Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 94




Editor: Tử Diệp

Hôm sau, Quân Vĩnh Nhạc sớm tới Ngọc Hi Cung giúp Phượng Vô Song trang điểm. Chỉ là như cũ không có nhìn thấy Bích Hà và Hồng Liên. Cũng may Quân Vĩnh Nhạc đưa ma ma cùng nha hoàn tay chân nhanh nhẹn mang theo lại. Cùng nhau cấp Phượng Vô Song trát phấn, thoa son, vẽ mi, mặc quần áo.

Quân Vĩnh Nhạc một thân váy áo hồng nhạt, tà sau dài, eo nhỏ được buộc bởi đai áo, càng hiện ra một tay có thể ôm hết, trên đầu cài một cây trâm đính ngọc màu san hô, tựa như hoa phù dung. Khuôn mặt diễm lệ vô cùng, đôi mắt phượng mị hoặc, rồi lại nghiêm nghị sinh uy, một đầu tóc đen búi thành hoa, phong phú ung dung, ngón tay đeo nhẫn minh châu, trắng như tuyết, tinh tế diễm lệ, làm nàng thành mỹ nhân mỹ mạo.

Phượng Vô Song tán thưởng không thôi, mỉm cười nói: "Vĩnh Nhạc, ngươi thật xinh đẹp! Ngay cả ta nhìn đến mê mẩn!" Trước mặt người ngoài, Phượng Vô Song gọi tên thật nàng, chỉ có hai người ở chung, mới có thể gọi "Yên yên", tên Mộ Dung Yên Yên dường như trở thành xưng hô thân mật của tỷ muội nàng.

Quân Vĩnh Nhạc cũng vui vẻ, nàng vừa đem một kim thoa bích ngọc như ý cắm vào tóc đen Phượng Vô Song, vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ta đương nhiên xinh đẹp, ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đâu, Tiểu Vô Song sẽ không không biết đi! Mê đảo ngươi là bình thường. Hắc hắc!"

"Xú mỹ!" Phượng Vô Song cười cười, cười đến vui vẻ, uyển chuyển động lòng người, hờn dỗi một câu.

"Ha ha. Tiểu Vô Song, ngươi nhìn xem, ngươi hôm nay cũng đặc biệt xinh đẹp." Quân Vĩnh Nhạc đưa cho nàng gương đồng, ý bảo nàng nhìn xem.

Phượng Vô Song chần chờ tiếp nhận gương đồng, nhìn về phía gương đồng, ngay sau đó trên mặt xuất hiện một loại cảm xúc thập phần ngạc nhiên mà khẩn trương, này -- trong gương thật là nàng sao?

Tuyệt sắc, ngũ quan Phượng Vô Song cũng không giống Quân Vĩnh Nhạc đặc biệt tinh xảo, nhưng tổng quát lại có thể đem đến cho người ta thần thái uyển chuyển, động lòng người. Tóc đen nhánh, mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, cái miệng nhỏ anh đào, mắt to đen nhánh tinh xảo đặc sắc. Khí chất ưu nhã mà cao quý.

Một thân áo cưới trắng tinh, thập phần phù hợp kích cỡ nàng, vạn phần thích hợp, nổi bật dáng người. Tuy rằng Phượng Vô Song mới mười bốn tuổi, lại tương đương nhỏ con. Đặc biệt cái áo cưới nổi bật thân hình, khiến cho nàng nhìn thấy dáng người thon dài, phập phồng quyến rũ.

"Thế nào, vừa lòng kỹ thuật ta đi." Quân Vĩnh Nhạc nhìn nàng kinh ngạc, vui tới nỗi khóe miệng nhếch lên, hài hước nói.

"Ân. Cảm ơn ngươi, Vĩnh Nhạc!" Phượng Vô Song cảm động nói. Nàng chưa từng có nhìn qua chính mình còn có xinh đẹp. Đời trước, từ nhỏ trà trộn trong đám nam nhân, đánh đánh giết giết, cả người dính đầy máu, đừng nói trang điểm, ngay cả mặc một bộ quần áo trắng cũng không được. Bọn họ là người xã hội đen, quần áo chỉ có thể là màu đen. Cho nên, Phượng Vô Song chưa bao giờ chú ý qua hình tượng cá nhân. Một đời này, tuy rằng trọng sinh có danh đại mỹ nữ trên người. Cho tới việc trang điểm, cũng đều do Bích Hà cùng Hồng Liên xử lý, đơn giản thuần tịnh, không thường dùng phấn trang.

Bản thân trang điểm phấn nộn xinh đẹp, Phượng Vô Song chưa bao giờ gặp qua. Nàng chung quy vẫn là cái nữ hài, nữ hài nào không yêu cái đẹp đâu? Cho nên, nàng cảm động với Quân Vĩnh Nhạc biến nàng trở nên xinh đẹp như vậy.

"Cảm tạ cái gì, không quan trọng, ngươi vốn dĩ giống ta sinh ra đã đẹp, chỉ thoáng trang điểm một chút, liền đủ để mê đảo muôn vàn thiếu nam đại thúc!" Quân Vĩnh Nhạc khen ngợi, thuận tiện cũng tự khen bản thân.

