Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa - Quyển 1 Chương 10




Hành trang lên đường đều đã mua đầy đủ. Đêm đến, sau khi ly biệt yến chấm dứt, Đào phủ dần dần chìm vào yên tĩnh, một thân ảnh gầy gò vội vã đi đến trước nhà kho chứa vải ở hậu viện, mở cửa, đem dầu hỏa hắn xách đến tưới lên trên vải vóc thượng đẳng. Tưới xong, lại chạy nhanh sang nhà kho bên cạnh, cũng tưới lên tơ lụa đặt bên trong, sau đó lấy ra hỏa chiếc tử, đánh lửa, nhưng rốt cục lại do dự, thế nào cũng đều không muốn thảy mồi lửa vào vải vóc.

Đây đều là những vải vóc tốt nhất, nếu toàn bộ đều bị đốt trọi, sẽ là sự đả kích rất lớn đối với chuyện làm ăn của Đào gia ở nơi này. Nghĩ đến việc nếu Đào Yến nhìn thấy vải vóc bị đốt trọi, hẳn sẽ vạn phần yêu thương, hắn không có can đảm hạ thủ.

“Nếu đã quyết định làm thì không thể do dự, trước khi tới nhà của ta, chủ tử của ngươi không dạy ngươi hay sao?”

Thanh âm trong trẻo chợt vang lên ngay sau lưng, Thanh đồng không nghe thấy tiếng bước chân, sợ đến nỗi tay run lên, hỏa chiết tử rơi xuống. Đào Nhiên tiến đến, tay áo chém ra, hỏa chiếc tử vừa rơi xuống bị gió từ ống tay áo của hắn thổi bay vào vải vóc, lửa châm vào dầu hỏa, nhất thời lửa như rồng lượn, bừng lên trong nháy mắt.

“Thiếu gia?”

Thanh đồng quay đầu, thấy là Đào Nhiên, kinh ngạc đến nỗi đôi mắt trừng to, còn chưa kịp hiểu hắn vì sao lại giúp mình phóng hỏa, Đào Nhiên đã đi sang nhà kho bên cạnh, quơ qua lại cho hỏa chiếc tử cháy sáng lên, sau đó đốt vào vải vóc trong kho, thấy Thanh đồng còn đang sững sờ, hắn nhíu đôi mày, quát: “Nhanh lên một chút, vương gia đang tắm rửa, ta không có nhiều thời gian đâu.”

Thanh đồng cuống quít chạy đi nơi khác, đốt tất cả những nơi có thể đốt, sau đó nhìn Đào Nhiên, trong ánh lửa, vẻ mặt hắn lộ ra sự lãnh đạm mà trước giờ chưa từng biểu hiện.

“Trong cái rủi, có cái may.” Phát hiện Thanh đồng đang chăm chú nhìn mình, Đào Nhiên mỉm cười nói: “Có trận hỏa hoạn này, đại ca ta sẽ không đi kinh thành, hắn chỉ là một thương nhân, không nên bị kéo vào chuyện thị phi này.”

Đào Yến nghiêm cẩn chính trực, cửa hiệu nếu bị cháy lớn, hắn tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng mà bỏ mặc chuyện làm ăn cùng tiểu nhị ở nơi này không đoái hoài tới. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu khiến Thanh đồng muốn phóng hỏa, nhưng khi nhìn ngọn lửa từ từ bao trùm lên hàng hóa bốn phía, hắn vẫn cảm thấy không nỡ, nói: “Công tử nếu nhìn thấy cửa hiệu biến thành như vậy, nhất định sẽ buồn lắm.”

“Chỉ cần tiểu nhị không có việc gì, hắn cũng sẽ không sao cả đâu.”

Đào Nhiên cùng Đào Yến từ nhỏ đồng thời lớn lên, hiểu rõ con người của hắn còn hơn cả Thanh đồng, nhìn thế lửa càng lúc càng mạnh, hắn đưa Thanh đồng rời đi, đi được nửa đường chợt nghe tiểu nhị trong *** phát ra tiếng kêu sợ hãi, hắn nói: “La lớn lên, thanh âm càng lớn càng tốt.”

Thanh đồng cơ trí, vội vàng căng cổ họng kêu to: “Cháy rồi, mau tới dập lửa a…”

Hắn vừa la vừa chạy đến giếng nước trong vườn xách nước, Đào Nhiên cũng đi hỗ trợ, không bao lâu sau bọn tiểu nhị và một bộ phận ám vệ hay tin chạy tới, mọi người ba chân bốn cẳng xách nước dập lửa, đáng tiếc trên vải vóc đã bị tưới dầu, gió lại lớn, trong nháy mắt đã cháy sang viện khác, Đào Nhiên bảo mọi người trước tiên nên tìm cách ngăn lửa không cho cháy sang nơi khác, những láng giềng chung quanh cũng đến hỗ trợ, không bao lâu trong đình viện bỗng chốc đã nháo nhàu cả lên.

Thanh đồng vóc người nhỏ nhắn, bọn tiểu nhị sợ hắn bị thương, kéo hắn ra phía sau tránh lửa, hắn vừa rồi vì dập lửa nên cả khuôn mặt bị lửa hun đen thui, nhìn nhà kho bị cháy đến nổi tàn tạ thảm hại, nhất thời nước mắt lưng tròng, Đào Nhiên nhìn thấy, thở dài một hơi, đúng là vẫn còn trẻ con, chuyện nhỏ như vậy đã ủ rũ đến thế rồi.

“Làm tốt lắm.” Hắn tiến lên vỗ vỗ bả vai Thanh đồng an ủi, hỏi: “Bất quá ngươi phải báo cáo lại với chủ tử ngươi thế nào đây?”

Cả hai lòng đều hiểu nhưng không nói ra, Thanh đồng cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình, nói: “Có người muốn hại vương gia, bất quá hộ vệ của hắn nhiều lắm, không cách nào hạ thủ, cho nên mới phóng hỏa hậu viện.”

Đào Nhiên hài lòng gật đầu, nhìn ánh lửa rực trời trước mắt, thuận miệng nói: “Thêm thắt kinh khủng chút, nói càng huyễn hoặc, khuấy cho nước đục, chúng ta mới có cơ hội bắt cá.”

Thanh đồng nhìn Đào Nhiên một cách kỳ quái, lần đầu tiên phát hiện người này ngoại trừ phóng đãng không nể sợ ai ra, bụng dạ lại còn đen hơn cả mực. Lại nhớ tới từ sau khi mình vào phủ, mấy năm nay hắn trêu mình, chẳng lẽ đều là cố ý cả sao? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, đang muốn đặt câu hỏi, thì thấy Mộc Yến Phi mang theo tùy tùng vội vã chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, sắc mặt âm trầm hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Phóng hỏa mà thôi.” Đào Nhiên tiến lên nghênh đón, thấy sợi tóc của Mộc Yến Phi vẫn còn ướt, chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài, hiển nhiên là do gấp gáp lao ra khỏi bồn tắm, vội vàng lấy khăn lau mồ hôi ra giúp hắn trùm lên đầu, kéo hắn quay về sương phòng, nói: “Chuyện nhỏ như vậy, không nhọc vương gia phiền lòng.”

Y sam màu trắng của Mộc Yến Phi rất dễ thấy trong đêm tối, chiếc khăn lau mồ hôi che đi tóc ướt, nên làm cho người ta khó có thể thấy rõ dung mạo của hắn. Cử chỉ của Đào Nhiên lại làm rất tự nhiên, nhưng vô hình trung lại che chắn cho hắn. A Nam nhìn thấy, không khỏi hối hận mình không nghĩ đến chuyện phải giúp chủ tử che dấu thân phận. Bất quá cho dù hắn nghĩ đến, cũng không dám có cử chỉ bất kính đối với Mộc Yến Phi. Thế nhưng cử chỉ này Đào Nhiên làm lại không cảm thấy một mảy may bất kính. Cho dù A Nam không thích Đào Nhiên, cũng không khỏi không thừa nhận sự ân cần và cơ trí của hắn. Người này quả thật có khả năng dễ dàng làm người khác động lòng.

Mộc Yến Phi đối với việc cửa hiệu đột nhiên bị cháy vốn rất không vui, nhưng động tác của Đào Nhiên đã làm tan biến đi sự không vui đó ở hắn. Bảo A Bắc và những người khác đi tra xét, hắn trở lại phòng ngủ, tùy ý Đào Nhiên giúp mình lau khô tóc. Không bao lâu sau, hạ nhân báo lại lửa đã bị dập tắt, không có thương vong, bất quá nhà kho bên kia sân đã thành mồi cho biển lửa cả rồi, cửa hiệu lần này tổn thất không nhỏ.

