Phong Hoa Tuyết

Chương 17: Tình nan kham




"Sư.. sư tỷ, ngươi.. ngươi chặt tay hắn?"

Lâm Tư Sở không thể tin được, người này là sư tỷ mà nàng đã từng biết sao? Nàng chỉ biết Mạc Tử Ngôn không thích để ý đến những người, những chuyện xung quanh, nhưng đối với nàng cũng rất tốt. Nàng vẫn cảm thấy sư tỷ là người mạnh miệng mềm lòng, ngẫu nhiên còn có chút nghịch ngợm trẻ con. Đến hiện tại, lại có chút hoài nghi, có lẽ, người nàng nhận thức chỉ là vẻ bề ngoài mà không phải là Mạc Tử Ngôn chân chính. Sư tỷ cất giấu mầm móng báo thù ở sâu trong nội tâm, khi gặp chuyện, cũng sẽ tâm ngoan thủ lạt đến đáng sợ.

"Ha ha, cũng không phải là ta chặt." Mạc Tử Ngôn đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người. "Là hắn tự đưa đến cửa. Ta chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, không nghĩ tới hắn thật sự ngoan ngoãn làm theo."

"Sư tỷ, còn Mộ Dung Tuyết thì sao? Ngươi.. ngươi đã nói với nàng sao?"

"Nàng chỉ là con tin ta dùng để uy hiếp Mộ Dung Đường thôi, có lựa chọn sao? Việc này, ta cũng không cần phải bẩm báo với nàng làm gì. Tư Sở, thuốc giảm đau kia không cần cho nàng uống nữa. Tích tụ lâu ngày, sẽ càng ỷ lại vào nó."

"Nhưng, nói vậy nàng sẽ rất khó chịu a."

Lâm Tư Sở có chút áy náy, mấy ngày nay vẫn cảm thấy Mộ Dung Tuyết chiếm thời gian của sư tỷ mà cố ý có thái độ không tốt với nàng ta. Hiện tại đã biết Mạc Tử Ngôn chỉ luôn lợi dụng nàng, lại bắt đầu cảm thấy nàng thực đáng thương. Bị người mình thích thương tổn, nhất định rất thống khổ đi. Huống chi, đã đến mức đàm hôn luận gả, lại phát hiện người yêu căn bản không tồn tại.

Mạc Tử Ngôn vân đạm phong khinh nói: "Ta sẽ nấu chút thuốc điều dưỡng cho nàng uống, để nàng nhịn một chút đi."

"Vậy ngươi, ngươi không tính để nàng rời đi sau khi thương thế lành sao?"

"Rời đi?" Mạc Tử Ngôn sửng sốt, mới biết được chính mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nàng không hy vọng Mộ Dung Tuyết rời đi, cũng sẽ không để nàng ấy rời đi. Mộ Dung Tuyết đã bị tổn thương đến nản òng thoái chí, nếu cứ như vậy mà rời đi, có thể làm nên chuyện quyết liệt gì không, đều không thể đoán trước được. Nàng đã không đơn giản chỉ lấy nàng ấy áp chế Mộ Dung Đường nữa, mà còn muốn đem nàng giữ bên người, cho dù là không lưu được tâm, lưu lại thân thể, cũng đủ rồi.

"Chuyện này, về sau hẵng nói."

- --

Mộ Dung Tuyết không biết mình tỉnh tỉnh mê mê ngủ bao lâu, cho đến khi cảm giác xương cốt rã rời ê ẩm, mới mở đôi mắt mệt mỏi ra.

Đầu nặng trĩu, miệng khô lưỡi khô, tay chân vô thức co rút, lại bắt đầu phát tác rồi. Trán đã phủ kín mồ hôi, đã phát tác được một lúc rồi, chính là thân thể quá mức mỏi mệt, hiện tại mới tỉnh lại.

Ngô... Mộ Dung Tuyết cuộn chặt thân mình, nằm úp sấp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân thể. Da thịt tái nhợt đến gần như trong suốt, mười ngón mảnh khảnh gắt gao nắm lấy đệm giường, niết đến khớp xương trắng bệch. Không khí dường như ngày càng loãng, làm nàng thở không nổi. Ngực phập phồng kịch liệt, dưỡng khí hít vào không có bao nhiêu.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của bản thân. Nàng theo bản năng vươn tay, lại không biết muốn bắt lấy cái gì, giật mình tỉnh táo lại chút, Mạc Tử Ngôn, sẽ không quản mình nữa, quan hệ giữa các nàng đã không đơn giản giống như trước. Người kia, chỉ muốn tra tấn mình mà thôi, đây không phải là mục đích của nàng sao?

