Phong Lôi Đế Quân

Chương 2: Mâu thuẫn




Vu Chính cực kỳ ghen tị Phong Lôi tuổi này mà không khó khăn gì được vào Thái Thanh Môn. Gia đình Vu Chính thuộc về loại gia tộc phụ thuộc môn phái do tổ tiên là ngoại môn đệ tử Thái Thanh môn lập lên ở Giang Châu thành cách nơi này mấy trăm dặm. Tổ tiên Vu Chính tu đạo không tiến bộ mấy chục năm vẫn là ngoại môn đệ tử, nản lòng thoái chí nên đã xin làm công việc kinh thương cho môn phái sau đó lập lên Vu gia ở Giang Châu. Cả Vu gia đời này cũng chỉ có Vu Chính có linh căn nên đã góp phân nửa gia sản mới xin cho hắn làm được ngoại môn đệ tử. Khi Vu Chính bóng gió Phong Lôi hỏi lai lịch, hắn chỉ nói mình đến từ Thượng Hải, có quan hệ sâu xa với một trưởng lão trong tông còn Thượng Hải ở đâu thì Vu Chính cũng không biết được do thê giới này quá rộng lớn, không lo gã biết được mình ở địa cầu. Vu Chính dẫn Phong Lôi đi lĩnh một lệnh bài thân phận, hai bộ Thanh sam ti, công pháp Thái Thanh Công Pháp, một thanh trường kiếm, một viên hạ phẩm linh thạch ở Ngoại Vụ điện. Trên đường đi Phong Lôi đã sớm thấy vài người bay lượn trên các pháp khí đủ loại từ kiếm, lá cây đến cả dải lụa cũng bay được nên đã bỏ qua nghi ngờ mình lạc đến phim trường. Tuy Vu Chính có chút ẻo lả nhưng cũng coi như làm tròn nghĩa vụ của người hướng dẫn nói cho Phong Lôi các quy tắc cơ bản trong tông môn, các cấm địa của môn phái, dẫn hắn đi nhận nhiệm vụ ở ngoại vụ đường. Mỗi ngoại môn đệ tử đều phải nhận nhiệm vụ trong môn từ tạp vụ, nhà bếp, gieo trồng linh thảo, săn bắt thú, … Nội môn đệ tử thì không cần làm nhiệm vụ cố định nhưng muốn hưởng tài nguyên thì phải làm ra điểm cống hiến cho môn phái, tích lũy vào lệnh bài thân phận để đổi. Duy có đệ tử thân truyền là được hưởng đãi ngộ cao nhất mà quanh năm chỉ cần tu luyện. Phong Lôi sau khi nghe Vu mặt trắng giới thiệu đã âm thầm quyết định, trước tiên nhận một nhiệm vụ đơn giản để tìm hiểu tin tức, hòa mình vào thế giới này, tùy tiện nhận nhiệm vụ nguy hiểm với người trình gà như hắn rất dễ ngỏm. Phong Lôi rất biết ưu điểm của bản thân đó là kiên trì và cân thận, không tin rằng mình là nam chính bất tử gì đó lãng phí cơ hội xuyên không. Làm ngoại môn đệ tử cũng có chỗ tốt đó là không phải lo cơm ăn áo mặc, có công pháp tu luyện nhưng phải làm việc nên thời gian tu luyện rất ngắn, cấp bậc công pháp cũng thấp nên trong trăm người mới có một người tấn thăng len nội môn đệ tử. Phong Lôi lại không có bối cảnh gì chỉ đành cố gắng từng bước. Hắn thiếu nhất là kiến thức để sinh tồn trong thế giới này. Con người Vu mặt trắng có hơi đáng ghét nhưng có ưu điểm là nói nhiều, chỉ cần đóng vai người nghe đủ tốt có thể biết được khá nhiều chuyện. Khi quá năm mươi tuổi mà không tấn thăng đệ tử nội môn sẽ chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn cả đời trừ khi đột phá trúc cơ. Cảnh giới thấp nhất là Luyện khí kỳ sau đó là trúc cơ kỳ, kết đan kỳ, nguyên anh kỳ còn sau đó là gì thì Vu mặt trắng cũng không biết. Khi quá năm mươi tuổi khả năng trúc cơ cũng nhỏ đi rất nhiều nên nếu Phong Lôi không muốn làm người bình thường cả đời thì hắn cần bắt đầu ngay. Phong Lôi đã lãng phí cả cuộc đời trước, có cơ hội sống cuộc đời mới hắn muốn oanh liệt hoặc ít nhất lưu lại chút tiếng tăm. Hắn có xúc động muốn về tu luyện ngay lập tức nhưng cần đi chọn nhiệm vụ. Đến Nhiệm Vụ Đường là một kiến trúc rộng lớn nhưng rất tấp nập. Vu Chính giải thích đó là mọi người đang đến giao và nhận nhiệm vụ, trong tông môn hàng tháng cũng cấp một linh thạch hạ phẩm tu luyện nhưng chỉ như muối bỏ bể, muốn có linh thạch, công pháp, vũ kỹ, đan dược,.. cần có điểm cống hiến. Mỗi đệ tử ngoại môn cần nhận nhiệm vụ hàng tháng khi thực hiện xong mới có thể tu luyện. Vu mặt trắng dẫn hắn đến bàn đăng ký nhiệm vụ gặp một lão đầu tóc bạc.