Đào Nhiên bảo người hầu lui xuống, một lát sau A Bắc trở về, nói không có phát hiện kẻ khả nghi, có thể là do thích khách nhìn thấy trang viện gia đinh khá nhiều, không cách nào hạ thủ, cho nên đã bỏ đi cả rồi, về phần mục đích, bọn họ đều nhất trí cho rằng chuyện này là do những sát thủ muốn gây bất lợi cho Mộc Yến Phi gây nên.

Mộc Yến Phi chẳng biểu lộ gì cả, sau khi bảo các hộ vệ lui ra, hắn mới hỏi Đào Nhiên, “Phóng hỏa ngoại trừ khiến ta cảnh giác ra, không có ý nghĩa thực chất, ngươi cảm thấy sát thủ sẽ ngu xuẩn đến vậy sao?”

“Ta không phải sát thủ, không hiểu suy nghĩ của sát thủ,” Đào Nhiên mỉm cười nói: “Nếu không nghĩ ra, chi bằng xem chuyện này là do có người có lòng tốt muốn cảnh báo cho ngươi đi.”

Mộc Yến Phi phượng mâu đảo qua Đào Nhiên, “Ngươi đi xem ra cũng rất kịp thời.”

“Ta đi tiểu, nhìn thấy lửa cháy, liền chạy đến ngay.”

“Rất khéo.”

Đào Nhiên vẻ mặt thản nhiên, “Trùng hợp mà thôi, vương gia nghi ngờ ta phóng hỏa phải không?”

“Ta chỉ là tùy tiện đề cập đến thôi.” Mộc Yến Phi đứng dậy đi vào phòng trong, thuận miệng nói: “Hơn nữa chúng ta từ lúc quen nhau đến bây giờ, có rất nhiều chuyện trùng hợp phát sinh.”

Đây thật sự chỉ là tùy tiện đề cập đến thôi sao?

Đào Nhiên nhìn bóng lưng Mộc Yến Phi, vô cùng hoài nghi nghĩ.

Chuyện cửa hiệu Đào gia bị phóng hỏa rất nhanh truyền tới phủ Vân Nam vương. Trời vừa sáng rõ, Mộc Hiển Ngọc đã dẫn người đến đây tham vọng, lại đưa đến nhiều lễ vật để trấn an. Chung quanh có rất nhiều hộ vệ, Mộc Yến Phi không nói với hắn nhiều lắm, chỉ đơn giản xã giao vài câu, Mộc Hiển Ngọc lại bảo quản gia tặng Đào gia không ít ngân lượng, xem như trấn an, còn đề xuất tăng thêm người bảo vệ, bị Mộc Yến Phi cự tuyệt, nói chính mình sắp rời đi, không nên đặc biệt thủ hộ, bất quá Mộc Hiển Ngọc vẫn để lại thị vệ rồi mới cáo từ ra về.

Bởi vì đột nhiên bị cháy, hành trình về kinh dời sang ngày hôm sau. Sáng ngày kế Mộc Yến Phi khởi hành lên đường, Mộc Hiển Ngọc lại tự mình đến tống, còn dẫn theo đứa con gái trong truyền thuyết thân thể luôn bệnh tật của hắn – đương nhiên đó là A Nhất giả trang – hắn mặc một chiếc váy xếp nếp màu lục, trang sức đơn giản, khi bước xuống kiệu thì nhu mì điềm đạm, ai thấy cũng động lòng.

Mộc Yến Phi biết Mộc Hiển Ngọc làm như vậy là để những người âm thầm đi theo xem, khiến cho những kẻ trong triều giảm thấp cảnh giác, vì vậy tiến lên hàn huyên cùng quận chúa vài câu. Mộc Hiển Ngọc vẫn tống hắn ra khỏi cổng quận thành, lúc chia tay thì vỗ vỗ đầu vai của hắn, thấp giọng mỉm cười nói: ” Lời nói của ta ngày đó mãi mãi hữu hiệu.”

‘Chỉ cần ngươi nghĩ đến, ngôi vị này ta vĩnh viễn giữ lại cho ngươi.’

Đó là câu mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Mộc Hiển Ngọc đã nói, cũng là lần duy nhất mà bọn họ nói chuyện thành thật với nhau, hắn vẫn đều nhớ rõ, ánh mắt lơ đãng đảo qua Đào Nhiên đang đứng cạnh bên, mâu quang thâm thúy, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ ghi nhớ.”

Mộc Hiển Ngọc chỉ đưa Mộc Yến Phi ra khỏi quận thành, nhưng hộ tòng của hắn vẫn đi theo hơn trăm dặm mới cáo từ Mộc Yến Phi quay về. A Trung không hài lòng nói: “Đây là không yên bụng chúng ta có thật sự rời đi hay không, cho nên mới có ý đi theo xác nhận, nói không chừng trước mặt thì rời đi, mà đằng sau vẫn theo đuôi ấy chứ.”

“Mặc kệ bọn họ đi.”

Mộc Yến Phi không để ý, dù sao bất quản Mộc Hiển Ngọc làm như thế nào, đều bắt nguồn từ lòng tốt. Ở vào vị trí của hắn, sẽ không làm chuyện bất lợi đối với chính mình. Có lẽ… còn hơn kinh thành ngươi lừa ta bịp, nơi này mới là một mảnh thế ngoại đào nguyên.

Hành trình không cần gấp gáp, xe ngựa đi một chút lại ngừng, Mộc Yến Phi ngồi trong xe, rảnh rỗi thì lại mang bội đao của hắn ra chùi. Đào Nhiên ở chung với hắn. Thanh đồng tuổi nhỏ, ngồi ở bên ngoài xe cùng với A Trung và những người khác, khi nào mệt mới chui vào trong xe nghỉ ngơi, cho nên đại bộ phận thời gian đều là Mộc Yến Phi và Đào Nhiên ở chung với nhau.

Đào Nhiên là kẻ ưa náo nhiệt, rỗi rãi không chuyện gì làm sẽ kể về phong tục và một số truyện tiếu lâm ở các nơi. Mộc Yến Phi yên lặng nghe, cúi đầu chà lau đao của hắn, thỉnh thoảng mới chen vào hỏi vài câu.

Nói xong lời cuối cùng, Đào Nhiên cảm thấy có hơi vô vị, cảm giác Mộc Yến Phi là kẻ vô vị nhất mà hắn từng gặp, thế nên cố ý giễu cợt: “Ngươi thật sự rất yêu đao của ngươi, ban đầu tới cùng tốn bao nhiêu tiền mới mua được nó?”

Cánh tay đang lau chùi thanh đao của Mộc Yến Phi khẽ dừng lại, nói: “Mười lăm lượng.”

Ngày ấy hắn ra ngoài thì ngẫu nhiên gặp được người bán đao đó. Sống mũi nam nhân rất cao, mắt xanh tóc nâu, không giống người trung nguyên, đứng ở một góc đường nhỏ, trước mặt bày thanh Yêu đao này. Hắn lúc ấy chỉ liếc mắt nhìn qua, đã bị thanh đao níu chân đứng lại, hỏi xong mới biết nam nhân là khách thương hải ngoại, vì chuyện làm ăn phát sinh ngoài ý muốn, không còn cách nào khác đành mang thanh bảo đao tổ truyền ra bán, chỉ cần ba lượng bạc.

Vì vậy hắn vội vàng quay về phủ, lấy tiền trộm để dành suốt mấy năm qua ra, dốc hết túi mua đao. Người bán đao thích khí khái của hắn, liền tặng thêm đao phổ cho hắn, lại chỉ điểm hắn vài chiêu thức, sau đó hắn mỗi ngày đều chạy đi tìm gã nam nhân đó, thẳng tới một tháng sau người đó không còn xuất hiện nữa.

“Xem ra cũng có vài phần tương tự chuyện ngươi học võ năm đó.”

Nói đến đây, Mộc Yến Phi có chút dừng lại, giương mắt nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên cười không được tự nhiên cho lắm, nói: “Khách thương sa cơ sao lại có được một thanh Yêu đao như vậy? Nhất định là khách giang hồ, thấy ngươi thành thật, mới truyền thụ cho ngươi chút võ nghệ. Làm gì có người rao giá ba lượng, mà thu đến mười lăm lượng cơ chứ?”

“Không phải mười năm lượng, mà là toàn bộ tài sản của ta, bởi vì nó đáng được cái giá đó.”

