Phong Hoa Tuyết

Chương 51: Chiếm lấy




"Buông ra! Các ngươi buông ra!"

Lúc Sở Nguyệt Đồng chạy tới, Khâu Sơ Hiền đã bị khống chế. Dù có ỷ vào một thân sức mạnh, nhưng lấy một địch nhiều cũng không chiếm được ưu thế, hắn bị dây thừng trói lại mà rít gào, gân xanh trên trán đều nổi lên. Ngẩng đầu nhìn thấy Sở Nguyệt Đồng đến, hắn càng tức giận.

"Sở Nguyệt Đồng! Ngươi thả ta ra!"

Lí Hàm giương tay cho hắn một bạt tai.

"Làm càn, dám hô thẳng tên môn chủ!"

"Ta phi, một lũ ngụy quân tử các ngươi, giả dạng người tốt! Cũng chỉ làm chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Lão tử không có giết người ở Ngự Kiếm sơn trang! Các ngươi đây là ngậm máu phun người!"

"Hừ, ngậm máu phun người? Vậy giải thích như thế nào về ngân châm này?" Ngô Lượng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. "Khâu Sơ Hiền, đến bây giờ ngươi cũng không chịu giải thích Tễ Tuyết Kiếm rốt cuộc là từ đâu có. Ta thấy, đó nhất định là ngươi giết người mà có được không thể nghi ngờ!"

Mặt Khâu Sơ Hiền hết đỏ lại trắng: "Ngươi, ngươi thúi lắm!"

"Khâu Sơ Hiền, đến giờ ngươi còn không chịu nói sao?" Sở Nguyệt Đồng cau mày hỏi: "Nếu ngươi không thể giải thích sự tình chân tướng rõ ràng, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không có biện pháp."

Nghe nói như thế, Khâu Sơ Hiền có chút dao động. Hắn giật giật môi, mắt quét tới quét lui trên người Sở Nguyệt Đồng, như đang xem xét lời của nàng rốt cuộc có mấy phần có thể tin. Sau một lát, hắn bỗng nhiên lại trở nên khó chịu.

"Các ngươi chính là muốn dụ ta nói, căn bản không phải muốn giúp ta thoát tội! Ta biết ngày thường các ngươi đều xem ta không vừa mắt! Hừ, ta không tin các ngươi không động tâm với tuyệt thế bảo kiếm. Đồ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!"

"Khâu Sơ Hiền! Ngươi tham bảo kiếm mà góp tay giết cả nhà người ta, còn có mặt mũi nói đến ai khác sao? Môn chủ, ta thấy miệng hắn thật sự cứng rắn, không ăn chút đau khổ, là sẽ không cung khai!"

Sở Nguyệt Đồng khoát tay: "Quy củ của Quỷ Quái Môn không cho dùng hình phạt riêng. Huống chi, hiện tại hắn cũng chỉ là bị hoài nghi. Nếu hỏi không ra, vậy tiếp tục giam lại. Khâu Sơ Hiền, ta chỉ là muốn giúp ngươi, làm môn chủ một môn, ta tất nhiên sẽ công bằng không thiên vị. Mọi việc phải có chứng cứ, muốn định tội một người cần, muốn xóa tan hiềm nghi cho một người cũng cần. Tin hay không, tự ngươi ngẫm lại đi."

Đoàn người áp giải Khâu Sơ Hiền vào lại nhà lao, Sở Nguyệt Đồng xoa xoa cái trán. Tên này, thật sự là cố chấp.

- --

"Sư tỷ, tỷ có khỏe không?"

"Ừ, ta không sao." Mạc Tử Ngôn xuống ngựa, Lâm Tư Sở tinh mắt nhìn thấy chỗ hông của nàng có nhiễm vết máu. "Sư tỷ, vết thương của tỷ...... Mộ Dung Tuyết! Ngươi biết rõ sư tỷ của ta bị thương còn cưỡi nhanh như vậy, ngươi nói ta an tâm cái nỗi gì?"

Mộ Dung Tuyết không để ý tới nàng, kéo bạch mã giao cho điếm tiểu nhị.

"Lấy cỏ khô tốt nhất, đừng để ngựa của bọn ta đói."