Phượng Vô Song vô ngữ mà liếc mắt một cái. Tính cách Quân Vĩnh Nhạc là như thế.

Nhưng bởi vì nàng thẳng thắn, không thích vòng vo, Phượng Vô Song mới có thể hợp Quân Vĩnh Nhạc

Quân Vĩnh Nhạc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng từ trên xe ngựa lấy ra một kiện áo choàng lông hồ ly trắng, phủ lên người Phượng Vô Song, nháy mắt trở nên khí chất phi phàm, đẹp đẽ quý giá bức người.
Phượng Vô Song cũng không có gì dị nghị, bởi vì áo choàng rất xinh đẹp. Trên thực tế, hoàn toàn là ý Quân Lâm Ngọc. Cái áo cưới thành phẩm làm ra cho Quân Lâm Ngọc xem đến, phản ứng đầu tiên không phải ca ngợi, mà nói: "Làm một kiện áo choàng cho nàng!"

Quân Vĩnh Nhạc tự nhiên minh bạch ý ca ca. Ý tứ chính là áo cưới quá lộ, hắn lão nhân gia ghen tị! Kỳ thật chỉ cúp ngực, chỉ lộ cổ cùng cánh tay...... Mà thôi.

"Chuẩn bị tốt, chúng ta liền đi thôi!" Quân Vĩnh Nhạc dắt tay Phượng Vô Song, chuẩn bị ra cửa.

"Hảo. Đi thôi." Phượng Vô Song gật gật đầu, cầm tay Quân Vĩnh Nhạc. Hôm nay là thời điểm mấu chốt của Quân Vĩnh Nhạc, nàng muốn giúp hảo tỷ muội tìm được nàng hạnh phúc.

Đẩy cửa Ngọc Hi Cung, mắt Phượng Vô Song mở to, thật kinh ngạc. Đây là một thế giới như thế nào. Thuần khiết, không có một tia tì vết. Trước mắt sàn nhà toàn bộ đế cung đều dùng thảm lông trắng tinh, mềm mại, ấm áp.

Mười dặm tuyết trắng chờ người, một đời thâm tình vì người.

Trong đầu Phượng Vô Song bỗng nhiên xẹt qua một đạo quang. Tuyết trắng? Là vì cái gì? Phượng Vô Song nhìn nhìn lại áo cưới, bỗng nhiên có một ý tưởng không dám xác định xẹt qua trong óc. Nàng có phải đã bị Quân Vĩnh Nhạc lừa?

Phượng Vô Song nghi hoặc nhìn về phía Quân Vĩnh Nhạc, Quân Vĩnh Nhạc cố ý làm bộ không phát hiện ánh mắt của nàng, quay đầu về sau nói người hầu. Phượng Vô Song lúc này mới từ bỏ, nàng sợ đoán sai, sẽ ảnh hưởng Quân Vĩnh Nhạc tâm tình"Thân cận". Chỉ là, Phượng Vô Song thật lâu không thể bình tĩnh.

Một chốc kia, Phượng Vô Song bị khung cảnh trắng tinh làm chấn động. Màu trắng, là màu sắc nàng đã từng thích nhất. Nàng khi còn nhỏ hy vọng có thể cởi quần áo màu đen trên người, thay một bộ váy công chúa trắng tinh như tuyết. Sau khi lớn lên, nàng liền nghĩ có được áo cưới trắng tinh không tì vết, mặc áo cưới, bước qua thảm lông trắng tinh, hướng nam nhân trong lòng yêu nhất, một đời một kiếp. Chỉ là một đời này, thật sự là mộng tưởng đơn giản mà gian nan, chung quy không có cơ hội.

Dần dà, ngay cả Phượng Vô Song đều quên mất mình còn có mộng tưởng như vậy. Chỉ là ngẫu nhiên một lần, thời điểm Mộ Dung Yên Yên nói chuyện, nàng mới nhớ tới. Cũng may Mộ Dung Yên Yên đối sự vật rất tò mò, cho nên cũng không có hoài nghi ý tưởng ở thời đại này, là cỡ nào lỗi thời. Rốt cuộc, ở chỗ này, nữ tử xuất giá, thân mặc hỉ phục, mũ phượng, khăn trùm đầu, màu trắng thật sự có chút lỗi thời.
Phượng Vô Song lâm vào hồi ức sâu, không hề chú ý tới Quân Vĩnh Nhạc nắm tay nàng, đem nàng giao cho một nam nhân có mái tóc hoa râm, nam nhân nhìn nàng, lệ nóng doanh tròng. Đem tay nàng đặt khuỷu tay dày rộng, dẫn Phượng Vô Song từng bước một, dọc theo thảm màu trắng, đi tới phía trước.

Thẳng đến đi vào Thiên Vân điện, trong đám người sôi nổi hai bên liền tán thưởng, áo cưới trắng tinh dài phết đất, thêu vẽ sinh động như thật, nụ hoa hồng, làm giai nhân trở nên đoan trang cao quý. Máu tóc đen được búi lên, thêm trâm hoa mẫu đơn, đội thêm khăn trắng rũ xuống, theo giai nhân nhất cử nhất động mà lay động. Giữa mày vẽ hoa đỏ thẫm càng thêm xinh đẹp, mị hoặc

Mọi người tán thưởng, Phượng Vô Song mới giật mình tỉnh giấc. Nàng mới chú ý tới người kéo mình, thế nhưng là phụ thân Phượng Liệt.