Á.... Thật là khó chịu....

Chỉ mong được chìm vào giấc ngủ sâu vô tận để tránh khỏi sự thật tàn khốc này, nhưng ông trời thật bất công, để nàng thừa nhận hết nhục nhã cùng chà đạp xong còn muốn nàng phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn cùng này. Nàng làm sai điều gì mà lại đối xử với nàng như vậy! Vùi đầu vào gối, gắt gao cắn môi, thật là khó chịu, thật là khó chịu mà....

Không muốn ở chỗ này nữa, có tiếng nói vang lên trong lòng, rời đi, rời đi, đi tìm cha và nương.

Giãy dụa tới gần cạnh giường, thân thể run run nắm lấy cạnh giường, lại không thể nhúc nhích thêm được nữa. Mộ Dung Tuyết nửa khép ánh mắt, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Nàng phải rời khỏi nơi này, rời khỏi cái nơi đem đến quá nhiều ác mộng này. Nơi này không có ấm áp, không có thân tình, chỉ có sự nhục nhã cùng thống khổ. Không ai hy vọng nàng lưu lại, cũng không có người nào quan tâm đến nàng.

Gắng sức vươn tay phải đến chỗ ngực, nghiêng người chạm vào vết thương chưa khỏi hẳn bên ngực trái. Nàng cắn chặt răng, ngón tay đâm thẳng vào đó, xé rách vảy kết trên vết thương. Trước ngực dần nhiễm đỏ, thông qua đau đớn để đánh thức cơ thể bị tê liệt quá lâu này. Nâng người di chuyển tới bên giường, sau đó muốn nắm chân kéo tới, nhưng khuỷu tay trái lại mềm nhũn làm nàng rơi thẳng xuống đất.

Sàn đất lạnh lẽo làm đầu óc nàng thanh tỉnh chút ít, nửa bên bặt bị đập vào nền đau điếng. Nàng ngẩng đầu, ừ, cách cánh cửa không xa lắm......

Hít sâu vài cái, nàng vịn vào bàn đứng lên, cố gắng mấy lần nhưng ngay cả sức để nâng đầu gối để đứng dậy cũng không có. Sự ngứa náy cắn nuốt xương cốt này ngày càng mãnh liệt. Mồ hôi từ trán chảy xuống, thấm vào mắt đau rát không chịu nổi, ngay cả tủy sống cũng như bị kim châm đâm vào nhức nhối. Nàng rốt cuộc buông tha mọi cố gắng, cuộn người nằm trên đất.

Cửa 'chi nha' một tiếng mở ra, giọng nói của Mạc Tử Ngôn lạnh như băng từ trên đỉnh đầu vang vọng lại: "Ngươi muốn đi đâu?"

Nàng cúi người, bế người đang co quắp trên đất như con mèo nhỏ bị vứt bỏ dậy, đi về phía giường.

Cả người Mộ Dung Tuyết run run, gắt gao nắm lấy ống tay áo của nàng không chịu buông ra, môi bị cắn hằn ra vết máu. Mạc Tử Ngôn nhíu mày, mạnh mẽ bắt nàng há miệng, nhét vào một viên thuốc.

"Đừng cắn nữa, đã chảy máu rồi."

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết mang theo khẩn cầu, giọng nói không giấu được run rẩy. "Ngươi....."

"Thuốc kia, ngươi không thể dùng nữa. Tuy rằng có thể giảm đau, nhưng độc tính cũng rất lớn, nếu tiếp túc dùng cả đời ngươi sẽ phụ thuộc vào nó. Nhịn một chút, qua mấy ngày nữa, sẽ không còn khó chịu như vậy."

Thanh âm của Mạc Tử Ngôn mang theo ba phần bình tĩnh bảy phần đạm mạc, thật giống như đang trần thuật lại một chuyện không hề liên quan đến mình.

"Huyết tâm thảo này có thể bảo vệ tâm mạch, giảm bớt chút thống khổ của ngươi."

"Mạc... Tử Ngôn..." Mộ Dung Tuyết thở hổn hển, dẫn theo hàm ý cầu xin. "Ngươi... ngươi để cho ta đi đi.. Nếu.. nếu.... ta đối với ngươi mà nói căn bản không quan trọng, thì để ta đi thôi..."