"Dạ dạ, tiểu nhân biết rồi! Mấy vị cô nương, mời đi lối này!"

Mộ Dung Tuyết cúi đầu bất động thanh sắc (bình tĩnh, mặt không đổi sắc) lau vết máu trong lòng bàn tay. Nàng thừa nhận mình là cố ý. Dọc đường ôm Mạc Tử Ngôn đi trước, âm thầm dùng sức, Mạc Tử Ngôn rõ ràng thấy đau, lại một câu cũng không nói. Nàng ta càng như vậy, trong lòng Mộ Dung Tuyết lại càng không thoải mái, tâm lý trả thù quấy phá, xuống tay cũng càng thêm không có nặng nhẹ. Thế cho nên khi Mạc Tử Ngôn xuống ngựa đi lại cũng không ổn.

"Tư Sở, không có việc gì, là ta không cẩn thận." Mạc Tử Ngôn cầm tay Lâm Tư Sở, thoáng làm dịu cơn giận của nàng. "Cũng khá trễ rồi, tối nay chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này đi."

"Sư tỷ!" Lâm Tư Sở trăm phần mất hứng, Mộ Dung Tuyết rõ ràng đang khi dễ nàng, nàng lại nhẫn nhục chịu đựng. Thật sự là khiến người ta ức chế!

"Chưởng quầy, chúng ta muốn ở trọ."

"Cô nương, muốn mấy gian phòng?"

"Lấy ba —–"

"Lấy hai gian." Mộ Dung Tuyết đánh gãy câu nói của Lâm Tư Sở, lấy ra bạc để trên bàn. "Hai gian thượng phòng."

Lâm Tư Sở bĩu môi, thật sự là đồ quỷ hẹp hòi.

Cầm chìa khóa lên lầu, hai gian phòng cách nhau một gian, Lâm Tư Sở giữ chặt tay Mạc Tử Ngôn, đẩy cửa phòng ra.

"Sư tỷ, chúng ta ở phòng này đi."

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, vừa muốn theo Lâm Tư Sở đi vào, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên cực nhanh vươn tay giữ chặt cánh tay của nàng kéo nàng đi ra. Đợi Lâm Tư Sở phản ứng lại, cũng chỉ nghe được tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm.

"Mộ Dung Tuyết!" Lâm Tư Sở đứng ở hành lang mà giận sôi máu. Thì ra nàng ta đặt hai gian phòng là muốn ở cùng Mạc Tử Ngôn. Người này từ lần gặp mặt đầu tiên đã đối nghịch với nàng, cố tình sư tỷ cũng không giúp nàng, thực quá đáng!

Nghe Lâm Tư Sở ở ngoài cửa rống giận, tâm tình Mộ Dung Tuyết tốt hẳn, cong cong khóe miệng, vươn tay vén mấy sợi tóc bên tai Mạc Tử Ngôn, trêu tức nói: "Tiểu sư muội của ngươi hình như rất quan tâm ngươi nha. Nàng ta đang sợ cái gì?"

Mạc Tử Ngôn nhìn Mộ Dung Tuyết, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhìn đến mức Mộ Dung Tuyết cả người không được tự nhiên buông tay xoay người ngồi xuống giường.

"Ngươi với ta ở chung một phòng, buổi tối không có chuyện gì thì không được đi ra ngoài. Ngươi bên trong, ta bên ngoài."

"Ừ." Mạc Tử Ngôn ngồi xuống bên ghế, cởi áo để lộ ra da thịt trắng nõn bên trong. Trên vải trắng đã đỏ một mảng.

"Ngươi không hỏi ta là bởi vì sao ư?" Mộ Dung Tuyết ghét nhất là nhìn thấy cái vẻ giống như biết hết mọi chuyện của nàng.

"Cần sao." Không phải là lo lắng ta lại làm chuyện xấu gì ư?

Mạc Tử Ngôn biết Mộ Dung Tuyết đề phòng nàng, nhưng không muốn nói. Nếu nói sẽ không vui, vì sao còn phải nói toạc ra, nghe nàng chế nhạo mình thế nào sao? Mộ Dung Tuyết chỉ đang giở tính trẻ con ra thôi.

