




Người áo đen lạnh lùng nói:



- Hội Trưởng đang ở bên trong.



Nói xong, hắn đứng qua một bên, hai mắt nhắm lại. Văn Ngữ đã sớm quen với thái độ của người này, cũng không tiếp tục nhiều lời, phất tay ra hiệu cho đám người cùng tiến vào. Phía trong là một hang động bằng đá được điêu khắc rất tinh xảo, trên tường gắn đầy châu báu, dạ minh châu. Chính giữa hang động là một gốc đại thụ khổng lồ đâm xuyên qua, xung quanh có cầu thang hình xoắn ốc để đi xuống phía dưới. Rất dễ đoán, đây chính là bên dưới gốc thần thụ kia.



Đi hết cầu thang hình xoắn ốc, tất cả mọi người dừng lại trước một bể máu rất lớn đang sôi trào. Thần thụ cắm xuyên qua bể máu này, từng chiếc rễ to màu đỏ thẩm không ngừng hấp thu máu huyết, chuyển hóa thành linh khí. Phía trên bể máu, một người áo đen đang nhắm mắt, từng sợi linh khí từ thần thụ tràn ra dung nhập vào trong cơ thể hắn. Văn Ngữ bước lên, một chân quỳ xuống:



- Hội Trưởng, ta đã làm theo mệnh lệnh của người. Tất cả đều là thành viên nòng cốt của Văn gia.



Dương Thiên đứng từ xa quan sát, trong lòng đưa ra suy đoán:



- Xét về đặc tính và hình dáng, đúng là Thực Thi Thụ. Nhưng Thực Thi Thụ vốn không có khả năng chuyển hóa huyết nhục thành linh khí. Vậy đây chắc hẳn là một gốc biến dị Thực Thi Thụ.



- Thực Thi Thụ tuy chỉ là một loại ma thụ cấp thấp, nhưng biến dị Thực Thi Thụ giá trị chắc chắn không thấp. Tại Tu Chân Giới cũng khó gặp được, đám người Khai Quang từ đâu tìm được thứ này?



Dương Thiên nhìn sơ qua đã đoán được thân phận thực sự của thần thụ. Đáng tiếc, những tu sĩ Văn gia kia không có hiểu biết sâu rộng như hắn. Nhìn thấy một màn này, cả đám Trúc Cơ kỳ vô cùng ngạc nhiên cùng hoảng sợ. Thần thụ thật sự không giống như những gì bọn hắn được nghe kể. Thứ này phải gọi là ma thụ mới đúng.



Vài người quá sợ hại, vội vã tìm cách rời đi. Vừa bay được một đoạn ngắn, nam nhân ngồi trên bể máu đột nhiên mở mắt. Một đạo huyết quang lóe lên, theo quỹ tích kì dị lướt qua những người kia rồi biến mất. Không có bất kỳ tiếng động nào, những kẻ chạy trốn hòa thành một bãi máu tươi rơi xuống đất.




Âm thanh lạnh lùng rợn người vang lên:



- Kẻ đã đến nơi này chỉ có 2 con đường, một là quy phục, làm theo mọi mệnh lệnh của ta. Hai là chết.



Văn Ngữ hướng về những người còn lại hét to:



- Còn không mau quỳ xuống, thề trung thành với Khai Quang.



Những người còn lại đã bị thủ đoạn của nam nhân áo đen chấn nhiếp, vội quỳ xuống hô to:



- Ta lấy tâm ma phát thệ, cả đời này trung thành với Khai Quang, quyết không thay lòng.



- Rất tốt, bắt đầu nghi thức gia nhập đi.



Lời nói vừa dứt, nam nhân áo đen đã biến mất. Chút đau thương lóe lên trong mắt Văn Ngữ rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết. Hắn mở miệng ra lệnh:



- Xếp thành một vòng tròn xung quanh thần thụ.



- Thái thượng trưởng lão, bọn ta…



- Mệnh lệnh tuyệt đối, chống lại, chết.




Những người định ý kiến liền câm nín, ngoan ngoãn xếp thành một vòng tròn. Tu vị của thái thượng trưởng lão là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, bọn hắn không có bất kỳ hi vọng chiến thắng nào. Đừng nói tới việc còn có một tên Hội Trưởng khủng bố hơn đang có mặt ở đây.



Chờ mọi người xếp xong, Văn Ngữ lại hô to:



- Mỗi người dùng một tia Bản Mệnh Tinh Huyết bắn về gốc của thần thụ.



- Phụt…



Từng tia Bản Mệnh Tinh Huyết theo mệnh lệnh bắn ra. Chỉ là sự việc không giống như trong tưởng tượng của bọn hắn. Từ dưới đáy bể máu, một trận pháp nổi lên, mở rộng, kết nối tất cả những người quanh đó lại. Bản Mệnh Tinh Huyết không chịu sự khống chế của bọn họ, bị trận pháp mạnh mẽ rút ra.



Máu huyết trong cơ thể mỗi người có hạn, Bản Mệnh Tinh Huyết càn trân quý hơn, số lượng cực ít. Mất đi Bản Mệnh Tinh Huyết, tu sĩ nhẹ thì trọng thương, nặng thì tu vị thụt lùi, thọ nguyên suy giảm, thậm chí là mất mạng.



Cảm nhận được Bản Mệnh Tinh Huyết đang bị rút cạn, đám Trúc Cơ kỳ Văn gia kêu gào:



- Thái thượng trưởng lão, mau dừng trận pháp lại, bọn ta sắp chịu không nổi nữa.



- Thái thượng trưởng lão, rõ ràng ngươi đã nói đưa bọn ta đến đây để nâng cao tu vị, đây rõ ràng là muốn lấy mạng a.



Có người mắng to:



- Văn Ngữ, tên khốn kiếp. Chẳng lẽ ngươi muốn giết chết tất cả tu sĩ ở đây, hủy diệt Văn gia hay sao?



- Ta nguyền rủa ngươi chết không được yên thân.







Văn Ngũ bỏ ngoài tai tất cả những lời chửi mắng, cầu xin kia. Hai mắt hắn nhìn về một điểm màu đỏ thẫm đang dần hình thành trước gốc thần thụ, lộ ra vẻ thèm khát tột cùng.



Tiếng kêu gào chửi bới dần yếu đi rồi tắt hẳn. Bản Mệnh Tinh Huyết bị rút hết, kết quả cuối cùng đương nhiên chính là tử vong. Văn Ngữ đối với cái chết của gần 60 tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Văn gia vẫn lạnh lùng phất tay. Một trận cuồng phong thổi qua, cuốn tất cả xác chết rơi vào trong. Bể máu sôi trào vài giây rồi yên ắng trở lại.



Nam nhân áo đen một lần nữa xuất hiện, đưa tay chụp lấy huyết cầu đỏ thẫm vừa hình thành. Văn Ngữ quỳ xuống, cung kính nói:



- Hội Trưởng, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài ban thưởng.



- Ngươi chỉ hoàn thành một phần. Ta nói tất cả Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Văn gia, không phải từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên.



- Hội Trưởng, nếu hi sinh toàn bộ Trúc Cơ kỳ tu sĩ, sợ rằng Văn gia sẽ bị xóa sổ khỏi Tu Chân giới.



- Vậy thì có làm sao, người làm việc lớn không được câu nệ tiểu tiết. Ngươi vẫn còn quá nhân từ, thật khó để ta yên tâm giao cho trọng trách.