Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 56: Thiên Ấn (Hết)




“Ta… không đến đây để báo thù!”

Âm thanh vang lên khiến cho ai ai cũng phải cảm thấy khó hiểu. Đằng Long nếu như không muốn trả thù cho Như Tranh và Hùng Vũ, vậy thì tại sao y phải cố gắng đến giờ phút này? Ngay cả một việc không tiếc hi sinh đi cánh tay phải cầm kiếm? Đằng Long nhất mực muốn lấy bằng được sinh mạng Ngưu Quảng, đó là mục tiêu của y đã được mọi người công nhận.

Ngay cả đối thủ của y, Ngưu Quảng, hắn ta cũng thầm khẳng định, chỉ có một lòng thù hận mới khiến Đằng Long đạt được sức mạnh lớn lao, chỉ có ý chí kiên cường mới khiến Đằng Long không tiếc mạng sống.

Thù hận! Nó khiến Đằng Long nhất định phải giết Ngưu Quảng bằng được. Để trả thù cho người con gái mà y thương yêu, để đòi lại công bằng cho một người cha mà y chưa kịp cất lên tiếng gọi?

Thù hận…

Lẽ nào vẫn còn một nguyên nhân khác?

“Nếu vậy… ngươi đến đây với mục đích gì?” Ngưu Quảng dò hỏi.

Thực ra Đằng Long lúc này có nghe thấy được âm thanh hay không Ngưu Quảng cũng không dám chắc. Bởi thế mới nói là hắn đang muốn dò hỏi. Một lời cất lên chủ đích lôi kéo nhãn quan đối phương hướng về phía mình. Đáng tiếc, Đằng Long dường như chẳng hề có chút phản ứng.

Thù hận… là gì nhỉ?



Thù hận! Nó cũng giống như bất kì trạng thái cảm xúc nào của con người. Thù hận bắt nguồn từ chính bên trong bọn họ. Bắt nguồn từ những âm thanh văng vẳng trong đầu giống như mọi khi?

Mọi khi? Là lúc con người đương hồi khoan thai suy nghĩ? Đôi lúc không phải khoan thai, mà là vô cùng dữ dội.

Cảm xúc con người… đó cũng là những âm thanh văng vẳng. Bất kể là sự biểu hiện thế nào đi nữa. Sung sướng hay buồn bã, vui mừng hay đau khổ. Kẻ khóc người cười. Chung quy cũng thuộc vào hai thái cực.

Yêu và ghét!

Yêu thì luôn muốn ở bên người đó, đối với Như Tranh chẳng hạn, luôn muốn ở cạnh Đằng Long không một phút giây chia lìa. Thế còn cảm xúc ghét bỏ thì sao? Thì lại giống như Đằng Long, không chút mảy may, không muốn gặp mặt Mỹ An dù chỉ một khắc.

Đấy là xét trên khía cạnh tư tình nam nữ mà thôi, nhìn chung, cảm xúc con người luôn có xu hướng nghiêng về một trong hai phía. Hoặc ghét hoặc yêu!

Tuy nhiên đâu phải lúc nào cảm xúc con người cũng là xoay quanh tư tình nam nữ? Đã nói rồi thôi, những thứ âm thanh văng vẳng, chính nó làm nên cảm xúc con người. Nó đang thì thầm bên tai, nó muốn thôi thúc con người hành động, nó muốn con người biểu lộ ra ngoài.

Thù hận, hiểu nhiên nó thuộc về ghét! Đằng Long là kẻ yêu ghét rõ ràng, vậy nên thù hận cũng rất rõ ràng. Người mà y muốn báo thù, đầu tiên và trực tiếp chính là Ngưu Quảng, hắn ta là người gây ra cái chết của Như Tranh, là người hạ sát Hùng Vũ. Đằng Long chỉ muốn giết hắn, đó là sự thực. Tuy nhiên cũng chính bởi sự rõ ràng như thế, Đằng Long chưa hề có một ý định lấy mạng kẻ nào không phải Ngưu Quảng.

Ha ha! Mâu thuẫn chưa? Chẳng phải y vẫn luôn miệng nói rằng kẻ nào cản bước hôm nay sẽ phải trả giá. Vũ Lâm đã phải trả giá cho chính mạng sống của mình?

“Vì hắn đáng chết!” Giọng nói thì thầm.

Từ đây có thể rút ra vài việc. Thù hận xuất phát từ những nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nó đã bắt nguồn từ quá khứ và dần soi lối tương lai. Nỗi đau là do người khác đem lại trong sự mù mờ của bản thân về sự công bằng giữa mình và người trước mặt. Vì sự công bằng rất đỗi mù mờ thế nên bản thân dễ dàng đi đến kết luận về sự bất công người khác đem lại cho mình. Một vài âm thanh trong đầu lúc này xuất hiện, và sự ghét bỏ cũng xuất hiện theo. Để rồi dần dần hình thành cảm xúc, hình thành chấp niệm. Vì muốn đòi lại công bằng? Vì muốn khiến cho đối phương buộc nhận lại những gì mà chúng gây ra?

Công bằng hay bất công, có thể nó chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến thù hận. Và lẽ dĩ nhiên trong nhiều trường hợp, cái tính đúng sai của lòng thù hận cũng không xác định một cách rõ ràng.



Mây mù lờ lững bay ngang giữa bầu trời đông, gió lạnh theo thế nổi lên từng đợt. Đằng Long khẽ nhìn bàn tay của mình. Rõ ràng bỗng chốc trở thành hư ảo.

“Ta đến đây để làm gì ư? Có phải là để trả thù hay không?”

Biểu hiện của sự trả thù đương nhiên là việc chối bỏ một người hay là một vật. Làm nó dễ dàng biến mất trong mắt của mình. Điều đáng buồn thay, nếu như sự việc bất công liên quan đến một mạng người, vậy thì chối bỏ không có gì khác, chính là tước đoạt đi một mạng người.

Một mạng đổi một mạng? Có khi còn là quá lời đối với Ngưu Quảng?

Cũng chẳng biết nữa! Chỉ là cái điều đáng sợ của lòng thù hận, nó đang thôi thúc con người giết chết con người?

“Ta… hình như là một người khác?”

Cảnh giới đáng sợ của sự thù hận là muốn làm cho kẻ thù không còn tồn tại, muốn cho kẻ thù biến mất trên cõi đời này.

Chỉ có một cách mà thôi… hãy làm cho hắn phải chết!

Đây chính là một cảnh giới mà lòng thù hận thôi thúc con người. Chối bỏ mọi sự tồn tại của những cừu nhân?

Tuy nhiên ngay lúc này đây, Đằng Long thậm chí còn chẳng phân định rõ ràng cảm xúc của mình? Yêu hay là ghét? Lòng thù hận bất chợt tan biến đi đâu mất rồi? Cái thứ động lực tiếp thêm cho y vô vàn sức mạnh cuối cùng tiêu tan chỉ trong thoáng chốc? Bỗng nhiên không còn ý định giết chết Ngưu Quảng?

Muốn gì và làm gì? Có phải là một dự định như cũ?

“Tiên tộc!” Đằng Long khẽ nói.

“Cái gì?” Ngưu Quảng nghe thấy thì liền gằn giọng bực tức.

Đằng Long không đến báo thù mà đến là vì Tiên tộc. Y muốn hướng đến ngôi vị tộc trưởng Tiên tộc hay sao?

Đối với một kẻ được coi là một biến số giống như Đằng Long… có thể lắm chứ?

“Muốn đoạt ngôi vị tộc trưởng? Dã tâm của ngươi cũng lớn thật đấy.” Ngưu Quảng thầm nghĩ.

Đằng Long nói ra câu ấy không phải chuyện chơi, bởi lẽ ai cũng thấy được thái độ của y lúc này. Vẫn luôn nhìn lên trời cao? Một người nói ra mục đích của mình mà chẳng mảy may chớp mắt. Thái độ dường như bình tĩnh lạ thường?

Đằng Long đã thay đổi, từ cái bên trong dẫn đến bên ngoài. Hay chăng giờ đây lớp vỏ cuối cùng mới được gỡ xuống để cho mọi người trông thấy con người thực sự của y?

“Đằng Long, ngươi nói linh tinh gì thế?”

Giọng nói quen thuộc làm sao. Cái giọng cao vút không lẫn đi đâu cho được. Chắc hẳn giữa lúc giao chiến với Như Tranh quát tháo cũng to lắm đây?

“Ngươi không thể làm tộc trưởng!”

Mỹ An khẳng định chắc nịch. Hiển nhiên, vị trí làm chủ vốn dĩ thuộc về gia đình của cô, Hùng Vũ không còn thế nhưng người sẽ nối nghiệp chắc chắn phải là Hùng Việt. Bởi vì chỉ có Hùng Việt mới là con đích Hùng Vũ sinh ra?

Lời này sai rồi! Bởi vì ngoại trừ Hùng Việt, thế gian rộng lớn vẫn còn một kẻ đang mang dòng máu linh thiêng truyền thừa từ vị đệ nhất tộc trưởng Tiên tộc.

Mỹ An thì không được biết điều đó, thế nên cô luôn cho rằng Đằng Long là người ngoại tộc, cũng chẳng thuộc hạng dòng dõi gì cả. Làm sao có thể nói làm tộc trưởng là làm tộc trưởng?

Sau khi nghe rõ ý định Đằng Long đưa ra, ai ai cũng đã thầm cười trong bụng. Cười cho cái sự ngây thơ của một thiếu niên những tưởng mình đã trưởng thành?

Duy chỉ một kẻ… vẫn đang trầm tư.

“Ta thì không tin vào cái ý định ấy đâu!” Ám Dạ chớp mắt.

Là vì không tin Đằng Long có thể làm được hay là không tin nhận định mọi người đặt ra. Những kẻ đã cười nhạo kia, chúng đã quá…

“Ta không quan tâm ngôi vị tộc trưởng!”

Vậy là Ám Dạ đoán đúng, hầu hết mọi người ở đây đều đã hiểu sau ý định Đằng Long sắp sửa thực hiện. Chỉ có mình hắn, mặc dù chưa thể đoán ra, nhưng hắn vẫn muốn một lần đánh cược trong lòng. Một vụ đánh cược mà nếu như hắn đoán đúng, kết quả tự nhiên sẽ là vô cùng viên mãn.

“Đừng có vòng vo, rốt cuộc là ngươi đến đây với mục đích gì?” Ngưu Quảng nôn nóng.

“Tiên tộc!” Đằng Long vẫn đang nhìn trời.

“Như Tranh đã làm điều gì có lỗi với các ngươi chưa?”

Câu hỏi Đằng Long đặt ra đã làm nhiều người kinh tâm động phách. Ít nhất ba người Tuệ Cơ, Phụng Dương và Mỹ An. Những kẻ tự nhận mình thuộc về phe chính nghĩa. Chúng có tự thẹn khi mà chính tay Mỹ An hạ sát Như Tranh?

Cho dù là bị lợi dụng nhưng vẫn là kẻ thủ ác. Mỹ An chính vì điều này đã phải chịu đựng biết bao ấm ức trong lòng, tuy nhiên hiện tại cô cũng không thể nói ra một lời biện bạch.

“Một tộc để những gian trá lộng hành? Để cho một tên trưởng lão làm điều đại nghịch?”

Mũi dao thứ hai, không ai khác, Đằng Long muốn chĩa nó về Ngưu Quảng.

“Đúng thế. Ngưu gia trước nay quỷ kế đa đoan, bọn chúng không thể làm chủ Tiên tộc!”

Mỹ An chẳng phải dạng vừa, cô ta nghe thấy câu này liền nhân cơ hội công kích Ngưu gia. Hi vọng nhân tâm mọi người có thể thức tỉnh.

“Hừ! Hùng Việt sẽ khác hay sao?”

Đằng Long lại đặt câu hỏi. Và rồi… chẳng một kẻ nào há miệng trả lời cho được.

“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Ngưu Quảng khó chịu vô cùng.



Mây đã ngừng trôi và gió cũng đã không còn thổi nữa.

“Các người đang nghĩ là ta muốn làm tộc trưởng hay là muốn làm cho cái Tiên tộc trở về chính đạo?”