Tháo vải băng, tay đang cầm bình thuốc của Mạc Tử Ngôn bị giữ lại. Mộ Dung Tuyết cướp vật trong tay nàng, khụy gối ngồi xổm trước mặt nàng.

"Ta giúp ngươi bôi thuốc."

Mạc Tử Ngôn sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu.

Mộ Dung Tuyết đổ thuốc lên miệng vết thương đang chảy máu của nàng, làn da Mạc Tử Ngôn tốt lắm, nếu không có vết thương kia thì càng đẹp mắt hơn.

"Thương này là ai gây ra?" Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhớ tới nàng vẫn chưa hỏi qua việc này.

"...... Ta không biết." Mạc Tử Ngôn do dự một chút mới nói. Hai tay để trên đầu gối lập tức siết chặt.

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì vết thương là ở trên bụng, cho nên Mạc Tử Ngôn cởi hẳn cái yếm ra. Từ bụng của nàng hướng lên trên liếc qua đường cong phần eo có thể nhìn thấy bộ ngực như ẩn như hiện phía dưới quần áo. Một dòng huyết khí lập tức vọt lên, Mộ Dung Tuyết vội vàng cúi đầu dời lực chú ý tới miệng vết thương của nàng. Mấy ngày nay bị làm sao vậy, nhìn thấy thân thể của nàng ta thì mình sẽ trở nên rất kỳ quái...

"Xong rồi." Mộ Dung Tuyết đứng dậy thẳng, lạnh băng nói.

Mạc Tử Ngôn yên lặng cột vạt áo lại. "Cám ơn."

Cằm bỗng nhiên bị nắm, Mạc Tử Ngôn bị bắt ngẩng đầu nhìn ánh mắt mang theo lửa giận của Mộ Dung Tuyết.

"Làm sao vậy?"

"Mạc Tử Ngôn, ta không cần ngươi dung túng ta." Mộ Dung Tuyết oán hận nói: "Không cần. Ngươi không cần làm như vậy."

"Ngươi không thích ta như vậy?" Mạc Tử Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười, như tự nói với mình. "Thì ra ngươi cũng không thích...... Ta còn nghĩ rằng làm như vậy trong lòng ngươi sẽ vui vẻ hơn một chút."

"Vui vẻ?" Mộ Dung Tuyết đè vai của nàng lại. "Nếu ngươi chưa từng xuất hiện, hoặc là ngươi không bao giờ xuất hiện nữa, ta đương nhiên sẽ vui vẻ hơn. Nhưng ngươi một lần lại một lần đảo loạn cuộc sống của ta. Ngươi rõ ràng hận cha ta, cho nên không tiếc hết thảy thủ đoạn đi trả thù, nhưng giờ ngươi đang làm cái gì? Nói cho ta biết đã từng thấy cha ta ở Hồ Điệp Cốc, lấy lòng ta, nhượng bộ ta, là muốn cho ta hiểu ngươi cảm thấy áy náy, ngươi không muốn báo thù nữa sao? Vô dụng, vô dụng, tất cả những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ nhớ cả đời...... Ta sẽ không tha thứ ngươi! Thu hồi vờ vịt của ngươi đi! Ta không tin!"

Tay trên vai càng lúc càng siết chặt, móng tay đều cắm vào thịt. Mạc Tử Ngôn rũ mắt, khẽ nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy. Ta không phải muốn ngươi tha thứ ta, chỉ muốn bồi thường cho ngươi......"

"Ha ha, ngươi bồi thường ta như thế nào? Những thứ ta mất đi ngươi có thể trả lại cho ta sao?" Hốc mắt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, nàng cắn răng nói: "Ngươi có thể trả lại cho ta một thân thể trong sạch sao? Ngươi có thể trả lại nương cho ta sao? Ngươi có thể trả lại một gia đình đầy đủ cho ta sao?"

Mạc Tử Ngôn bị ánh mắt đầy lệ của nàng làm đau đớn tâm can. Ngực như bị một đống đá đè ép từng trận đau nhức.

"Ta...... không thể trả nương cho ngươi, cũng không thể trả cho ngươi một gia đình đầy đủ."

Mạc Tử Ngôn đứng dậy, cởi vạt áo, trước ánh mắt mông lung đẫm lệ của Mộ Dung Tuyết cởi y phục trên người từng thứ một, chất đống dưới chân. Thẳng đến mỗi một phiến da thịt đều thản lộ trước mặt nàng.

"Nhưng là cái thân này, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi. Là ta làm bẩn ngươi, ngươi...... có thể trả thù ta."

Mộ Dung Tuyết lau mắt, ánh mắt chứa tia âm ngoan. Nàng tiến lên dùng sức đẩy ngã Mạc Tử Ngôn lên giường.

"Là ngươi tự nói, cũng đừng hối hận!"

Ngươi đối với ta như vậy, cớ gì ta lại không thể làm như vậy với ngươi?

Lúc này Mộ Dung Tuyết giống như con thú nhỏ bị chọc giận, dựng thẳng móng vuốt muốn trả thù kẻ chọc đến nàng. Nàng đè lại bả vai Mạc Tử Ngôn, đã có nước mắt rơi nhiễu giọt lên xương quai xanh của nàng.

Mạc Tử Ngôn vươn tay lau nước mắt cho nàng, con ngươi như nước mang theo đau lòng cùng áy náy.

Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên há mồm cắn ngón tay của nàng, nhớ tới ngón tay này từng ở trong thân thể mình càn quấy, đập nát giấc mộng của nàng, hận ý cũng dâng trào theo. Nàng nhíu mày dùng sức cắn xuống, cắn đến nỗi ngón tay của Mạc Tử Ngôn phát bầm, chảy ra máu.

Đau đớn từ ngón tay truyền đến, Mạc Tử Ngôn nhíu mày lại, vẫn không rút tay về. Đây là sự trả thù của nàng, cũng là nỗi hận nàng với mình, là đau đớn mà nàng từng chịu......

"Mạc Tử Ngôn, ngươi đang tính cái gì hả? Ngươi cảm thấy mình có thể bày mưu nghĩ kế, tùy ý khống chế cuộc sống của ta sao."

Mộ Dung Tuyết đè Mạc Tử Ngôn dưới thân, nắm hai cổ tay của nàng, đôi môi hơi lạnh áp lên môi nàng, ngây ngô lại cứng ngắc đẩy hàm răng nàng ra rồi bao lấy đầu lưỡi run run kia, cắn răng lại, răng môi chạm nhau tạo thành vết thương nhỏ.

Nàng thô bạo cắn môi lưỡi của Mạc Tử Ngôn, hận không thể cắn nuốt nàng ta vào bụng. Mạc Tử Ngôn vẫn nhìn hai mắt đỏ bừng của nàng, bị cắn đau, đôi mi thanh tú dồn lại một chỗ.

Trước mắt bỗng nhiên tối om. Là Mộ Dung Tuyết cởi dây buộc tóc của Mạc Tử Ngôn xuống bịt kín hai mắt của nàng lại. Mộ Dung Tuyết bắt lấy tay nàng để lên ngực mình, Mạc Tử Ngôn rõ ràng cảm nhận được nàng đang run.

"Trái tim này đã sớm bị ngươi vét sạch, là ngươi hủy diệt tất cả của ta. Mạc Tử Ngôn, ta sẽ không yêu ngươi nữa, không bao giờ! Ngươi ở lòng ta căn bản không là gì hết!"

Khóe miệng Mạc Tử Ngôn lộ ra một nụ cười chua sót. "Ta biết."

Môi là bị áp lên, đây cũng không phải là một hồi cá nước thân mật, mà là tra tấn thân thể một người. Phàm là chỗ răng môi quấn quít đều nổi lên một mảnh xanh tím. Mộ Dung Tuyết mang theo tràn ngập hận ý ôm sát vòng eo mảnh khảnh của nàng, không chút nào lưu tình lưu lại dấu răng trên thân thể của nàng, tay kia thì lưu luyến không rời nơi tư mật của nàng.

Mạc Tử Ngôn chịu đựng đau đớn trên da thịt, nắm cổ Mộ Dung Tuyết, bắt lấy tay dẫn đường Mộ Dung Tuyết xuống phía dưới, đi đụng vào cấm địa chưa từng có người nào chạm tới.

Mộ Dung Tuyết tùy tiện xông vào. Thân thể bị xé rách đau nhức làm cho thân thể Mạc Tử Ngôn vốn khô khốc càng thêm buộc chặt. Ngón tay nàng bấu chặt áo Mộ Dung Tuyết, nhắm mắt cắn môi kề sát vào nàng, cái trán chảy lấm tấm mồ hôi, cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ vụn. Không có chút vui thích, chỉ có chân chân thật thật đau đớn sâu sắc.

Mộ Dung Tuyết chưa thử cái đau như vậy, chỉ từ biểu tình ẩn nhẫn của Mạc Tử Ngôn mà nhận ra nàng rất khó chịu. Cảm thấy sảng khoái đồng thời lại tăng thêm lực trên tay, xé rách thân mình mềm mại của nàng, tra tấn nàng, đáp trả lại tất cả cho nàng.

Nàng biết tra tấn lẫn nhau sẽ không thể làm mình vui hơn, nhưng nàng không muốn chỉ có mình mình đau.

Dựa vào cái gì chỉ có nàng phải chịu đựng thống khổ? Mạc Tử Ngôn phải cùng nàng, đây trừng phạt mà nàng ta phải nhận.

"Tiểu Tuyết......." Giọng Mạc Tử Ngôn run rẩy suy yếu truyền vào tai Mộ Dung Tuyết. Khuôn mặt tái nhợt tràn đầy thần sắc thống khổ, tiếng thở dốc nặng nề vang bên tai Mộ Dung Tuyết.

Thứ gì đó trăng trắng ẩm ướt dính trên ngón tay, Mộ Dung Tuyết ngửi thấy mùi máu càng hưng phấn hơn. Nàng nhìn mặt Mạc Tử Ngôn đầy mồ hôi lạnh, cắn răng một cái, đâm vào càng sâu.

Mạc Tử Ngôn, ngươi không cần ta, sao ta lại phải đau lòng ngươi?

Đau, thật sự đau quá. Lệ từ khóe mắt rơi ra, Mạc Tử Ngôn nắm chặt hai tay đặt phía sau lưng Mộ Dung Tuyết, hô hấp hỗn loạn, đứt quãng kêu: "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết......"

Nếu không phải Mạc Nhược Ly, nàng sẽ không biết thật ra mình đã thành hai bàn tay trắng, đây là thứ duy nhất nàng còn, ngoài nó, có lẽ không còn gì có thể cho nàng ấy nữa.......

Máu ấm áp không ngừng nhiễu trên tấm ga trắng ngần tạo thành từng mảng đỏ rực. Mộ Dung Tuyết vừa nức nở vừa khiến Mạc Tử Ngôn đau hơn. Mắt bị nước mắt làm mơ hồ gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Mạc Tử Ngôn.

Nàng muốn cho nàng ta biết khi đó mình bị lừa gạt đã thống khổ như thế nào, muốn cho nàng ta hiểu khi đó mình bị khi nhục đã tuyệt vọng như thế nào, muốn cho nàng ta cảm nhận được sự đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng mình!

Trăng lạnh như nước.

Mạc Tử Ngôn đã hôn mê trước khi màn tra tấn của Mộ Dung Tuyết kết thúc. Mộ Dung Tuyết mệt mỏi cuối cùng cũng nằm trên người nàng mơ mơ màng màng ngủ.

Nửa đêm gió lạnh từ của sổ thổi vào làm bừng tỉnh, Mộ Dung Tuyết cúi đầu nương ánh trăng nhìn dung nhan mệt mỏi của Mạc Tử Ngôn đang ngủ. Da thịt trần trụi lộ ra vết thương luy luy, ánh mắt ảm đạm xuống. Nàng sờ sờ khóe miệng sưng đỏ của Mạc Tử Ngôn, thật cẩn thận ngồi dậy bước xuống giường.

Máu dính trên tay đã khô lại, dưới ánh trăng nổi bật lên màu đỏ quỷ dị. Thắp nến lên, Mộ Dung Tuyết tẩy sạch vết máu, đổi nước, đang muốn lau thân mình giúp Mạc Tử Ngôn, một loạt tiếng sột soạt vang lên làm nàng cảnh giác.

Mộ Dung Tuyết lập tức thổi tắt nến cầm kiếm điểm mũi chân di chuyển đến cửa phòng, áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

"A!"

