Phong Lưu Chân Tiên

Chương 262: Phá thiên




Trong tình huống này, Diệp Linh lại tỏ ra già dặn, nàng cầm tách trà trên bàn, khẽ uống một hơi rồi nói tiếp:



- Nếu các ngươi thực sự muốn biết, có thể trực tiếp đến hỏi hắn.



Triệu Vũ Hinh có hơi e ngại:



- Liệu hắn có nói hay không?



Khóe miệng Tần Tuyết hơi vểnh lên, để lộ nụ cười bí ẩn:



- Các ngươi yên tâm, ta đã có cách. Đến khi chuẩn bị xong, ta sẽ thông báo cho mọi người biết.



- Ngươi chắc chắn?



- Cứ tin tưởng ở ta.



- Tốt.



- Quyết định như vậy đi.



Trong thời gian ngắn, tứ nữ đã bị chuyển dời sự chú ý sang thân phận thần bí của Dương Thiên. Tất nhiên, chuyện này chỉ là tạm thời, sớm muộn các nàng cũng sẽ phải đối mặt với một câu hỏi quan trọng hơn, ai mới là nữ nhân của Dương Thiên. Có lẽ mỗi người đều nhận ra điểm này, chỉ là trong nhất thời không có đủ dũng khí đối diện mà thôi.



Ngồi cách đó vài kệ sách, trên một cái bàn xếp đầy hai chồng sách cao ở hai bên, Lý Bàn đeo tai nghe, trên trán chảy đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào màng hình laptop trước mắt.



Khi thấy Tần Tuyết bắt đầu tìm đến Mộc Vũ Hàm, Lý Bàn đã cảm nhận được đại sự sắp xảy ra. Hắn lập tức theo dõi, sau đó nhanh chân gắn một cái máy ghi âm chuyện dụng khắp nơi trong thư viện này.



Nghe được trọn vẹn cuộc nói chuyện, Lý Bản tháo tai nghe xuống, than thở:



- Dương Thiên, hảo bằng hữu, đây là chướng ngại vật lớn nhất trong giấc mơ xây dựng hậu cung của ngươi. Bước qua được, cuộc sống tươi đẹp sẽ chờ đón ngươi. Không qua được, àiiii…





Nam nhân có nhiều nữ nhân bên cạnh trên thế giới không thiếu, thế nhưng những nữ nhân của Dương Thiên đều là cực phẩm, không phải chỉ cần nhiều tiền là có thể giải quyết được. Để các nàng chấp nhận lẫn nhau là chuyện quá hoang đường. Bất quá trong lòng Lý Bàn vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng Dương Thiên sẽ vượt qua được chuyện này. Từ khi gặp gỡ Dương Thiên đến nay, chưa từng có việc gì thực sự làm khó được hắn. Lần này hi vọng hắn sẽ thành công.







Dương Thiên còn không biết những rắc rối đang đợi mình ở nhà. Lúc này hắn vẫn đang ngồi trước hắc đỉnh do Hỗn Độn Hỏa tạo thành. Tuy đã bị ngăn cách bởi đỉnh lô, nhưng năng lượng lưu chuyển bên trong vẫn khiến người ta cảm thấy rợn người.



Tính theo thời gian của cái Tử Vị Diện này, từ khi Dương Thiên bắt đầu tinh luyện các món đỉnh cấp tài liệu đã hơn 300 năm. Tất cả đã hóa thành chất lỏng hòa quyện vào nhau, tỏa ra uy áp khủng khiếp khiến không gian chung quanh run rẩy. Nếu không phải có Dương Thiên một mực áp chế, mảnh không gian yếu ớt này đã sớm sụp đổ vô số lần.



Đánh giá dòng chất lỏng, Dương Thiên lẩm bẩm:



- Không sai biệt lắm.



Hắn đưa tay điểm nhẹ về phía hắc đỉnh, quát to một tiếng:



- Hợp.



Hỗn Độn lực từ trong hư không tràn ra, xâm nhập vào trong. Dòng chất lỏng muôn màu dưới áp lực của Hỗn Độn lực, bắt đầu dung hợp lại. Quá trình nhàm chán này tiếp tục kéo dài trong vòng 500 năm. Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại một đám chất lỏng nhỏ có màu đen thuần túy.



- Ngưng.



Theo lệnh của hắn, chất lỏng bắt đầu vặn vẹo, biến hóa thành hình dạng một khẩu súng ngắn, dài hơn 50 cm, nhìn sơ qua khá giống khẩu Desert Eagle của Dương Thiên từng dùng. Dương Thiên cau mày, bất mãn nói:



- Đã chấp nhận chỉ chế tạo một khẩu, vậy mà chỉ đạt đến trung phẩm Tiên Bảo, từ lúc nào trình độ luyện khí lại kém như vậy.



Không trách được tại sao Dương Thiên lại bất mãn, khi hắn là Bán Tiên hậu kỳ đã thành công luyện chế một món trung phẩm Tiên Bảo. Tuy nói thượng phẩm Tiên Bảo và trung phẩm Tiên Bảo chênh lệch rất nhiều, nhưng Dương Thiên tu vị cũng đã vượt xa trước kia, là hàng thật giá thật Chân Tiên. Dưới sự trợ giúp của Tiên lực, lại hao phí tất cả gia thân, chỉ luyện chế được một món trung phẩm Tiên Bảo thật khó để chấp nhận. Đó là còn chưa kể Nbm4Dvv đến việc hắn dùng toàn bộ tài liệu mà chỉ luyện chế ra một khẩu súng chứ không phải hai khẩu như dự tính ban đầu.



- Rốt cuộc là còn thiếu thứ gì?




Dương Thiên chưa từng luyện chế ra thượng phẩm Tiên Bảo, hắn đối việc chuyện này vốn không có chút kinh nghiệm nào. Dù biết là chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt đến nhưng lại không nghĩ ra là thiếu cái gì.



Dương Thiên suy nghĩ rất lâu, để mặc cho món Tiên Bảo kia vẫn đang trôi nổi giữa không trung. Nghĩ mãi không ra, Dương Thiên bâng quơ nhớ về những chuyện từ khi mình đến trái đất. Từ lúc gặp Tần Tuyết, đi dự liên hoan, gặp Tô Nguyệt Nhi, từ trong tay nàng đoạt lấy Huyết Ma Kiếm…



- Huyết Ma Kiếm!



Hai mắt Dương Thiên sáng rực lên, chính là điểm này. Huyết Ma Kiếm phẩm chất kém cỏi, nhưng bản thân lại có linh trí. Thứ mà món Tiên Bảo trước mắt này thiếu chính là linh trí.



Chuyện đơn giản như vậy mà đến lúc này Dương Thiên mới nghĩ ra. Đây cũng không hoàn toàn là lỗi do hắn, Tiên Bảo sinh ra trong trời đất này, mỗi món đều có uy lực khai thiên tích địa. Vì vậy, mỗi một món Tiên Bảo, dù là Tiên Thiên Tiên Bảo hay Hậu Thiên Tiên Bảo đều sẽ bị thiên địa pháp tắc kiếm chế gắt gao. Mỗi khi Tiên Bảo xuất hiện linh trí, thiên địa pháp tắc sẽ không chút nhân từ, lập tức ra tay hủy diệt.



Chỉ một vài món Tiên Bảo may mắn có được linh trí, đó là do bọn hắn đã sản sinh linh trí từ sớm, sau đó mới tấn cấp thành Tiên Bảo. Những món Tiên Bảo này được thiên địa pháp tắc công nhận, cho phép tồn tại. Tất nhiên, phẩm chất đa số chỉ là Hạ Phẩm Tiên Bảo mà thôi.



Khi còn là Bán Tiên, Dương Thiên chưa từng nghĩ đến việc tạo ra linh trí cho Tiên Bảo. Bán Tiên, vẫn chịu sự khống chế của thiên địa, chưa thoát ra được hoàn toàn. Hiện tại đã khác, hắn đã đột phá Chân Tiên cảnh, đứng trên mọi loại pháp tắc, có gì phải sợ?



Nghĩ là làm, Dương Thiên dùng linh lực câu thông, tiếp thêm một đoạn thời gian nữa, Dương Thiên cất tiếng gọi:



- Tọa kỵ linh thú, hiện.




Hư không đột nhiên mở ra một vết nứt khổng lồ, không nhìn thấy điểm đầu và điểm cuối. Từ trong đó xuất hiện một hắc sắc đại thủ che kín không gian. Đại thủ nhìn không rõ hình dạng, vừa giống tay rồng lại vừa giống tay quỷ, xung quanh bị Hỗn Độn khí bảo phủ, mờ mờ ảo ảo. Từ trong vết nứt, âm thanh ồm ồm tràn ra khiến thiên địa run rẩy:



- Chủ nhân có việc gì căn dặn?



- Mười giọt bản mệnh tinh huyết, một mảnh tàn hồn.



- Tuân lệnh.



Từ trong vết nứt bay ra mười giọi máu màu đen kịt cùng một linh hồn tiểu thú màu trắng. Tiểu thú đầu giống ác quỷ, phía trên có 3 con mắt, hàm răng chi chít sắc nhọn, thân hình lai giữa hổ và rồng, một cái đuôi dài đầy gai, sau lưng là cặp cánh dơi với những hoa văn thần bí.




Tọa kỵ linh thú của Hỗn Độn Chân Tiên, Vô. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Dương Thiên đột phá Chân Tiên cảnh triệu hồi con Thượng Cổ Thần Thú này.



Nhìn mười giọt bản mệnh và tàn hồn, Dương Thiên gật đầu hài lòng:



- Tốt lắm, ngươi có thể trở về.



- Tuân lệnh.



Cự thủ thu lại, dần biến mất ở trong vết nứt, không gian cũng theo đó khép lại.



Thứ cần đã có, Dương Thiên lập tức tiến hành tế luyện, hắn phất tay một cái, mười giọt bản mệnh tinh huyết cùng tàn hồn liền bay lại biến mất trong Tiên Bảo. Tiếp nhận tinh huyết cùng tàn hồn, ý thức dần dần hình thành, khí tức của Tiên Bảo bạo tăng, có dấu hiệu đột phá. Từ trong hư vô, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện, hướng về phía Tiên Bảo, ý đồ hủy diệt linh trí chưa hoàn chỉnh của nó.



Đúng lúc này, Hỗn Độn lực trào ra, bao phủ lấy Tiên Bảo. Từng luồng lực lượng pháp tắc tấn công vào lần lượt bị Hỗn Độn lực đánh tan ra. Càng bị ngăn cản, thiên địa pháp tắc càng cuồng bạo, tấn công liên tục không ngừng. Dương Thiên tức giận quát to:



- Thiên địa pháp tắc rất mạnh sao? Hỗn Độn lực, phá cho ta.



Hỗn Độn lực theo tiếng quát của Dương Thiên mà bùng lên, thiên địa pháp tắc dưới sức mạnh kinh khủng đó bắt đầu run rẩy, cuối cùng tan biến không còn dấu vết.



Đẩy lui thiên địa pháp tắc, Hỗn Độn lực cũng tán đi, để lại một khẩu súng màu đen nhánh, kiểu dáng cầu kỳ, phía trên khắc hình một con Thượng Cổ Thần Thú nhìn không rõ hình dạng. Sau đó, khẩu súng như có linh tính, tự động bay vào tay Dương Thiên.



Cẩn thận đánh giá một hồi, Dương Thiên vui vẻ nói:



- Thượng phẩm Tiên Bảo, đặc tính rất lợi hại, không hề thua kém những món Tiên Thiên Tiên Bảo ta đã từng thấy qua. Nhất định phải cho ngươi một cái tên phù hợp.



- Ta đánh tan thiên địa pháp tắc để tạo ra ngươi, vậy thì gọi ngươi là Phá Thiên đi.