“Chẳng có gì hết. Ta sẽ không giúp các người làm một tộc trưởng hay là dựng lên một tộc trưởng khác. Ta… chẳng quan tâm.”

“Như Tranh đã làm gì sai kia chứ?”

“Chẳng gì sai cả. Nàng đã giúp ta nhận ra một điều, thế gian… toàn là giả dối.”

“Tiên tộc, một đại tộc trong thiên hạ mà toàn những thứ giả dối, từ trên xuống dưới, đâu đâu cũng là mưu mô, đâu đâu cũng là những sự lừa lọc lẫn nhau?”

“Một tộc như thế, vậy mà còn tồn tại trên cõi đời này?”

“Các người đã nghĩ ta sẽ tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng với Ngưu Quảng ư? Hay vì Hùng Vũ báo thù rửa hận?”

“Ta chẳng quan tâm các ngươi thế nào, là sống hay là chết.”

“Thứ ta muốn… sẽ chỉ mình ta có thể đoạt lấy.”

Bầu trời chẳng còn điều gì đáng nhìn. Đằng Long bất chợt cúi gằm xuống đất.

“Sư phụ, cuối cùng con đã biết được vận mệnh của mình là gì?”

Đằng Long thầm nghĩ rồi quỳ xuống. Trong một giờ phút quan trọng mà y vẫn nhớ tới người có công dưỡng dục của mình hơn mười năm qua?

“Con xin lỗi, sư phụ!”

Bất chợt, Đằng Long từ từ đưa cánh tay trái lên miệng niệm ấn sau đó y dùng ngón trỏ, ngón giữa áp vào phía cánh tay phải. Vị trí Đằng Long đặt ngón tay lên chỉ cách khuỷu tay một thốn và cách điểm cắt Ngưu Quảng tạo ra hai thốn. Xem chừng Đằng Long vẫn còn may mắn khi mà Ngưu Quảng chưa thể chém tới vị trí vô cùng quan trọng. Vị trí có thể ẩn chứa một thứ mọi người không tưởng tượng nổi.

Bời vì… ngay lập tức, sau khi Đằng Long áp hai ngón tay của mình xuống làn da thịt, cánh tay của y bắt đầu hằn lên một loại ấn ký đỏ rực tựa như củi than đang cháy. Vì cháy cho nên đã có những chỗ trở thành màu đen.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là loại ấn ký Sơn thần để lại giúp cho Đằng Long khống chế Hắc khí. Và với kiểu niệm ấn thế kia…

“Thiên Ấn! Khai!”

Chính là đảo ngược thứ tự, phá bỏ phong ấn.



“Ta sẽ… tiêu diệt Tiên tộc!”

Cảnh giới cao hơn của lòng thù hận, đó là chối bỏ đi sự tồn tại của tất cả mọi thứ!

“Đặc sệt và khét! Ta đang ngửi thấy thứ gì bốc lên?”



Mây đen kéo đến ầm ầm, gió lại nổi lên điên loạn.

“Thật… không làm ta thất vọng!” Ám Dạ hứng chí đến nỗi làm bung ngay lớp ngụy trang, cuối cùng hắn đã lộ rõ nguyên hình với chiếc mặt nạ muôn phần u ám.

Hôm nay là sự khoái chí vô cùng tìm đến Ám Dạ, đã bao lâu rồi hắn mới lại được sung sướng thế này? Ám Dạ thầm cười trước sự điên loạn của người Tiên tộc.

Một sự điên loạn bắt nguồn từ lời tuyên bố hùng hồn Đằng Long vừa nói.

“Tên này đúng là mất trí?” Ngưu Quảng khẽ cau mày.

“Đằng Long! Ngươi điên rồi sao!” Mỹ An quát lên.

“Cái thiện ở trong con người Đằng Long đang dần biến mất.” Tuệ Cơ và Phụng Dương đinh ninh là thế.

Rốt cuộc Đằng Long điên loạn hay là lòng người Tiên tộc điên loạn?

Mọi người đã quá chú ý Đằng Long mà không nhận ra mọi thứ đang dần thay đổi. Bao trùm xung quanh là một không khí ngột ngạt sợ hãi. Ánh sáng mất dần mang đến màn đêm hắc ám.

Tất cả bắt nguồn từ một thân ảnh duy nhất. Đằng Long! Chính Đằng Long đã làm không gian trở nên đáng sợ như thế. Chính là thân thể của y tỏa ra một luồng tử khí tối tăm đặc sệt.

Hắc khí!

Luồng khí bao hàm sát khí, bao hàm điềm báo tử vong.



“Bắt đầu từ ngươi!”

Vừa mới dứt lời Đằng Long đã lao về trước. Mục tiêu mà y nhắm đến chính là…

“Đừng hòng!”

Ngưu Quảng nghỉ ngơi đủ rồi. Hắn đã hồi phục, hắn đã tích tụ vừa đủ linh khí từ Tam Ly châu. Ngưu Quảng nắm chắc trong tay Hoàng Mãng, hắn ta chỉ trực hướng tới Đằng Long mà đánh.

“Nhanh quá!”

Không chỉ nhanh đâu, hình như còn hung bạo nữa?

Đằng Long cứ thế lao đến, y đang nhắm thẳng vị trí của mục tiêu, không việc gì phải tránh né, không việc gì phải tính toán trước sau.

Như vậy có phần…

Xoẹt!

Hoàng Mãng bắt đầu chạm vai Đằng Long, với một tốc độ quá nhanh như thế, kiếm khí chà xát thì thực không có sức nào chịu nổi.

Ấy vậy Đằng Long vẫn đang chịu được!

Một luồng tử khí của Tam Ly châu không còn làm khó Đằng Long được nữa. Y mặc cho Hoàng Mãng kiếm cứa vào vai mình. Đằng Long tay trái cầm kiếm chủ động đánh tới. Nhưng y còn chiêu gì đây?

Chỉ còn một tay, kiếm chiêu Đằng Long có thể sử dụng rất dễ đoán biết. Ngưu Quảng chỉ cần chú ý tay trái của y là xong.

Chỉ cần giữ được Tàn kiếm, Ngưu Quảng sau đó có thể thuận lợi phản công Đằng Long một chước. Hoàng Mãng chính là đang muốn lăm le xuất ra một đường hoành kiếm.

Một kiếm chém bay thủ cấp Đằng Long!

“Ta đang cảm nhận thấy sự tồn tại của ngươi. Nếu đã ở trong cơ thể của ta, vậy thì… ngươi phải tuân lệnh!”

Pặc!

Ngưu Quảng hoàn toàn bắt được cổ tay Đằng Long, hoàn toàn giữ chặt Tàn kiếm.

Tuy nhiên…

Hoàng Mãng sao vẫn nằm ở trên vai đối phương, Hoàng Mãng không thể nhúc nhích?

“Làm sao có thể? Ngươi… ngươi…” Ngưu Quảng ấp úng.

“Ánh mắt này… ánh mắt này… ngươi… ngươi là…”

Ngưu Quảng bỗng chốc run lên bần bật. Hắn ta nhìn thấy ánh mắt Đằng Long ở một cự li gần nhất.

Và sự đáng sợ cũng đã đẩy lên tột cùng!

Ánh mắt toàn một màu đen hắc ám. Tròng mắt màu trắng xưa kia cũng dần trở thành mục tiêu để cho màu đen choán lấy.

Đặc sệt và đen nhánh!

Đằng Long có mắt mà như không có. Bởi lẽ hốc mắt của y đã được lấp đầy bởi một thứ màu đặc biệt. Thứ đó làm cho đôi mắt của y hằn sâu, thứ đó làm cho hai mắt của y đánh mất hoàn toàn thị lực.

“Hắc… hắc khí?”

“Ta… ta đã từng thấy qua nó một lần. Ngươi… ngươi chính là…”

Phụt!

Đằng Long rút kiếm trên bụng Ngưu Quảng. Tàn kiếm đã bị hắn ta nắm bắt còn lấy đâu ra kiếm nào ở đây?

Một sự kinh hoàng bao trùm tất cả!