Nếu trong lòng ngươi chưa bao giờ có ta, như vậy, hãy để ta đi đi, tránh ra xa khỏi tầm mắt của ngươi. Cho dù là tránh ở chỗ tối tự mình liếm vết thương còn chưa khỏi hẳn đã bị xé rách máu tươi đầm đìa này, cũng còn hơn ở đây, bị ngươi nhìn thấy ta chật vật thế này, tốt hơn nhiều.

"Nhưng ngươi rất quan trọng đối với Mộ Dung Đường." Mạc Tử Ngôn không thèm để ý lời nói của mình làm tổn thương đến Mộ Dung Tuyết như thế nào. "Ngươi khổ sở, hắn càng khó chịu. Ngươi thống khổ, hắn tự nhiên càng thống khổ. Ta muốn dùng ngươi tiếp tục bức hắn. Ngươi nói xem, ta làm sao có thể thả ngươi đi?"

Tuy rằng đã muốn biết nàng tiếp cận mình là vì báo thù, nhưng lại nghe chính miệng nàng nói ra những lời tàn nhẫn này, vẫn là cảm thấy rất khó chịu. Trái tim bị nàng liên tiếp tổn thương không chịu nổi đả kích, một cỗ tinh ngọt dâng trào, Mộ Dung Tuyết che ngực, rốt cuộc chịu được không được phun ra một ngụm máu.

Máu đỏ tươi vẩy ra một mảng trên ngực áo trắng tuyết của Mạc Tử Ngôn, như một đóa mẫu đơn diễm lệ nở rộ. Mộ Dung Tuyết kịch liệt ho khan, thân mình suy nhược run rẩy dữ dội. Đôi môi đầy máu co quắp kịch liệt như một con cá thiếu nước không thể hô hấp, hớp lấy từng ngụm từng ngụm khí mỏng manh.

Mạc Tử Ngôn thật không ngờ nàng sẽ hộc máu, nhất thời ngây ngẩn cả người, qua một lúc, mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng điểm vài huyệt đạo của nàng che lại hướng huyết khí.

"Ta khuyên ngươi nên an ổn một chút, đừng kích động như vậy. Thân mình này của ngươi cũng không phải làm bằng đồng bằng sắt."

An ổn? Nàng làm sao không muốn an ổn, nhưng tâm tình quay cuồng khó có thể bình ổn lại này là nhờ ai ban tặng? Nàng tình nguyện chưa từng biết gì cả, nàng tình nguyện vĩnh viễn bị lừa gạt, chìm đắm trong những lời thì thầm kia, giống như bị vây hãm trong mật ngọt luyến tiếc rời đi. Nhưng cố tình đến lúc này mới phát hiện bên dưới mật ngọt kia lại trải đầy dao nhỏ bén nhọn.

Mạc Tử Ngôn vừa đem Mộ Dung Tuyết còn đang run rẩy đặt lên giường, nàng liền lập tức lùi sâu vào trong, chôn đầu vào dưới gối, cắn chặt vỏ gối ngăn không cho chính mình hô lên. Khó chịu bấu chặt tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay hằn ra vết máu. Nàng đã thua rối tinh rối mù, không muốn ngay cả chút tôn nghiêm cũng không còn. Cho nên, trước mặt Mạc Tử Ngôn, nàng không muốn khuất phục trước nỗi thống khổ kia!

Nhưng người nọ lại như cố muốn xem mặt yếu ớt của nàng, đứng ở tại chỗ trầm mặc không lên tiếng. Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng cứ như vậy nhìn nàng không chớp mắt. Mộ Dung Tuyết như bị ánh mắt đó làm cho nhộn nhạo khó chịu, mồ hôi từ cái trán thấm vào gối. Nàng mở to mắt, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi môi khô nứt run run nói: "Ngươi đi... đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi..."

Máu theo khóe môi nàng từng chút từng chút nhiễu xuống, chảy xuống cằm, Mộ Dung Tuyết há miệng, mới cảm thấy lưỡi đau nhói. Hàm răng không tự chủ được mà run rẩy, đầu lưỡi tê cứng, muốn nuốt xuống thứ mùi khó chịu này cũng không thể.

Mạc Tử Ngôn vươn tay, dùng sức bóp chặt cằm nàng. Mộ Dung Tuyết cảm thấy xương cốt chắc đều bị bóp nát hết rồi, miệng hơi hơi mở ra, tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra, chân mày gắt gao nhíu lại, nàng là muốn giết mình sao?