Đối với một đứa trẻ do vợ lẻ sinh ra, mỗi tháng có được chút ít tiền tiêu vặt là đã xa xỉ lắm rồi, nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng hối hận. Sau này hoàng đế tứ cho thanh đao tên Ngự Cẩm, hắn vẫn thích gọi nó là Yêu đao. Thậm chí cho dù là bây giờ, hắn cũng vẫn sẽ dùng hết toàn bộ những gì bản thân mình có được mang ra đổi lấy thanh đao này.

“Quả là một kẻ nặng tình a.” Đào Nhiên chế giễu hắn, thấy hắn yêu thích Yêu đao đến thế, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu cợt, cười nói: “Ta nếu nói với ngươi ta muốn thanh đao này, ngươi có đồng ý từ bỏ thứ mà mình yêu thích hay không?”

Bàn tay đang chùi đao của Mộc Yến Phi dừng lại, ngước mắt lên, thấy Đào Nhiên nghiêng người tựa vào thành xe ngựa, trong nụ cười lười biếng chen lẫn một chút giảo hoạt, hắn lạnh nhạt nói: “Có thể, ngươi thuận theo ta rồi, đao ta sẽ tặng cho ngươi.”

Tại sao không phải ngươi theo ta chứ? (Nằm mơ, ảnh chịu hạ giá mới lạ á)

Đào Nhiên bị rượu làm sặc, hừ nói: “Người tính bàn tính cũng nhanh quá nhỉ, hai bên đều không bị lỗ, đao cho ta, rồi lại mang ta cho ngươi, từ đầu đến cuối đều chẳng phải của ngươi cả rồi sao?”

“Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cũng cho phép ngươi thôi.”

Câu trả lời không tự cao cũng chẳng tự ti, ngược lại kích thích lòng háo thắng của Đào Nhiên. Hắn tiến gần đến phía trước, đôi mắt thanh mảnh nheo lại, cười nhìn Mộc Yến Phi, nói: “Ta cho tới bây giờ đều chưa làm tên nằm dưới cả.”

“Ta cũng chưa từng.”

“Ngươi có thể thử xem.”

“Không thích.”

“Vậy ngươi vì sao không hỏi ta có thích hay không?” Đào Nhiên giơ tay, ngón tay ngả ngớn kéo vạt áo trước và đai lưng của Mộc Yến Phi lên, mỉm cười nói: “Thứ mà bản thân mình không muốn, thì đừng mang đi bố thí cho người khác.”

Mộc Yến Phi buông đao xuống, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm hắn, rất điềm tĩnh nói: “Không cần hỏi, bởi vì ta là vương gia.”

Người này… thật sự là kiêu ngạo đến nỗi khiến cho người ta muốn đập hắn lắm rồi!

Đào Nhiên cảm thấy từ sau khi quen với Mộc Yến Phi, tính khí của mình càng lúc càng tốt hơn, nghe những lời như thế xong, lại có thể không tức giận, khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà ta nuốt lời rồi, làm sao bây giờ a?”

Mộc Yến Phi đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, như là đang xác nhận hắn có nói đùa hay không, đột nhiên giơ đao chém xuống, góc cạnh bén nhọn của thanh đao xé rách quần áo của Đào Nhiên, áo và thắt lưng tách ra, để lộ tiết y bên trong.

Đào Nhiên mỗi ngày đều ở bên cạnh Mộc Yến Phi hỗ bác, đối với sự tiến thối trong võ công của Mộc Yến Phi hắn hiểu rất rõ. Thấy hắn lạc đao, lập tức giơ tay lên chặn lại chiêu thức kế tiếp. Mộc Yến Phi nửa đường đổi chiêu, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã nói điều xằng bậy gì trước mặt thuộc hạ của ta?”

Đào Nhiên sửng sốt, nhớ tới chuyện lúc trước chế giễu Mộc Yến Phi trước mặt A Nam, lại nhìn sắc mặt đen thui thùi lùi của hắn, tưởng tượng cảnh hắn buồn bực khi bị thuộc hạ hiểu lầm, nhịn không được cười phụt một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Vương gia, ban ngày ban mặt mà làm chuyện thân mật trong xe ngựa, không tốt lắm chứ hỉ?”

“Ta muốn kiểm tra thương thế của ngươi.”

“Ngươi nếu mỗi ngày ít đánh ta vài lần, thương thế của ta sẽ chóng lành hơn đấy.”

“Ngươi không có đánh trả ta hay sao?” Mộc Yến Phi cười lạnh: “Ngươi ra tay một chút cũng chẳng lưu tình.”

“Như nhau, như nhau cả thôi.”

Hai người ngoài miệng thì nói, nhưng ra tay thì không nhẹ, chiêu thức ngươi tới ta đi. Không gian nhỏ hẹp của xe ngựa không chịu nổi đánh đấm, liên tục phát ra tiếng rên rỉ run sợ. A Trung và những người khác ở bên ngoài nghe thấy, đều không hẹn mà cùng nhíu đôi mày, chỉ có Thanh đồng sắc mặt điềm tĩnh, cắn điểm tâm mua tại Vân Nam, lạnh nhạt nói: “Công tử nhà ta là thế đấy, quen là dễ chịu ngay thôi mà.”

“Ta quen không được!” A Nam hai tay bưng lỗ tai lại, thống khổ la lên: “Vương gia cho dù thích một kẻ lẳng lơ, nay này mai nọ, thì cũng nên là nữ tử, sao lại tìm nam nhân kia chứ?”

Thanh đồng con ngươi đảo qua đảo lại, cười hì hì nói: “Ta có ba biện pháp, có lẽ có thể giải quyết vấn đề này.”

“Nói nghe thử xem.”

Lỗ tai của các vị tùy tùng mấy ngày nay chịu đủ mọi hành hạ, vừa nghe có biện pháp, đều không hẹn mà cùng nổi lên hứng thú. A Nam nóng nảy nhất, lập tức thúc giục hỏi.

“Một, ngươi rời nhà ra đi, mắt không thấy tâm khỏi phiền; hai, ngươi giết công tử nhà ta, vì dân trừ hại…”

Thanh đồng mỗi lần giơ ngón tay ra nói, A Nam lại cố gắng lắc đầu, hắn đi theo vương gia nhiều năm, không muốn vì chuyện này rời đi. Về phần sát nhân, hắn càng không dám, vương gia sẽ giết hắn.

“Vậy chỉ còn chọn lựa cuối cùng thôi.” Thanh đồng cười he he nói: “Đi kỹ viện!”

“Hả?”

Đối mặt với sự rống to cùng một lúc của mọi người, Thanh đồng liếc mắt xem thường, “Làm gì mà giật mình dữ vậy? Vương gia của các ngươi nhất định là chưa từng hưởng thụ tư vị trướng ấm hương nồng, dịu dàng thơm ngọt, cho nên mới thấy công tử nhà ta tốt. Vật gì cũng đều phải mang ra so sánh cả, chờ hắn hưởng thụ rồi, mới thấy được thứ nào tốt hơn.”

“Ừm…”

Nói nghe xem ra cũng có lý, A Nam nhìn A Bắc A Trung, hỏi: “Nếu không thì thử xem sao?”

A Bắc làm người chính trực bảo thủ, do dự nói: “Toán kế chủ tử, không tốt lắm đâu…”

Vừa dứt lời, rầm một tiếng truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn, thành xe ngựa bị chưởng lực đánh nát, phá thành một lỗ to.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe trong xe vừa có hơi chút dừng lại thì một lần nữa vang lên âm thanh chấn động. A Trung khịt khịt một chút, nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”

So với việc vương gia cả ngày quấn quýt lấy nam nhân, chi bằng mang theo vài nữ nhân vẫn tốt hơn. Đây là ý nghĩ cộng đồng của bọn thị vệ. Vì vậy, đêm đó ở chổ nghỉ chân, A Nam nơm nớp lo sợ đưa ra đề nghị, không nghĩ tới Mộc Yến Phi lại có thể đồng ý, bất quá là lôi kéo Đào Nhiên cùng đi, lý do là vì Đào Nhiên có kinh nghiệm. Về phần kinh nghiệm gì, hắn chưa nói, thuộc hạ tất nhiên cũng không ai dám hỏi.

Cứ như vậy, từ Vân Nam đến kinh thành, bởi vì mọi người dốc sức đề cử, Mộc Yến Phi đi không ít thanh lâu kỹ viện, mỹ nữ vui vầy nhiều lắm. Bọn thị vệ cảm thấy chủ nhân của nhà mình hẳn là coi như chơi rất vui, vì vậy đối với chuyện giữa Đào Nhiên và Mộc Yến Phi cũng chẳng để ý nữa. Đúng như lời Thanh đồng nói, nam nhân chỉ là muốn thưởng thức mấy thứ mới mẻ thôi, chỉ cần có gì mới là sẽ chọn ngay.

Trái ngược với sự hung hiểm lúc đi, hành trình quay về bình an hơn rất nhiều, ngoại trừ lúc đầu bị quỷ dị chặn lại vài lần, tựa hồ mục tiêu là trên người Mộc Yến Phi, bất quá nhanh chóng bị đánh lui. Mộc Yến Phi đoán là có người nghe được tiếng gió, muốn cướp đi nửa tấm bản đồ mình có được. Nhưng hắn không quan tâm, chuyến về khác với chuyến đi, hoàng đế biết mình đã có được thứ này, nhất định sẽ phái người toàn lực bảo vệ. Quả nhiên những người đó sau vài lần bị đánh lui thì không xuất hiện nữa, biết không cách nào đoạt được đến tay, nên lui lại tìm biện pháp khác.

Chuyến lữ trình từ từ kết thúc trong khi hành tẩu, kinh thành rốt cục cũng đã đến nơi rồi.

Buổi trưa hôm đó, đường phố kinh thành hai bên náo nhiệt ồn ào, xe ngựa vào thành không lâu liền bị chậm lại. A Trung ngồi đánh xe phía trước, theo dòng người chậm rãi hành tẩu, Đào Nhiên uống rượu, có chút say chếch choáng, tay đỡ lấy đầu tựa ở thành xe chợp mắt. Mộc Yến Phi ngồi xếp bằng ở bên kia, chiếu theo tâm pháp Vô Danh dạy cho mình điều tức, cảm giác xe chậm dị thường, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Màn xe được vén lên, A Nam nói: “Là con trai của Hoắc thân vương kết hôn. Đoạn đường phía trước đều bị đội ngũ đón dâu chặn lại, lại thêm chợ phiên, cho nên không đi được.”

Mộc Yến Phi không nghe thấy tiếng nhạc mừng, nghĩ đội ngũ đã đi xa, bất quá phía sau theo rất nhiều người xem náo nhiệt. Hoắc thân vương vốn là ngoại thích, tâm phúc của hoàng hậu, thân lại cõng thêm quân công, tính ra cũng có chút thế lực. Thế nhưng con trai của hắn lại khá yếu kém, một tên bại gia tử học chả hay cày chả biết, hắn thuận miệng hỏi: “Là nhà nào không có mắt, trèo lên kết thông gia vậy?”

A Nam trên mặt trồi lên nụ cười cổ quái, nói: “Là con gái của Trần thượng thư, vẫn là do hoàng hậu chỉ hôn.”

Mộc Yến Phi ngẩn ra, Hoắc thân vương và hoàng hậu vẫn ủng hộ tứ hoàng tử, Trần thượng thư là chưởng quản Lại bộ, lại là tâm phúc của hoàng thượng, bọn họ hai nhà kết thông gia, thế lực rõ ràng đã vượt cao hơn phía thái tử. Ngay vào thời điểm đảng phái tranh đấu kịch liệt, hoàng hậu lại chỉ hôn thế này, rõ ràng đã ngầm chứa ý muốn lôi kéo.

Xem ra bản thân mình bị đuổi giết suốt dọc đường đi cũng mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Tâm tình Mộc Yến Phi đột nhiên trở nên khó chịu, hắn không thích thứ được gọi là sự tranh đoạt giữa các đảng phái, càng không muốn bị kéo vào thùng nhuộm dơ bẩn này, nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra. Thân được thái tử coi trọng, hắn đã sớm bị đẩy đến đầu ngọn sóng, cho dù đã giao binh quyền, nhưng muốn toàn thân lui ra, kẻ khác chưa chắc đã chịu để cho hắn đi.

“Chuẩn bị một phần hậu lễ đưa tới.” Hắn nói.

A Nam bị đuổi đi, A Trung lại không dằn được, hỏi: “Hoắc Trần hai nhà thông gia đại hỉ, các quan trong triều nhất định đều tới chúc mừng, vương gia có muốn…”

Lời phía sau đã bị Mộc Yến Phi phất tay dừng lại, hắn trước giờ không thích cái loại tới lui trong quan trường, tống lễ cũng đã đủ giữ thể diện cho người khác rồi.

A Trung thấy hắn không vui, không dám nói thêm nữa, khom người lui ra ngoài. Đào Nhiên đã bị mấy câu đối thoại của bọn họ đánh thức, thuận miệng nói: “Cùng làm quan trong triều, cần gì phải vì chuyện nhỏ nhặt này đắc tội người khác?”

Mộc Yến Phi liếc xéo hắn, khẽ hừ khinh thường, nói: “Đắc tội thì sao chứ?”

Đào Nhiên bị hắn làm sặc, một lúc sau, mới chậm rãi nói: “Vậy ngươi càng không nên giao binh quyền, nếu đã giao rồi, càng không nên ngênh ngang như vậy, chỉ khiến gây thù chuốc oán với kẻ khác.”

Mộc Yến Phi trầm mặc một chút, ngón tay ve vuốt loan đao bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Không có địch nhân, vậy nhân sinh còn gì là thú vị nữa?”

Lời hắn nói rất trương cuồng, nhưng lại không làm cho người ta ghét, ngược lại cảm thấy Mộc Yến Phi nếu không nói như vậy thì không phải là hắn nữa rồi. Tâm của Đào Nhiên bất giác hướng về phía hắn, bởi vì hắn biết những lời như thế, bản thân mình vĩnh viễn không thể nói ra.

Xe ngựa chậm rãi đi không xa, lại dừng lại, tiếng bánh xe cọc cạch truyền đến, dừng lại bên cạnh bọn họ, có người vén lên màn xe đáp lời A Trung, nghe ra là giọng của nữ tử. Mộc Yến Phi khó chịu nhíu đôi mày. Không bao lâu sao rèm cửa sổ bị giở lên, một thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phấn mỉm cười với Mộc Yến Phi, chào hỏi: “Thật khéo quá, ta cùng tỷ tỷ đang muốn ra ngoài thành thưởng hoa, thì lại gặp Mộc đại ca hồi kinh.”

Hai xe đậu rất gần nhau, thiếu nữ rướn người đến, nên dễ dàng tựa người vào phía trước cửa sổ, đôi mắt đen huyền nhìn vào trong xe quan sát, thấy Đào Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, trong mắt nàng hiện lên sự khinh thường, khóe miệng nhếch nhếch, cười nói: “Mộc đại ca đi Điền Nam một chuyến, nhất định có không ít thu hoạch phải không? Nói nghe một chút xem.”

Mộc Yến Phi không để ý thiếu nữ tới gần mình, nói với A Trung: “Lên đường ngay.”

A Trung khó xử nhìn thiếu nữ, nàng vẫn còn dựa vào thành cửa sổ, cả khuôn mặt kiều diễm như hoa, nếu bây giờ quất roi đánh xe, chỉ sợ sẽ làm nàng bị thương, thiếu nữ cũng biết hắn không dám, ngược lại lại càng nhích gần về phía trước, chỉa chỉa Đào Nhiên, hỏi: “Bằng hữu của ngươi à? Trước kia chưa từng gặp.”

Mộc Yến Phi không nói, sự không hài lòng trên khuôn mặt đã lộ ra rõ ràng, Yêu đao mạnh bạo buông xuống, phát ra âm thanh nặng nề, thiếu nữ có hơi sợ, không dám tiếp tục làm càn, lúc này trong xe ngựa của nàng truyền đến tiếng mắng khẽ: “Chỉ Lan, không được càn quấy.”

Giọng nói ôn uyển nhu hòa, Đào Nhiên một mực ở bên cạnh xem náo nhiệt nghe được, sắc mặt hơi đổi, lập tức liền thấy rèn cửa sổ của xe ngựa được vén lên hoàn toàn, một hài đồng phấn trang ngọc sức nhào tới trên người thiếu nữ: “Di di, ẵm.”

Thiếu nữ vì ẵm hắn, đành phải ngồi trở về bên trong xe ngựa, nữ tử bên cạnh nàng khẽ gật đầu với Mộc Yến Phi, nói lời xin lỗi: “Tiểu muội không hiểu chuyện, quấy rầy vương gia rồi.”