Đằng Long đâm vào giữa bụng Ngưu Quảng một kiếm. Một kiếm làm bằng Hắc khí. Luồng tử khí ấy sau khi thoát ra kết thành hình hài của phần cánh tay Đằng Long vừa mới đánh mất, bù đắp cho phần da thịt khiếm khuyết ở trên cơ thể của y. Bởi vì… thiếu đi bàn tay làm sao cầm được thanh kiếm Hắc khí ngưng kết mà thành?

Nhát kiếm chí mạng này… xuất phát từ cánh tay phải!

“Tối… tối quá!” Ngưu Quảng sợ hãi, hắn chẳng thể nào nhìn thấy Đằng Long đi đâu sau khi rút kiếm ra khỏi người hắn.

“Ta thấy… lạnh!”

Chẳng thể cảm nhận gì hết ở trong lục phủ ngũ tạng của mình, Ngưu Quảng không thể gồng lên điều chuyển bất kì dòng khí nào nữa. Không, ngay cả tạng phủ dường như cũng đã tiêu tan?

Bịch!

Ngưu Quảng trợn mắt, hai chân của hắn trở nên bủn rủn. Một phần thân dưới hoàn toàn mất đi cảm giác. Không thể điều khiển hai chân, Ngưu Quảng chỉ còn một nước ngã quỵ, thế nhưng ngay cả việc ấy hắn ta cũng không làm được. Bởi vì tay trái Đằng Long như thể bàn thạch kẹp chặt cổ họng Ngưu Quảng từ phía sau lưng. Tay trái ngăn cản thân hình Ngưu Quảng gục xuống.

Đằng Long đang đứng ngay sau vị trí của hắn. Giờ đây Ngưu Quảng đã hiểu vì sao thân dưới của mình không thể điều khiển được nữa. Bởi vì xương sống của hắn gãy rồi. Đằng Long ban nãy đã dùng tay phải đánh ra một quyền vào thẳng sau lưng Ngưu Quảng. Nhẹ nhàng nhưng uy lực, đây là Tiềm Long Xuất Thủ khi được kích hoạt ở trong trạng thái có kèm Hắc khí? Chẳng biết uy lực tối đa của nó sẽ ra làm sao. Chỉ biết xương sống Ngưu Quảng lúc này vỡ vụn.

“Hà…” Là một hơi thở phả vào mang tai Ngưu Quảng.

Lạnh buốt!

Dường như hung thần đang ở gần hắn hơn bao giờ hết. Toàn thân Đằng Long phả ra hơi lạnh, một thứ hơi lạnh thấu xương Ngưu Quảng đang dần cảm nhận.

Da thịt kề với da thịt. Thế rồi bất chợt…

“A…” Ngưu Quảng thét lên một tiếng thất thanh.

Liền ngay sau đó… Đau nhói! Vài thứ sắc lạnh đang muốn nghiến chặt da thịt Ngưu Quảng. Đó là hàm răng của Đằng Long, hàm răng của tử thần. Đằng Long cắn chặt một bên cổ họng Ngưu Quảng khiến cho máu đỏ chảy ra liên hồi. Máu bắn lên mặt Đằng Long, máu làm hàm răng của y biến thành màu đỏ.

Vừa tanh vừa khét! Đúng là vô cùng hấp dẫn!

Ngậm được một lúc, khi mà máu đã chảy xuống tận cổ, khi mà trong miệng choán đầy một miếng thịt tươi. Khi ấy Đằng Long mới chịu buông tay, y đã buông tay. Y đã bỏ mặc thân hình Ngưu Quảng đổ rầm xuống đất.

“Cha!”

Ánh sáng le lói được vào trong tối. Hay nói đúng hơn, bóng tối đang dần thu hẹp về phía Ngưu Quảng giúp cho Thiệu Bình nhìn rõ cha hắn. Người vừa nằm gục dưới đất.

Phụt! Đằng Long nhổ toẹt miếng thịt đang còn trong miệng.

“Bất cứ kẻ nào cũng có ý định thống trị thiên hạ. Nhưng còn phải xem, kẻ nào là người xứng đáng?”

“Nhà ngươi…”

Hộc!

Ngưu Quảng nằm sấp và nhìn về phía con trai. Toàn thân của hắn chẳng còn cử động được nữa. Duy chỉ đôi mắt, chỉ có đôi mắt vẫn đang hướng về con trai của mình.

Hình như có người vừa nói, Ngưu Quảng bắt được tiếng nói và hắn tự nhiên cũng muốn trả lời người ấy. Mặc kệ cái thứ tuôn trào ở một bên cổ đỏ tươi.

“Nhà ngươi… nhà ngươi nghĩ mình xứng đáng? Đằng Long ngươi xứng đáng thống trị thiên hạ hay sao?”

Ngưu Quảng nói xong thì miệng vẫn cứ đóng mở liên tục, như thể hắn đang cố gắng thu lại khí trời?

“Không! Không… Không…”

Trong một khoảnh khắc sinh tử, Ngưu Quảng kêu lên ba tiếng sợ hãi khôn cùng. Hắn không sợ chết, cái thứ lướt qua mặt hắn kia mới thực sự đáng sợ làm sao.

Hắc khí đang dần thu lại, nó đang bay qua trước mắt Ngưu Quảng, một sự đáng sợ, một sự chấn nhiếp tinh thần cùng cực với hắn. Ngưu Quảng nghe thấy biết bao âm thanh quỷ dị, nhìn thấy bao nhiêu hình ảnh ma chướng.

Đầu tiên… có hai bóng ma bay đến khóe mắt, chúng đã hét lên một thứ âm thanh khè khè, chúng như móc luôn đôi mắt Ngưu Quảng ra ngoài. Hàng ngàn bóng ma như thế liên tiếp xuyên qua cơ thể của hắn, làm hắn đau đớn vô cùng.

Trạng thái đau đớn tột cùng nhất… chính là sự sợ hãi, chính là khi tinh thần bị chấn nhiếp vô hạn bởi thứ sức mạnh mà con người ta không thể tài nào thấu hiểu.

Tất cả đều theo Hắc khí thu vào trong mắt một người.

Đằng Long ngẩng đầu nhìn về chúng nhân, y giương đôi mắt đen láy của mình nhìn xuống lũ người Tiên tộc bên dưới.

Không! Đằng Long nhìn xuống để cho Hắc khí thu vào trong mắt!

“Không!” Đằng Long lạnh lùng, cũng nên trả lời câu hỏi chứ nhỉ? Câu hỏi liệu rằng bản thân Đằng Long có đủ xứng đáng thống trị thiên hạ hay không?

“Ta… sẽ hủy diệt nó!”

Hai tay từ từ đưa lên trước ngực và rồi tiến tới xen kẽ vào nhau, ở chính giữa chúng là một luồng khí. Hắc khí trào ra kết thành lưỡi kiếm sắc lẹm. Và…

Đằng Long nhe răng để cho mọi người có thể chiêm ngưỡng màu đỏ của chúng. Chẳng biết có phải là do bẩm sinh hay còn lí do nào khác? Người ta không thể tài nào phân định chiếc răng nanh kia là chiếc răng khểnh hay là bản thân của nó tự động dài ra?

Chỉ biết…

Phập!

Kiếm đi đến đâu xé tan khoảng không đến đất. Kiếm khí cắm thẳng xuống đất. Trên đoạn đường đi nó đã xuyên qua vài thứ. Một lớp tóc rối, một lớp da thịt. Một đoạn yết hầu, sau đó… lại là một lớp da thịt.

Đằng Long một kiếm đâm thẳng vào gáy Ngưu Quảng!

Cả đời lo mưu tinh kế, cuối cùng, Ngưu Quảng đột ngột chết thảm dưới tay Đằng Long.



Mới có một kẻ!

Đằng Long quay đầu đi lên đài cao, từng bước, từng bước một. Y đang chinh phục từng bậc thang cao cho tới khi nào đi đến trên đỉnh tế đàn thì thôi.

Mặc kệ những tiếng la hét Thiệu Bình tạo ra, mặc kệ ánh mắt sợ hãi khôn cùng của lũ người kia.

“Long!”