Miệng bị nhét vải vào, áp chế khớp hàm không ngừng run lên, lực đạo chỗ cằm cũng buông lỏng, chỉ để lại vài dấu tay đỏ lên.

"Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi. Chịu đựng qua mấy ngày, về sau sẽ không khó chịu nữa. Nếu như ngươi chết, ta còn lấy cái gì để tra tấn Mộ Dung Đường. Nếu ngươi hận, cứ việc báo thù lại ta. Nhớ kỹ, phải sống, nếu không, khó bảo toàn nương của ngươi có thể bình an vô sự."

Mộ Dung Tuyết phút chốc mở mắt, nương.... Miệng bị bịt kín, nức nở không thể nói thành lời. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Tử Ngôn, cặp mắt như nước hồ thu kia không tìm thấy một tia nói giỡn nào.

Mạc Tử Ngôn nói một câu đã đánh trúng điểm yếu của nàng, mà nàng đối mặt với vẻ lạnh băng tàn khốc của nàng ta cũng thúc thủ vô sách. Nàng đến bây giờ mới phát hiện, chính mình chưa từng hiểu rõ nàng ta, cũng chưa từng có thể lại gần nội tâm của nàng ta. Vẫn nghĩ trong lòng nàng cất chứa tâm sự không muốn nói, thì ra, tất cả thù hận cùng thống khổ của nàng, đều do phụ thân của mình gây ra.

Hai cổ tay bị đè lại, dùng dây thừng thô ráp cột chặt trên đầu giường, hai chân thì cột ở cuối giường, Mạc Tử Ngôn quỳ một bên chân, vén những sợi tóc trên mặt nàng, giọng nói ôn nhu, Mộ Dung Tuyết không dám vọng tưởng đó là đau lòng.

"Ta biết ngươi khổ sở, ta cũng biết ngươi không muốn nhìn thấy ta. Nhưng thuốc kia không thể dùng nữa. Ta cũng vì lúc trước mà thật hối hận. Cho nên, thừa dịp còn có thể cai nghiện, ngươi hãy cố nhịn một chút, đừng tổn thương chính mình nữa."

Mộ Dung Tuyết quay đầu đi, không nhìn tới biểu tình trên mặt nàng, ngứa ngáy cùng đau đớn lúc này có chút giảm bớt. Thân thể mỏi mệt mềm nhũn ra, cả người ướt đẫm. Nhưng nàng biết, sau một lát, thống khổ còn có thể tái phát, hơn nữa sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Mạc Tử Ngôn đứng lên, vài bước đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nhìn nàng một cái.

"Ta... chốc nữa mang thuốc đến cho ngươi."

Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, phòng to như vậy, lại chỉ còn có một mình nàng. Chỉ ngừng trong chốc lát, cơn khó chịu không nói nên lời kia lại trải rộng toàn thân. Nàng giãy dụa tay chân bị trói chặt, móng tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay, vô vọng nhắm hai mắt lại.

Mạc Tử Ngôn đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng đau ngâm bị kìm nén trong phòng, mờ mịt nhìn sắc đỏ chói mắt trên ngực.

Lâm Tư Sở bưng thau nước lại đây, nhìn thấy máu trên ngực nàng, sợ hãi cực độ: "Sư tỷ, ngươi, ngươi sao chảy nhiều máu như vậy?"

Nàng thả thau xuống vội vã tiến tới lấy khăn tay lau, Mạc Tử Ngôn cầm cổ tay nàng lại.

"Không cần, Tư Sở, đây không phải máu của ta."

"Không phải của ngươi, chẳng lẽ...."

Mạc Tử Ngôn kéo khóe miệng, trên mặt không có chút ý cười.

"Ta nghĩ, ta nói câu kia nhất định lại tổn thương nàng rồi, nàng mới có thể tức giận công tâm mà hộc máu. Ha ha, đùa bỡn tình cảm người khác, Mộ Dung Đường đáng chết, ta cũng vậy......"

"Sư tỷ!"

Lâm Tư Sở lo lắng nhìn nàng, có chút nghi hoặc, nàng đối với Mộ Dung Tuyết rốt cuộc là mang loại tâm tình gì, là áy náy, là thù hận, hay là vẫn có chút cảm tình trong đó? Nếu nói có, làm sao lại nhẫn tâm với nàng ấy như thế. Nếu nói không có, sao lại luôn nhìn thấy nàng mang vