Phong Lưu Chân Tiên

Chương 126: Phóng hỏa giết người




Trong lúc ba người vẫn đang bàn tán, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng động vang lên. Một người nhanh chóng đưa tay chụp lấy khối cầu rồi cất vào cơ thể. Lại một tiếng động phát ra, lần này cánh cửa bị mở tung ra.



Dương Thiên từ bên ngoài bước vào, không để ý đến ba người kia mà nhìn quanh đánh giá căn phòng.



- Vu sư các ngươi thật là kỳ lạ, luôn ưa thích sống trong những nơi chật hẹp tối tăm như vậy.



Ba người đều đã thủ thế, dường như chỉ cần một lời không hợp là sẽ lao lên tấn công:



- Ngươi là kẻ nào?



- Các ngươi không phải đang theo dõi ta sao, vừa nãy ta còn tiện tay giải quyết một đám côn trùng quanh nhà. Còn có, lần trước còn lỡ tay giết chết một tên Vu sư. Hắn so với các ngươi còn tệ hại hơn, khi ta nhìn thấy hắn, hắn vẫn đang ở trên một bãi rác.



- Là ngươi.



Ba người đã nhận ta người đến là ai, nhưng họ đều không lao lên tấn ytiGYh9 công. Không biết rõ thực lực của đối thủ mà đã tấn công là một quyết định ngu ngốc. Hơn nữa, Dương Thiên trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được đến đây khiến cho bọn hắn vô cùng kiêng kị. Người trước mặt này sẽ không yếu hơn ba người bọn họ.



Thấy ba người chỉ giữ thế thủ mà không lao lên, Dương Thiên gật đầu tán thưởng:



- Không tệ, so với tên kia còn có đầu óc hơn nhiều.



- Tại sao ngươi lại giết thiếu chủ của bọn ta?



- Hắn muốn giết ta, ngươi nói ta phải tha cho hắn sao?



Ba người vẻ mặt hòa hoãn lại, người được gọi là Đại ca đứng ra chắp tay:



- Vậy sự việc lần này là do bọn ta có lỗi trước. Ngươi giết chết hắn là do hắn đáng bị như vậy. Bây giờ chúng ta sẽ trở về báo cáo lên trên. Cáo từ.



Không chỉ Dương Thiên, hai người còn lại cũng ngẩn ra, Đại ca làm như vậy là có ý gì. Đại ca quay lại, thấy hai tên kia vẫn chưa có ý định bước tiếp liền lớn tiếng:



- Các ngươi có nghe thấy những gì ta nói hay không?



Hai người kia tuy không hiểu vì sao, nhưng trước giờ bọn họ vẫn luôn tuyệt đối nghe lời người trước mặt. Vì vậy, không có một lời phản đối nào liền đi theo phía sau.



Ba người bước ra đến cửa nhưng vẫn bị Dương Thiên đứng chắn lại, Đai ca lại cúi đầu cung kính:



- Vị bằng hữu này, có thể tránh ra cho ta đi quá được không?



Dương Thiên nhìn tên Đại ca với ánh mắt thâm thúy:



- Ngươi rất thông minh, chắc hẳn là người cầm đầu ở đây. Chẳng qua ngươi nghĩ chỉ cần làm như vậy là có thể qua mặt được ta sao?



Đại ca ánh mặt lại lóe lên vẻ cảnh giác, Dương Thiên cảm nhận được côn trùng trên người hắn đang bắt đầu rục rịch. Hai người phía sau cũng có hành động tương tự.




- Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới đồng ý để bọn ta rời đi.



- Người khôn ngoan không nói lời thừa thải. Ta muốn các ngươi dẫn ta đến Vu tộc.



Ba người đồng thanh hô lên:



- Không được, Vu tộc là cấm địa, không cho phép ngoại tộc bước vào.



- Các ngươi không cần vội vã như vậy, có thể từ từ suy nghĩ a.



Dương Thiên vừa nói, trên tay đã nâng lên một hỏa cầu. Côn trùng sợ nhất là lửa, Vu tộc sinh ra và lớn lên cùng các loại côn trùng, Cổ độc khác nhau đương nhiên cũng bị nhiễm đặc tính này. Hắn tuy vẻ ngoài tươi cười nhưng rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn.



Ba người nhìn hỏa cầu trên tay Dương Thiên, đều vô ý lùi lại phía sau một bước. Vẻ cảnh giác trong mắt càng đậm.



- Ngươi quả nhiên là một Tu Chân giả.



- Không cần nhiều lời như vậy. Các ngươi chỉ cần nói xem có đồng ý hay không?



Không một tiếng báo trước nào, cả ba người lập tức nhảy nhanh về phía sau, từ trong cơ thể có vô số loại côn trùng bắn ra. Dương Thiên cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, hỏa cầu bay về phía trước rồi nổ tung. Căn phòng nhanh chóng ngập trong biển lửa, toàn bộ côn trùng trong nháy mắt biến thành tro bụi.




Dương Thiên phất nhẹ tay một cái, biển lửa lập tức tán đi, trên mặt đất chỉ còn lại ba người đã bị cháy đen vẫn còn đang hấp hối. Đây là Dương Thiên cố ý giữ lại mạng sống cho bọn hắn. Chậm rãi bước lại gần:



- Hiện tại, các ngươi có câu trả lời khác rồi chứ.



Ba người ánh mắt ảm đạm, dường như đã lựa chọn thỏa hiệp. Đột nhiên, một khối cầu màu xanh bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Dương Thiên rồi phóng thẳng về phía hắn.



- Ngu ngốc.



Dương Thiên phát ra hai tiếng, từ trên ngươi hắn tỏa ra vô số đạo kiếm khí. Khối cầu lập tức bị đánh tan, một con côn trung bị cắt thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Dương Thiên nhìn qua ba người kia, gương mặt nghệch ra. Ba người đều đã bị kiếm khí cắt thành thịt nát. So với thịt heo bán ngoài chợ còn chất lượng hơn.



- Cái này…



Vừa rồi Dương Thiên đã lỡ tay, nói đúng hơn hắn hơi tức giận trước hành động của ba người. Giết bọn hắn không khó, nhưng Dương Thiên chủ yếu là muốn tìm được Vu tộc a. Bằng không thì từ nay về sau hắn sẽ bị làm phiền rất nhiều. Dương Thiên thì lại không thích tên Vương Bào kia chút nào.



- Ai, từ khi nào khả năng kiềm chế của ta lại kém như vậy. Xem ra chỉ có thể tìm tên Vương Bào kia.



Nhìn khung cảnh hoang tàn, Dương Thiên nhanh chóng bỏ trốn. Hắn vừa mới phóng hỏa giết người, chính là một tên tội phạm không sai. Trước khi trở về, Dương Thiên ghé qua một quán bên đường mua mấy món quà rồi đóng gói cẩn thận. Ngày mai hắn muốn đến Vương gia, thời gian cũng đã khá lâu, chắc Vương Vận cũng đã bớt giận.



Khi đó, Dương Thiên chỉ cần an ủi nàng, cho nàng một chỗ dựa vững chắc, khiến nàng cảm thấy hạnh phúc là có thể đưa một vị đại mỹ nữ đến tay. Đáng tiếc, đó chỉ là trong trường hợp lý tưởng mà thôi. Thực tế phũ phàng hơn nhiều.







Lúc này Dương Thiên đang ngồi đối diện với Vương lão, hộp quá đã sớm bị hắn vứt sang một bên, gương mặt thất vọng:



- Ngươi nói Vương Vận đã đi nước ngoài rồi sao?



Vương lão nhìn qua hộp quà bị vứt ở một xó, thở dài:



- Đúng vậy. Nghe tin Vận nhi khỏi bệnh, cha mẹ nàng đã mau chóng trở lại. Để chắc chắn hơn, bọn hắn còn đưa Vận nhi sang nước ngoài kiểm tra. Vận nhi cũng có ước mơ của nàng nên cũng tiện đường qua đó để tiếp tục theo đuổi. 5 năm, 10 năm, không biết đến khi nào náng mới có thể trở về.



- A, ước mơ của nàng là gì, trong nước không thể thực hiện sao?



Vương lão lắc đầu:



- Nó muốn giống ta, trở thành một nhà khảo cổ học. Ngươi cũng biết, các lăng mộ cổ, các cổ vật nằm rãi rác ở nhiều nơi trên thế giới. Muốn tìm được bọn chúng rất khó khăn. Đây là một công việc vất vả, không phù hợp với một nữ nhân như nàng. Ta đã từng nhiều lần khuyên can nhưng nàng không nghe. Ai cũng có ước mơ của riêng mình, ta cũng chỉ có thể ủng hộ nàng.



Nghe Vương lão nói một hơi, Dương Thiên mặt đã nghệch ra. Trường hợp này hắn chưa tính đến a. Lỡ như Vương Vận đi 5 năm, 10 năm thì phải tính sao. Vương lão rót một ly trà rồi đẩy về phía Dương Thiên:



- Ngươi thực sự thích cháu gái của ta sao?



Dương Thiên gãi đầu cười:



- Việc này còn cần phải hỏi sao, nàng xinh đẹp như vậy. Giữa bọn ta còn có mối quan hệ đặc biệt. Vì vậy, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua nàng.



- Như vậy sao?



Vương lão gật đầu, vẻ mặt có chút vui mừng. Lấy ra một phong thư đưa cho Dương Thiên:



- Vận nhi biết ta thích đọc thư tay chứ không thích dùng điện thoại nên mỗi khi đi đến một nơi mới nàng sẽ gửi cho ta một bức thư báo tin. Đây là bức thư mới nhất của nàng, địa chỉ có ghi ở phía trên. Nếu ngươi thực sự có lòng thì hãy đến đó tìm nàng. Hữu duyên sẽ gặp lại.



Dương Thiên hiểu câu hữu duyên sẽ gặp của Vương lão có ý nghĩa gì. Rất đơn giản, bây giờ hắn đến đó cũng chưa chắc có thể gặp được nàng, cũng có thể nàng đã đi đến một nơi khác. Tất cả tùy duyên. Nhìn kĩ địa chỉ ghi trên phong thư, Dương Thiên đứng dậy chào Vương lão:



- Mọi việc đã như vậy ta cũng sẽ không tiếp tục chậm trễ. Bây giờ ta sẽ đi tìm nàng.



- Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.



Nhìn Dương Thiên đi xa, Vương lão thở dài:



- Vận nhi là một cô gái tốt, hi vọng ngươi đối xử tốt với nó.



- Vận nhi, gia gia chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi. Ngươi phải nắm bắt tốt cơ hội a.