Nữ tử cử chỉ đoan trang ổn trọng, Đào Nhiên biết rõ không nên nhìn, rồi lại không cách nào nhịn xuống không nhìn được. Mấy năm nay hắn vẫn kiêng kỵ không hỏi thăm tin tức, không nghĩ tới thoáng một cái đã ba năm, con của bọn họ đã lớn đến thế. Đứa trẻ tựa trên người thiếu nữ, vẻ mặt ngây thơ khả ái, Đào Nhiên nhìn đến nỗi ngỡ ngàng, tâm tư trong nháy mắt đã bị kéo về quá khứ xa xưa, hoa đào rơi rụng đầy trời, là lúc mà hắn cùng Hình Viễn Tâm luyện kiếm.

Mộc Yến Phi dường như không chú ý tới sự bất ổn của Đào Nhiên, gật đầu với nữ tử, tỏ vẻ không sao cả, rồi buông rèm xe xuống, A Trung hiểu ý của chủ tử, vội vàng đánh xe lên đường, chợt nghe thiếu nữ kêu lên: “Mộc đại ca, quay về ta sẽ tìm huynh nha.”

Giọng nói thanh thúy vang dội, càng làm rối loạn thêm tâm tư của Đào Nhiên, hắn định đưa tay cầm lấy bình rượu, tay vừa mò tới, thì lại bị đè xuống tấm nệm mềm mại, ánh mắt Mộc Yến Phi chỉa về phía hắn, “Ngươi không thoải mái?”

“Không có.”

“Nhưng tâm tư của ngươi rất hỗn loạn.” Mộc Yến Phi hỏi: “Ngươi quen với các nàng?”

Giọng nói sắc nhọn, bỗng chốc đâm vào ngực của hắn, Đào Nhiên né khỏi ánh nhìn chăm chắm của Mộc Yến Phi, nói: “Sao lại thế được?”

Hắn đẩy tay của Mộc Yến Phi ra, cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống liền mấy ngụm. Mộc Yến Phi yên lặng nhìn hắn, không gian của xe ngựa rất nhỏ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được sự lay động của tâm tư Đào Nhiên, một sự thất thố khó mà gặp được, tựa như đang muốn che giấu thứ gì. Rượu bị uống rất nhanh, sau đó bình rượu bị liệng đi, hắn lại tùy ý nằm xuống, như là mệt mỏi, tầm mắt khép lại, đôi mi dày che đi chút ánh sáng ở bên trong.

“Các nàng là con gái của Trâu tể tướng.”

Đào Nhiên từ từ nhắm hai mắt, nhưng Mộc Yến Phi biết hắn đang nghe, tiếp tục nói: “Trâu tể tướng là người của thái tử, bất quá thứ nữ của hắn Chỉ Lan rất được hoàng hậu yêu thích, được phong quận chúa, trưởng nữ Chỉ Yên ba năm trước đây được gả cho thám hoa Hình Viễn Tâm làm vợ, chức quan hiện giờ của Hình Viễn Tâm là Lại bộ thị lang, thế lực của Trâu gia không thua gì Trần Hoắc hai nhà.”

Trâu tể tướng ủng lập thái tử, hoàng hậu ủng hộ con ruột của mình chính là tứ hoàng tử, hoàng đế đứng ở giữa không tỏ rõ thái độ gì, sự tranh đấu của những đảng phái nơi triều trung thế như nước lửa, lúc này cho dù muốn đầu về bên nào cũng đều phải cân nhắc cẩn thận, bất quá Trâu gia thứ nữ rất được hoàng hậu sủng ái, cho nên ngoài mặt Trâu tể tướng cũng biểu hiện rất tôn kính đối với đảng phái của tứ hoàng tử.

“Trâu tể tướng nếu đã là người của thái tử, hoàng hậu tại sao lại yêu thích Chỉ Lan quận chúa?” Đào Nhiên nghe Mộc Yến Phi nói xong, một lúc sau mới hỏi với bộ dáng uể oải.

Mộc Yến Phi liếc mắt lườm hắn, muốn biết trong câu hỏi này bao hàm bao nhiêu phần tư tâm, bất quá Đào Nhiên đã khôi phục sự thờ ơ của ngày thường, vẻ mặt bình thản, làm hắn không cách nào thăm dò được.

“Chuyện yêu thích vốn không có nguyên do.” Hắn nói một câu hai nghĩa.

“Sau thế được nhỉ?” Đào Nhiên ngước mắt nhìn lên, một tay đỡ lấy đầu nhìn hắn cười, “Con người làm việc gì cũng sẽ có lý do, cũng giống như sự yêu thích của ta đối với ngươi bắt nguồn từ tướng mạo, sự yêu thích của ngươi đối với ta dựa trên sự chiếm hữu và chinh phục, không phải sao?”

“Thì sao chứ?”

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai tiếp tục khơi ra cho rõ cả, đề tài này vốn không phải là một đề tài hay, cho nên cũng không còn ý nghĩa nếu tiếp tục đàm luận về nó nữa, đã tới kinh thành, không thể tiếp tục phóng túng như trước đây, ít nhất trong lòng hai người đều tăng lên thêm một phần đề phòng.

Xe ngựa cứ đi trong sự yên tĩnh đó về đến vương phủ của Mộc Yến Phi.

Phủ đệ mà Mộc Yến Phi ở là do hoàng đế ban cho sau khi hắn dẹp tan chiến loạn hồi triều. Trạch viện rất lớn, bài trí bên trong cơ hồ đều là mới cả. Sau khi vào phủ, hắn tắm rửa, thay quần áo, bảo hạ nhân dẫn Đào Nhiên và Thanh Đồng đến ở trong căn phòng ở hậu viện. A Nam đã trở về, mang theo rất nhiều các loại bánh trái mừng hôn lễ, mặc khác còn được thưởng năm mươi lượng bạc. Mộc Yến Phi bảo hắn lưu lại, hỏi: “Nghe ngóng được tin tức gì không?”

Trong những tùy tùng, A Nam cơ trí nhất, đó cũng là lý do Mộc Yến Phi bảo hắn đi tống lễ, A Nam vừa hầu hạ Mộc Yến Phi thay quần áo, vừa nói nhỏ: “Gần nhất hoàng thượng long thể không tốt lắm, Trần thượng thư có khuynh hướng nghiêng về phía tứ hoàng tử. Vừa rồi lúc ta quay về, gặp được người của thái tử, thái tử thỉnh vương gia qua thương nghị.”

Mộc Yến Phi trầm ngâm nửa buổi, mới nói: “Biết rồi.”

A Nam lần không ra câu trả lời của chủ tử là sẽ đi hoặc là không đi, không dám hỏi nhiều. Mộc Yến Phi tắm rửa xong, bảo A Nam chuẩn bị lễ phẩm do Vân Nam vương tống để hắn vào hoàng cung quan kiến, vài tên ám vệ cũng đi cùng hắn. Khi ra phủ, Mộc Yến Phi nói với A Nam: “Ngươi lưu lại, xem Đào Nhiên có cần gì thì giúp hắn chuẩn bị.”

A Nam lòng tràn đầy không tình nguyện, cũng không dám trái lệnh, đành phải gật đầu vâng dạ, ngoan ngoãn đi ra.

Mộc Yến Phi vào cung, nội thị truyền tin thông báo cho hắn hoàng thượng đang nghỉ ngơi, bảo hắn đứng bên ngoài đợi truyền triệu, hắn đợi hơn một canh giờ, mặt trời ngã dần về tây, nội thị tổng quản mới vội vã chạy đến, thỉnh hắn đi theo mình đến Thiên điện kiến giá.

Mộc Yến Phi theo tổng quản vào nội điện, liền nghe mùi hương thuốc nhè nhẹ. Mấy tháng không gặp, vị đế vương này tựa hồ đã già hơn rất nhiều. Năm tháng không buông tha kẻ nào, cho dù là vị quân chủ vạn thừa chi tôn, cũng đấu không lại sự bào mòn của bệnh tật. Không biết vì sao, nhìn thấy ông ta, Mộc Yến Phi lại nhớ đến vị đạo trưởng tên gọi Vô Danh ở ngoài ngàn dặm xa xôi.

Hắn thỉnh an xong, nói ngắn gọn về chuyến đi Vân Nam, lại trình lên lễ phẩm của Mộc Hiển Ngọc. Nội thị dâng lên, mở hộp, hoàng đế nhìn lướt qua, châu báu bên trong trơn bóng sáng lòa, tuy không bằng nội cung cất giữ, nhưng cũng xem như là thượng phẩm. Hoàng đế tiện tay sờ sờ, rồi quẳng hạt châu vào hộp lại, hừ nói: “Đây chắc không phải là tống cho trẫm chứ?”

“Là tâm ý của Mộc vương gia, thỉnh hạ thần dâng lên hoàng thượng.”

“Thì ra là hắn muốn hối lộ ngươi a.” Hoàng đế nói với thâm ý sâu xa: “Ngươi bị kinh sợ tại nơi của hắn, lại bị phu chịu nhục, hắn đã suy nghĩ kỹ nên mới dùng cách này lấy lòng ngươi thôi.”

“Hoàng thượng thánh minh, thần không suy nghĩ nhiều.” Mộc Yến Phi nói mà mặt không chút thay đổi: “Bất quá nếu Vân Nam vương nghĩ rằng sự khuất nhục đó có thể dùng châu báu để thường hoàn, thì hắn quá tự kiêu rồi.”

Nhắc đến mối hận, Mộc Yến Phi trong mắt hiện lên không vui, dưới trạng thái kích động, không dằn được phát ra vài tiếng ho khẽ, nhưng lập tức cố nhịn lại. Hoàng đế thấy bộ dáng của hắn như vậy, lại nhớ tới tin tức có được mấy tháng trước, trong lòng liền tin hắn vài phần, giả ý an ủi vài câu, bảo nội thị trả hộp châu báu lại cho hắn, nói: “Dọc đường đi xe ngựa mệt nhọc, đây xem như khao thưởng cho ngươi.”

Mộc Yến Phi nghĩ thầm trong đầu, để không bị hoàng thượng nghi ngờ, ngân phiếu trong hộp đều bị gắn lấy ra, nhiêu đó cũng đã đủ khao thưởng rồi, thế nhưng vẫn tạ ơn nhận lấy, nói: “Hoàng thượng bảo thần tra chuyện của Quỷ Đầu, thần cũng đã tra rõ, hắn đã quá thế nhiều năm, bất quá thần đã tìm được thứ đó tại nhà cũ của hắn.”

Nhìn thấy Mộc Yến Phi lấy ra một phong thư đã ố vàng, sắc mặt hoàng đế biến đổi, vội vàng bảo nội thị trình lên. Phong thư vàng úa, bên ngoài được phong bằng hỏa tất, chứng minh chưa từng bị mở ra.

Hoàng đế xé phong thư, rút trang giấy mở ra. Trang giấy rách nát tro bụi, mặt trên đồ hình chi chít che kính cả trang giấy, nét vẽ bị cắt đứng ngay chổ giấy rách, lại khớp với trang giấy mà mình đang giữ. Luôn nghĩ đến nó đã nhiều năm, cuối cùng thứ này rốt cục cũng tới tay, nhưng không hân hoan như hắn từng nghĩ đến. Hắn cầm trang giấy trong tay rất lâu, mới hỏi: “Nơi ở cũ của hắn như thế nào? Có người ở hay không?”

“Đều đổ nát cả rồi, cũng không nghe nói hắn có người nhà, phong thư này thần vô ý tìm được trong mái ngói, đoán rằng có lẽ đúng là thứ mà hoàng thượng đã nhắc đến.”

“Vậy ngươi làm sao biết được hắn chính là Quỷ Đầu?”

Ánh mắt sắc bén quét về phía Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi trong lòng sớm có tính toán, vẻ mặt không có nửa điểm thay đổi, nói: “Thần thấy ở đó có vài bức vẽ bảo kiếm, thần đã từng nhìn thấy kiếm của Quỷ Đầu, nên sẽ không nhận lầm.”

Có liên quan kế sách ứng đối, lúc du lịch tại Vân Nam hắn đã nghĩ đến. Những kẻ giám thị hắn rất nhiều, nhưng cũng bởi vì rất nhiều, mới dễ dàng xáo trộn chân tướng. Hắn đã từng đi qua rất nhiều trạch viện hoặc nhà cũ kỹ bị bỏ hoang, để chuyện mình bịa đặt ra có thể tin được. Những chuyện này tin rằng đã có người báo cho hoàng đế, biết chân tướng chỉ có Đào Nhiên, hắn tin tưởng Đào Nhiên là người thông minh, sẽ không nói lung tung. (tin là bán lúa giống luôn đó anh)

“Dùng kiếm nhận người, chỉ sợ sẽ sai nghìn dặm.”

Hoàng đế không nghe ra sơ hở, có lẽ cũng không dồn hết tâm trí muốn biết chân tướng, hắn muốn chỉ là thứ đang cầm trên tay mà thôi, đầu ngón tay vuốt ve trang giấy ngã vàng, trầm ngâm một lúc lâu, bảo nội thị đưa trang giấy lại cho Mộc Yến Phi.

“Cũng không phải là vậy gì quan trọng, ngươi cứ giữ trước đi.”

Nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Mộc Yến Phi lại cảm thấy trong lòng chấn động. Một vật quan trọng như vậy lại giao cho hắn giữ, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng đó là do hoàng thượng tín nhiệm hắn, sự thật e rằng hoàn toàn trái ngược.

Lại nghe hoàng đế nói: “Suốt một đường trèo đèo lội suối, thân thể ngươi còn chịu đựng được không?”

“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, vì hoàng thượng phân ưu là bổn phận của thần, không dám nói lời khổ nhọc.”

Hoàng đế quét mắt nhìn Mộc Yến Phi, thấy vẻ mặt hắn bình thản, một thân quần áo màu nhạt, không lưu lại uể oải, mệt nhọc khi phải bôn ba một chặn đường dài, càng không có một tia phẫn uất do bị ám sát, tính tình lạnh lẽo, giống như bộ dáng năm đó kiến giá tại điện tiền, nếu nói có biến hóa, vậy có lẽ là do hắn đã điềm tĩnh hơn xưa, ngay cả những lời sáo rỗng chốn quan trường cũng nói một mạch không hề chướng ngại.

Con người sẽ luôn thay đổi. Sống trong một thùng nhuộm to lớn thế này, cho dù quần áo có sạch sẽ thế nào chăng nữa, thì cũng không tránh khỏi việc bị những thứ dơ bẩn kia bám vào.

Nhớ tới một việc xảy ra gần đây, hoàng đế đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, khoát khoát tay, ý bảo Mộc Yến Phi có thể lui ra rồi.

Mộc Yến Phi khom người cáo lui, ra Thiên điện, đi chưa được bao xa thì nghe tiếng bước chân truyền đến, một gã tiểu nội thị trên tay bê một chiếc áo choàng vội vã chạy đến, hướng hắn làm lễ, nói: “Hoàng thượng nói ban đêm nổi gió, vương gia thân thể hư nhược, áo choàng này ban tặng cho vương gia.”

Mộc Yến Phi tiếp nhận áo choàng, vốn là thượng đẳng cống phẩm được dệt thành từ loại tơ lụa mềm mại, trải qua hắc hương, cầm trên tay, có cảm giác khá nặng, hắn tạ ơn, tiểu nội thị giúp hắn choàng lên người, rồi khom người rời đi.

Mộc Yến Phi lặng lẽ đứng lại tại chỗ, trước mắt là cung điện liên miên không dứt. Mặt trời đã lặn, cung điện chìm trong sương chiều, khí thế trang nghiêm hùng vĩ, bao trùm thêm cảm giác nặng nề, yên tĩnh.

Năm đó khi hắn bước vào nơi đây lần đầu tiên, cũng là đi trên con đường này, nhìn thấy khung cảnh này, nhưng lòng đã không còn tràn đầy nhiệt huyết như trước nữa. Ở nơi đây, ai ai cũng nắm giữ một bàn cờ, ai ai cũng là con cờ trên bàn cờ đó, cách đi quân thế nào, có lẽ có thể là kẻ điều khiển, nhưng cũng có lẽ, chuyện gì cũng không làm được.

Gió đêm phất qua, Mộc Yến Phi bị lạnh, thấp giọng ho lên vài tiếng. A Trung đi theo phía xa, lo lắng gọi: “Vương gia…”

Mộc Yến Phi khoát khoát tay, ý bảo mình không sao cả, đi đến trước cổ kiệu đang đợi ngoài cung. Hắn đang muốn lên kiệu, có người vội vã chạy tới, thì ra là tùy tùng thị phụng tại đông cung. Mộc Yến Phi trước kia có giao tình với thái tử, đối với những người trong cung thái tử, hắn rất quen thuộc. Thấy tùy tùng đến, liền đoán được vài phần, nhưng vẫn ung dung thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Tùy tùng hướng hắn thỉnh an rồi mới nói: “Điện hạ nói vương gia đi đường vất vả, nên đặc ý bày tiệc rượu, vì vương gia tiếp phong, hân hạnh thỉnh vương gia đến.”

Mộc Yến Phi lên kiệu, thấy tùy tùng mặt lộ vẻ khó xử, hắn nói: “Thỉnh chuyển cáo điện hạ, tạ ơn điện hạ quan tâm, bất quá thần thân nhiễm chút bệnh, sợ liên lụy điện hạ, đợi thân thể phục hồi như cũ, sẽ đăng môn bái phỏng tạ lỗi.”

Nói xong, buông rèm kiệu xuống. A Trung bảo người khiên kiệu, hắn đi theo bên kiệu nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ tự mình phái người đến thỉnh, vương gia lại cự tuyệt thế này, sợ rằng sẽ chọc hắn không hài lòng.”

Không nghe đáp lại, A Trung lại nói: “Chuyến đi Điền Nam, thái tử phái không ít thị vệ bảo vệ ngài, lần trước vương gia thân hãm Vân Nam vương phủ, đa phần cũng do người của điện hạ chu toàn, nên mới có thể thoát khốn, hiện tại trong triều đều biết vương gia là người của thái tử, nếu vương gia hục hặc với thái tử, chỉ sợ người khác nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng…”

Vẫn không có tiếng đáp lại, chỉ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng ho khan, thanh âm rất nhẹ, hiển nhiên người trong kiệu đã cố sức kềm nén. A Trung cảm giác Mộc Yến Phi không khỏe, không dám nói thêm nữa.

Bên ngoài trở nên yên tĩnh, Mộc Yến Phi khép mắt lại, nhớ tới lần cuối cùng đến tẩm cung của thái tử, chuyện hắn làm với chính mình, ngón tay không dằn được co chặt lại, đưa tay dò tìm thanh Yêu đao đặt bên cạnh. Yêu đao tuy lãnh liệt, nhưng cũng không có cách nào giết người đó, bất quá có đôi khi không giết so với giết càng hữu dụng. Hắn cười lạnh nghĩ, bởi vì thân phận của người kia làm cho hắn có giá trị tồn tại.

Mộc Yến Phi trở lại vương phủ, cơm tối đã chuẩn bị xong, A Nam ra lệnh cho người hầu mang đến tiện trang cho Mộc Yến Phi, muốn hầu hạ hắn thay quần áo. Mộc Yến Phi nói: “Bảo Đào Nhiên đến đây.”

Đào Nhiên làm việc so người khác hơn vài phần tỉ mỉ, Mộc Yến Phi thích cảm giác tỉ mỉ đó. Hắn mặc dù hàng năm nhung mã, nhưng dù sao xuất thân vương phủ thế gia, nên tính nết cũng rất khó khăn. Trong vương phủ hạ nhân làm việc ổn thỏa, nhưng lúc nào cũng dè chừng, không được tự tại như Đào Nhiên. Mộc Yến Phi suốt dọc đường đi đã quen với sự chu đáo của hắn, thấy hắn không đến, có chút không vui. (Ài…. Anh bị bé chìu hư rồi)

Bị hỏi, A Nam chần chờ một chút, nói: “Vương gia vừa ra khỏi phủ, hắn cũng theo đi ra ngoài, còn mang theo gã sai vặt của hắn.”

Sắc mặt Mộc Yến Phi trầm xuống, A Nam lại vội vàng nói: “Ta hỏi hắn đi đâu, hắn nói đã lâu không đến kinh thành, muốn đi dạo xung quanh. Ta âm thầm phái ba gã tùy tùng đi theo, bất quá…”

“Bất quá đã bị hắn cắt đuôi mất.”

Thấy A Nam nói ấp a ấp úng, Mộc Yến Phi liền đoán được vài phần, ánh mắt lại trầm xuống, A Nam vội hỏi: “Có muốn thuộc hạ phái người đi tìm hắn không?”

“Không cần.” Mộc Yến Phi quét mắt nhìn bình rượu trên bàn, đó là hắn giúp Đào Nhiên giữ lúc trên đường đi, chuẩn bị dùng trong bất kỳ tình huống nào, hừ nói: “Mệt rồi, hắn tự nhiên sẽ quay về.”

Đào Nhiên rất trúng ý chổ ở của mình. A Nam và những người khác mặc dù chứa nhiều bất mãn với hắn, nhưng không có thiếu lễ nghi, tất cả đều làm theo lời dặn của Mộc Yến Phi, chuẩn bị rất thỏa đáng. Mộc Yến Phi sau khi hồi phủ bề bộn nhiều việc, Đào Nhiên không đến quấy rầy hắn, đơn giản tắm rửa xong, thay đổi xiêm y sạch sẽ, khi đó Mộc Yến Phi đã tiến cung rồi, hắn nói với Thanh đồng: “Khí trời rất tốt, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Thanh đồng nháy mắt mấy cái nhìn hắn, Đào Nhiên vẻ mặt mỉm cười hỏi: “Ngươi chắc cũng muốn đi hồi báo tin tức chứ.”

“Vậy còn ngươi?”

“Không phải mới vừa nói, đi ra ngoài một chút.”

Thanh đồng liếc mắt xem thường, hắn mới không tin Đào Nhiên chỉ là tùy ý đi dạo một chút, bất quá vẫn ngoan ngoãn theo hắn đi ra ngoài. A Nam hỏi bọn hắn đi đâu, Đào Nhiên thuận miệng nói qua loa, bất quá xuất môn không lâu hắn liền phát hiện có người theo dõi phía sau xa xa, Thanh đồng cũng đã phát hiện, hỏi: “Muốn cắt đuôi bọn họ không?”

“Đi thêm hai vòng nữa đã.” Đào Nhiên mỉm cười nói: “Dù sao cũng rãnh rỗi, coi như dắt chó đi dạo.”

Thanh đồng hồ nghi nhìn hắn, càng ngày càng phát hiện miệng lưỡi vị nhị thiếu gia này càng độc địa hơn rồi. Một kẻ miệng mồm độc địa như vậy, hắn không tin Đào Nhiên chỉ là rãnh rỗi dắt chó đi dạo mà thôi, hỏi: “Ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta không?”

“Không có gì, chỉ là cám ơn đã ngươi giúp ta giải vây.”

Thanh đồng dọc theo đường đi xúi giục bọn thị vệ đưa Mộc Yến Phi đến thanh lâu, chẳng qua là vì để cho hắn tránh bị tập trung chú ý. Bối cảnh của Mộc Yến Phi hắn rất rõ ràng. Nếu quá thân cận với Mộc Yến Phi, chỉ sợ thái tử sẽ là tên đầu tiên không tha cho hắn. Mặc dù cách thức mà Thanh đồng chọn lựa rất ngốc, nhưng cuối cùng xem ra cũng có được một ít lòng trung thành, cho nên Đào Nhiên quyết định trò chuyện với hắn thêm nhiều chút.

Được cảm tạ, Thanh đồng nhịn không được ưỡng ưỡng ngực ra, bất quá câu nói kế tiếp của Đào Nhiên đập hắn phải trở lại nguyên hình, “Mặc dù ngươi làm vậy cũng chả có tác dụng gì cả, đối địch với ta nhiều lắm, không chỉ một mình thái tử đâu.”

“Được rồi, là do ta rảnh rỗi nên nhiều chuyện thôi!” Thanh đồng bĩu bĩu môi, “nếu không vì đại công tử, ta cũng chẳng muốn lo lắng làm gì.”

“Lo bản thân ngươi cho tốt là được, lo nhiều việc quá, cẩn thận chọc giận chủ tử ngươi không vui.”

Hai bên đường cái bày không ít những quầy hàng bán bánh kẹo, Đào Nhiên đi tới mua vài bao cho Thanh đồng. Thanh đồng tham ăn, miệng nhai kẹo rôm rốp, lại nói: “Đừng tưởng có thể dùng chút hối lộ bé teo này là có thể mua chuộc được ta, ta không bán chủ tử nhà ta đâu.”

“Kỳ thật ngươi căn bản cũng không biết đâu nhỉ?”

Đào Nhiên khinh thường quét mắt nhìn hắn, ánh mắt gã sai vặt lộ ra sự tức tối chứng minh hắn không nói sai, hắn không khỏi cười khẽ. Đó là điều tất nhiên. Thanh đồng trước khi đến Đào gia ngay cả võ công cũng chẳng biết, hắn cho dù là thám tử, cũng bất quá chỉ là một tiểu đồng chuyên đi nghe ngóng tiếng gió, là một con cờ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, đừng nói khuôn mặt của chủ tử, ngay cả phân phận của chủ tử ra sao hắn cũng đều không biết.

“Chẳng lẽ ngươi biết?” Bị miệt thị, Thanh đồng nhịn không được hỏi.

Đào Nhiên ngửa đầu uống một ngụm rượu, Thanh đồng nghĩ rằng hắn định nói, lập tức nhìn hắn tràn đầy chờ mong. Hắn từ nhỏ bị người mang về huấn luyện từ giữa hàng đống tên khất cái, lại bị sai khiến đi giám thị Đào gia, người mà hắn được tiếp xúc thật ra không nhiều lắm, mặc dù mấy năm nay tích cóp được không ít kiến thức, đoán được một chút nội tình, nhưng cũng có rất nhiều chuyện vẫn như ngắm hoa trong sương, cho nên khi nghe nói Đào Nhiên biết, lòng không khỏi dấy lên sự chờ mong.

Ai ngờ Đào Nhiên lại nói một câu khiến cho hắn tức anh ách: “Ta tại sao phải nói cho ngươi?”

“Ngươi…”

Chọc gã sai vặt tức đến nổi xì khói, thú vui ác liệt của Đào Nhiên mới được thỏa mãn, cười phốc ra, sau đó mới nghiêm chỉnh nói: “Khi nào đi gặp chủ tử của ngươi, cứ nói thật là tốt rồi, để bọn họ tin tưởng, ngươi mới có cơ hội thoát thân.”

Thoát thân?

Thanh đồng cao mày, nếu có thể thoát thân, hắn đã sớm chạy rồi, chứ cần gì phải bán mạng cho những người đó. Vừa định hỏi nguyên do, Đào Nhiên lại hỏi: “Muốn luyện khinh công không?”

Đề tài lại nhảy, Thanh đồng không đuổi kịp, “Hả?”

“Ta dắt chó đi dạo nãy giờ cũng phiền rồi, muốn đi chơi tùy ý, ngươi cũng tùy tiện là được rồi.”

Đào Nhiên nói xong, xoay người đi ngay. Thanh đồng theo không kịp bước chân của hắn, những cũng hiểu ý hắn vừa nói, lập tức chạy qua hướng khác. Hắn thấp bé, vừa lẫn vào trong đám người thì đã không thấy bóng dang đâu cả rồi.

Thanh đồng chạy đi, Đào Nhiên quay đầu nhìn những tùy tùng đi theo xa xa phía sau, đôi mắt thanh mảnh chợt nheo lại, mỉm cười nhè nhẹ, hai tay chắp ra sau lưng, đi rẽ vào hướng trái ngược.

Qua giờ cơm tối, Đào Nhiên trở lại phủ đệ, đi nhanh đến gần phòng của mình, thì nhìn thấy bên trong sáng đèn, chân hắn khẽ dừng lại, khuôn mặt lập tức biến thành tươi cười, đẩy cửa đi vào

Mộc Yến Phi ngồi ngay ngắn bên bàn chùi đao, A Nam A Trung ở bên cạnh hầu hạ, Đào Nhiên quan sát khung cảnh trong phòng một chốc, hỏi: “Có phải ta đã đi nhầm phòng rồi hay không?”

Mộc Yến Phi không để ý tới hắn đến gần mình, nói với A Nam: “Chuẩn bị cơm tối cho Đào công tử.”

Đào Nhiên tằng hắng một tiếng: “Ta đã ăn rồi.”

Mộc Yến Phi để ngoài tai, tiếp tục nói: “Đào công tử mệt nhọc cả ngày, cần phải tăng thêm nhiều món, chuẩn bị cả đào hoa tửu.” (Sao anh như bà vợ đang ghen chồng vậy anh Mộc?)

Nhìn từng mâm chất đầy rau cỏ thịt cá, trái cây rượu ngon, được lần lượt mang lên theo thứ tự bày ra trước mặt mình, Đào Nhiên ngậm miệng lại, cầm lấy chiếc đũa ngoan ngoãn ăn.

Mộc Yến Phi phất tay ra hiệu cho tùy tùng lui xuống, thấy Đào Nhiên ăn rất khổ cực, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, hỏi: “Thức ăn nấu có ngon không?”

“Ngươi muốn vỗ béo ta đấy à, để trả thù ta về trễ phải không?”

“Không phải.” So với sự khó chịu của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi khá là ung dung tự tại, lau chùi thanh đao, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là nhìn thấy người khác thống khổ, thì sẽ rất hưng phấn thôi.” (bệnh quá anh)

Đào Nhiên đè xuống ý muốn phóng chiếc đũa tới, cúi đầu cố gắng dùng bữa. Mộc Yến Phi di chuyển đến trước mặt hắn, nói: “Ăn từ từ thôi, còn có bánh ngọt, đều là những món ngươi thích cả.”

Nhìn thấy một mâm bên cạnh bày đầy điểm tâm nhầy nhụa mỡ heo, Đào Nhiên cảm thấy buồn nôn. Mộc Yến Phi lại đi tới gần hắn thêm một chút, hỏi: “Tiêu Dao các chơi có vui không?”

“Chỉ là lâu rồi không đến, tới đó chào hỏi mà thôi.” (Anh Mộc ghen nha)

Đào Nhiên không nghĩ vị Hồng Chiếu tướng quân quân công hiển hách lại thuộc loại người có thù tất trả, hắn bây giờ đã rất hối hận việc hắn dùng biện pháp đi vào thanh lâu để cắt đuôi tùy tùng rồi, cười khổ nói: “Vương gia, dọc đường đi ngươi cũng thường vào đó mà, cũng hiểu nam nhân thỉnh thoảng cũng cần phải…”

Mộc Yến Phi tiếp tục tiến gần sát, giống như là muốn hôn hắn, động tác của Đào Nhiên chợt cứng lại, Mộc Yến Phi lại tránh ra, nhìn thẳng vào hắn, một lúc sau mới nói: “Lần sau đưa ta đi.”

Đào Nhiên kinh ngạc bật cười: “Vương gia, ngươi có lẽ cũng cần phải cân nhắc đến việc cưới vợ rồi đó.”

“Ngươi nếu chịu gả, ta bất cứ lúc nào cũng có thể cưới.” (thẳng thắng ghê)

Đào Nhiên ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục nuốt cơm. Mộc Yến Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Ta đang nói nghiêm túc.”

Tay cầm đũa của Đào Nhiên khẽ run lên, tim bỗng chốc đập rất nhanh. Mộc Yến Phi lại nói: “Suốt dọc đường đi, ta đột nhiên phát hiện thanh lâu cũng không phải là một nơi tệ hại, ngoại trừ mua vui ra, cũng là một nơi thu thập tình báo rất tốt, các hạng người đều có, có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức mà bình thường không nghe được.”

Đào Nhiên lúc này mới hiểu ý nghĩa của “nghiêm túc” mà Mộc Yến Phi nói là muốn đi thanh lâu, không khỏi cười khổ mình đã suy nghĩ đi đâu đâu rồi, nhìn thức ăn thật sự ăn không nổi nữa, hắn đẩy chén đũa ra, hỏi: “Tiến cung vẫn thuận lợi chứ?”

Nói đến chính sự, Mộc Yến Phi thần sắc trầm tĩnh lại, đem kinh nghiệm mới vừa rồi nói một lần. Nghe hoàng đế trả bản đồ lại cho Mộc Yến Phi,, Đào Nhiên ngẩn ra, Mộc Yến Phi hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.” (Kẻ bình thường thì không có tội, người tài giỏi lập nhiều công trạng mới có tội)

Mộc Yến Phi gật đầu. Hắn cũng nghĩ như thế, tấm bản đồ kia nếu không quan trọng, hoàng đế sẽ không phái người tra tìm, vừa có được tin tức, lại đặc ý bảo hắn đi một chuyến Vân Nam. Một thứ quan trọng như vậy, sau khi lấy được lại giao cho hắn giữ, manh tâm thế nào không nói cũng hiểu, nhưng hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Tòa cung điện nguy nga kia, cho dù bên ngoài nhìn có hoa lệ thế nào đi chăng nữa, cũng không che dấu được hắc ám bên trong, hắn cũng đã quen từ lâu rồi

“Hết thảy cẩn thận.” Bả vai bị vỗ vỗ, Đào Nhiên nói với thâm ý sâu xa.

Đãi tục