Tiếng thét chói tai của Lâm Tư Sở đột ngột cắt qua màn đêm yên tĩnh, Mộ Dung Tuyết lập tức đẩy cửa xông ra ngoài. Chỉ thấy cửa phòng mở toang, Lâm Tư Sở trợn tròn mắt nằm trên mặt đất, là bị người ta điểm huyệt nói. Cửa sổ trong phòng hướng ra phía ngoài, vẫn còn lay động, Mộ Dung Tuyết giật mình, bất chấp Lâm Tư Sở còn trên đất vội vàng xoay người về phòng.

Chân trái vừa bước vào, một thanh kiếm liền xông thẳng tới sát lỗ tai đâm lên khung cửa. Thân kiếm lay động phát ra tiếng ong ong, là nhuyễn kiếm của Mạc Tử Ngôn.

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Mạc Tử Ngôn chỉ bọc áo đơn và một hắc y nhân thân hình cao lớn đang đánh nhau. Rõ ràng là gượng chống đỡ. Nàng liền vung kiếm chém về phía bóng đen kia.

Hắc y nhân đang nắm bả vai của Mạc Tử Ngôn, nhận thấy động tĩnh phía sau lập tức nghiêng người tránh thoát một kiếm này. Hắn đề khí muốn chưởng phía ngực Mộ Dung Tuyết, nhưng khi nhìn rõ ràng mặt của nàng thì lập tức thu tay về, cúi đầu nhìn lại Mạc Tử Ngôn, lộ ra biểu tình chần chờ.

Mộ Dung Tuyết thừa dịp hắn phân thần giơ kiếm bổ về phía cánh tay hắn. Hắc y nhân lập tức buông lỏng tay giữ Mạc Tử Ngôn, đánh vỡ cửa sổ chạy thoát.

Mạc Tử Ngôn đã đến cực hạn liền ngã xuống, được Mộ Dung Tuyết tiếp được ôm vào trong ngực.

"Mạc Tử Ngôn!" Nàng khẩn trương hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Là do mình sơ suất mới có thể trúng kế điệu hổ ly sơn, khiến nàng lâm vào nguy hiểm. Nếu không phải do mình làm vậy với nàng, Mạc Tử Ngôn cũng không suy yếu đến thế.

"Ta, không..... không sao....." Mạc Tử Ngôn vô lực dựa vào ngực Mộ Dung Tuyết, tóc dài hỗn độn rối tung trên vai, cảm giác đau đớn giữa hai chân còn chưa biến mất, tay chân như mềm nhũn ra. Nàng vịn vai Mộ Dung Tuyết còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên ngã người ra sau nôn một búng máu.

Mộ Dung Tuyết thất kinh ôm chặt nàng, mới phát hiện ngực Mạc Tử Ngôn trúng một chưởng, vội vàng nhớ tới Tiếu Lăng Nhi chỉ nàng cách có thể giúp Mạc Tử Ngôn xua ứ khí trong ngực, lại cho nàng uống viên thuốc tùy thân mang theo. Cuối cùng ôm cái người tay chân lạnh lẽo nọ lên giường, thật cẩn thận đắp chăn cho nàng.

"Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Ngôn, ngươi có đỡ hơn chút nào không?"

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, mở mắt rồi nhắm lại.

"Ta chỉ là...... có chút mệt...... Muốn ngủ."

Trong lòng Mộ Dung Tuyết khó chịu, ôm Mạc Tử Ngôn vào lòng, khẽ vuốt lưng nàng, lệ khí cùng lạnh lùng toàn bộ biến mất không thấy.

"Ta, ta ở đây...... Ngươi yên tâm ngủ đi, ta trông ngươi......"

- ------

Editor có lời muốn nói: phản công~~~ Lần đầu của Ngôn Ngôn lại không dễ chịu chút nào~

( ̵˃﹏˂̵) Ngược Ngôn Ngôn như vậy đã đủ chưa mọi người?~~

Ps: thịt thịt, tuy không nhiều nhưng do tâm hồn editor rất rất là thuần khiết nên nếu edit không hay các bạn cũng bỏ qua nhá~~ Cầu like cầu nhắn lại =))