_Vương sư huynh, đây là đệ tử ngoại môn mới đến nhận nhiệm vụ

_Mong Vương sư huynh giúp đỡ

Phong Lôi cũng hiểu lẽ tiến thối, trông Vương su huynh có lẽ hơi “dừ” nhưng quyền lực trong tay cũng không nhỏ, với loại người này nên khách khí sẽ bớt phiền phức. Vương sư huynh rất hưởng thụ: “Tiểu tử này có chút hiểu biết, không như mấy tên thiếu gia tiểu thư mới vào đã mắt cao hơn đầu, hiện giờ còn nhiệm vụ trồng linh thảo, săn thú, Thủ vệ,…” Vương sư huynh vẫn thao thao bất tuyệt thì Vu Chính đã nhét vào tay áo lão đầu một viên linh thạch.

_ Có hai nhiệm vụ tốt ta có thể đề cử cho ngươi. Đầu tiên là thu hoạch linh thảo hỏa linh mễ ở Dược viên có thể được thù lao cao nhưng thời gian khá dài. Nhiệm vụ thứ hai là kiếm đủ sừng yêu thú thiết lân trư ở mê vụ sâm lâm thời gian có thể ngắn hơn nhưng nguy hiểm hơn.

_ Tiểu đệ xin chon nhiệm vụ thứ nhất, xin đa tạ sư huynh đã đề cử

Qua lời nói của Vương su huynh, Phong Lôi đã biết hắn đề cử thực sự là nhiệm vụ đầu tiên hơn nữa hắn chưa tu luyện ra pháp lực, thiếu kiến về yêu thú nên chắc chắn không thể chọn nhiệm vụ thứ hai.

_ Trẻ nhỏ dễ dạy

Vương sư huynh nói một lời hai nghĩa. Trên đường ra khỏi Nhiệm vụ đường, Phong Lôi thấy một khối bia đá rất lớn màu trắng có rất nhiều người vây quanh. Vu Chính giải thích là để hiển thị các nhiệm vụ và thông tin kèm theo như yêu cầu, thù lao.., nếu muốn tiếp nhận thì dùng thần thức vào để đăng ký.

_ Vu ẻo lả, thấy ca ca sao không vòng qua

Trong đám đông vây quanh xuất hiện một tên công tử ca phe phẩy cây quạt xếp cùng mấy tiểu đệ, trên người treo đủ thứ ngọc bội khoe của. Mặt Vu Chính vốn trắng lại đỏ nghiến răng không phản bác định vòng qua, một tên tiểu đệ ngăn lại:

_ Tiểu Vu có muốn đánh cuộc lại không, bảo kiếm của ngươi bọn ta đang cho Trương đồ tể của trù phòng mượn để giết heo, hiệu quả không tệ

_ Ha ha ha

_ Ngươi chính là biết nói thú ngữ?

Phong Lôi nói móc tên tiểu đệ nhưng thế giới này không thịnh hành kiểu đùa này, tên tiểu đệ ngẩn ra:

_ Ta không biết thú ngữ

_Con mẹ nó thế sao từ nãy đến giờ người không nói tiếng người

Tên tiểu đệ tưởng có thể nịnh nọt đại ca một phen lại bị hố, giận giữ muốn xông lên giáo huấn Phong Lôi.

_ Ngươi không có tư cách nói chuyện, Tiêu Nhất Kiếm đây là Nhiệm vụ đường, quản tiểu đệ của ngươi cho tốt, chúng ta đi.

_ Lần sau có muốn đánh cuộc cứ tìm ta nhưng nhớ kiếm đồ tốt một chút, đừng mang những thứ rác rưởi ra nữa mất mặt nhà họ Vu.

Tiêu Nhất Kiếm vẫn trào phúng nhưng Vu Chính không đê ý nữa, chỉ cắm mặt đi. Trên đường đi trù phòng dùng cơm, Phong Lôi lấy linh thạch ra trả cho Vu Chính nhưng hắn tờ chối.

_ Ngươi coi như cũng có chút nghĩa khí, nhà ta cũng có chút gia sản

Phong Lôi cũng không kiên trì, hắn đang thiếu tài nguyên. Phong Lôi lúc trước khi đứng ra cũng suy nghĩ kỹ, chỉ đứng ra ngăn tiểu đệ chứ không ngăn tên đại ca, hơn nữa ở đó nhiều người bọn chúng cũng cố kị mặt mũi, mình cần đi theo Vu Chính ít nhất một thời gian nữa kiểu gì cũng có va chạm với bọn chúng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền kiếm chút hảo cảm. Đến Trù Phòng, Vu Chính không như mọi người chọn món ở các khay có sẵn mà gọi món riêng: ba món, một bình rượu.

_ Đừng chê ít, một bình Thanh la tửu này cũng một linh thạch đó, ba món này đều làm từ thịt yêu thú cấp thấp và linh thảo có tác dụng tăng tu vi, tiết kiệm thời gian khổ tu. Ta đây một tháng chỉ dám ăn một lần thôi.

“Sau này ta sẽ trả lại ngươi” Phong Lôi nói giọng điệu chắc chắn, hắn cũng không muốn thiếu nợ người ta quá nhiều.

_ Không cần, chính là vì hợp ý, cũng là vì giải sầu

Tiếp theo chủ yếu là Vu Chính nói Phong Lôi nghe. Gia tộc của tên Tiêu Nhất Kiếm cũng ở Giang Châu, có hậu thuẫn là một trưởng lão trong Tông nên gần đây đang chèn ép Vu gia. Tiêu Nhất Kiếm nhiều lần gây phiền phức, khắp nơi chặn đường ép Vu Chính quyết đấu, tiền cược là pháp khí của bản thân. Vu Chính chỉ là luyện khí trung trỳ, tên kia đã luyện khí hậu kỳ nên kết quả đã biết trước.