"Cha, sao người lại tới đây?" Phượng Vô Song cao hứng, kinh ngạc hỏi.

"Lâu như vậy mới nhìn đến cha a, Vô Song, ngươi gầy!" Phượng Liệt kích động đáp lời. Có nửa năm không nhìn thấy nữ nhi từ nhỏ vẫn luôn bị hắn xem nhẹ, tái kiến là lúctrong lòng hắn rất kích động. Người già rồi, ngược lại càng dễ dàng cảm động một chút.

Một ngày kia, phủ Thừa tướng tiếp đãi khách quý -- Thần Hữu đế quân Quân Lâm Ngọc. Vốn định thỉnh Hoàng Thượng Hiên Viên Ngạo Thiên tự mình tới đón, nhưng bị đế quân cự tuyệt. Quân Lâm Ngọc dùng thanh âm thập phần trầm thấp nói: "Không cần đa lễ, sau này bổn quân cùng Phượng Thừa Tương chính là người một nhà, đây là sính lễ, thỉnh nhận lấy!"

Chỉ có một câu, căn bản không cho Phượng Liệt cự tuyệt. Đương nhiên, Phượng Liệt cũng không dám cự tuyệt. Người nam nhân này thật sự quá cường thế. Thời đuểm Quân Lâm Ngọc đi, liền dẫn Phượng Liệt về đến Thần Hữu đế quốc. Đây là lần đầu tiên trong đời Phượng Liệt bước vào thổ địa đế quốc chí cao vô thượng thần bí. Phượng Liệt thực kích động. Một mặt muốn nhìn thấy nữ nhi nhiều ngày không gặp, về mặt khác hắn cảm động với đế quân.

Vốn dĩ, lấy quyền thế đế quân, dưới bầu trời này, hắn muốn nữ tử gì, ai dám từ. Nhưng hắn lại có thể tự mình tới cửa đưa sính lễ, đủ để thấy được hắn đối Phượng Vô Song tôn trọng cùng chăm sóc. Phượng Liệt tức khắc thích nam tử tinh tế. Đều không phải bởi vì hắn là Đế quân chí cao vô thượng, mà bởi vì hắn tôn trọng nữ nhi nhà mình.

"Cha, ngươi mau nói cho ta biết, sao ngươi lại tới đây, không nói cho ta đi tiếp ngươi?" Phượng Vô Song bất mãn, ảo não hỏi.

"Nha đầu ngốc, ngươi phải gả người ta, cha sao có thể không tới?" Phượng Liệt vỗ vỗ tay nàng, cười nói.

"Cái gì?" Phượng Vô Song bị Phượng Liệt doạ sợ, dọa ngây người. Gả chồng? Kết hôn? Nàng khi nào muốn kết hôn, nàng cũng không biết? Nhưng nàng lại không thể hoài nghi cha nói, bởi vì cha không có khả năng tùy tiện tới Thần Hữu đế quốc. Nghe nói Thần Hữu đế cung cũng không phải nơi người bình thường có thể đi vào. Đến cần thiết là được Thần Hữu đế quân hứa, mới có thể tiến vào. Cho nên, cha có thể vào cõi thần tiên đế cung, nhất định do Quân Lâm Ngọc tự mình phê chuẩn.

Chẳng lẽ --?

Phượng Vô Song bỗng nhiên đứng ngây tại chỗ, có chút không thể tin cúi đầu nhìn xem trên người mặc áo cưới trắng tinh, lại nhìn trong cung trải thẩm màu trắng, còn có hai bên quan viên ngồi đầy. Còn có Quân Vĩnh Nhạc thế nhưng cùng Bích Hà và Hồng Liên đứng ở một bên, các nàng ba người mặc lễ phục màu hồng phấn, dường như giống hôn lễ hiện đại trang phục của phù dâu. Mà phía trước, một nam tử mặc áo gấm màu trắng, mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn nàng.

Bạch y tuyết trắng, lụa mang mãng bào, thanh quý tuyệt trần, đẹp đẽ quý giá bức người, cùng áo cưới trên người Phượng Vô Song cực kỳ xứng đôi, tôn nhau lên thành nhân vật chính. Quân Lâm Ngọc thâm tình, toàn bộ chỉ nhìn ở Phượng Vô Song. Phượng Vô Song cũng gắt gao nhìn về phía hắn. Hai người thâm tình đối diện. Giờ khắc này, trong thiên địa, phảng phất chỉ còn lại có Quân Lâm Ngọc cùng Phượng Vô Song, xuyên qua ngàn năm, xuyên qua cổ kim, xuyên qua kiếp trước thâm tình, không khí tràn ngập toàn bộ, khiếb người cảm động không thôi.

Giờ khắc này, Phượng Vô Song mới bừng tỉnh.

Đây là hôn lễ của nàng?