Lại là Như Tranh hiện ra trước mắt. Đằng Long đạt được điều mình mong muốn, y đã gặp lại Như Tranh ở trên đài cao.

Với một khuôn mặt dịu dàng, Như Tranh khẽ nở…

Xoẹt!

Đằng Long vung kiếm chém luôn hình bóng Như Tranh.

“Cút! Ngươi cũng chết rồi!”

Kình lực mạnh mẽ vô cùng, nó mạnh đến nỗi một cú chém kiếm Đằng Long tạo ra đã làm tan nát toàn bộ hương án mà vừa ban sáng người người Tiên tộc vẫn còn quỳ xuống hành lễ trang nghiêm.

“Giờ thì…”

Đằng Long quay người nhìn xuống, nhìn bọn Tiên tộc một cách vô hồn.

Hắc khí bắt đầu lan tỏa, bóng tối lại bao trùm!

Mặc cho lũ người chìm trong điên loạn, mặc cho bọn chúng sợ hãi không nguôi và mặc cho những tiếng khóc than tuyệt vọng.



Trong sự vĩnh hẳng của trời đất, con người trái lại không ngừng học hỏi và tìm hiểu mọi điều xung quanh. Nhưng có những khi, chính con người ta lại không tìm hiểu về bản thân mình.

Và vì lẽ đó, sợ hãi luôn luôn bủa vây con người.

Trời đất bao la, chính sự vĩnh hằng cũng là điều mà con người không thể tài nào giải thích. Bởi… con người sinh ra và chết đi, con người truyền nhau biết bao thế hệ. Người đi trước truyền lại cho người đi sau những gì mà mình hiểu được từ một thế gian rộng lớn. Nhưng ngay thời điểm con người nghĩ rằng mình đã nắm bắt tất cả mọi thứ thì sự vĩnh hằng đã nói sẽ lại sản sinh ra thứ mới mẻ hơn gấp bội phần.

Chính sự mới mẻ ấy, chính cái không hiểu được ấy đã khiến con người cảm thấy sợ hãi. Họ, con người luôn muốn làm chủ vạn vật bởi vì cho rằng mình là giống loài tối cao. Nhưng họ đâu thể làm chủ thứ mình không thể nắm bắt?

Thế nên một lẽ đơn giản, họ quay ra sợ. Rằng một ngày kia, cái thứ mới mẻ trời đất sinh ra sẽ làm hại họ.

Nỗi sợ lớn dần, nhưng điều ngạc nhiên, cái dã tâm cũng lớn dần. Con người nung nấu ý chí tiêu diệt sợ hãi.

Không thể hiểu được, giống như cái sự u của mê con người trong cõi mờ sương, càng muốn giải thoát thì lại càng lạc vào sâu.

Bởi vì… con người chắc gì đã hiểu bản thân mà đòi tìm hiểu thứ khác?

Con người đã từng bao giờ nghĩ về lí do mình lại xuất hiện ở trên trần thế hay chưa? Đã từng suy xét năng lực bản thân? Đã từng xác định mục đích tồn tại của mình?

Vả lại, ước muốn chinh phục thế gian liệu có đối nghịch quá trình khám phá bản ngã con người?



Gió là một thứ trời đất sinh ra, nhưng có một kẻ điều khiển được gió.

Há chẳng đáng sợ?

Ngọn gió len lỏi mọi nơi, từ chỗ là là mặt nước cho đến heo hút ở khe núi sâu. Gió có thể nhẹ nhàng đưa ngọn lá thu về với mặt đất nhưng cũng có thể thổi tung cả đám lá vàng trong cơn giông bão.

Gió bấc lại bắt đầu thổi. Gió bấc mang theo hơi lạnh trải dài toàn bộ Tiên tộc.

Chẳng có năm nào khác biệt, cứ đến tiết đông, gió bấc ùa về như thể khẳng định… nó vốn là sự sắp đặt của trời.

Không một ai, không một thứ gì ở trong Tiên tộc có thể thoát khỏi gió bấc.

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.

Nhưng liệu Tiên tộc có còn tồn tại, Tiên tộc có còn sừng sững đứng giữa thiên địa bao la?

Bóng tối bao trùm!

HẾT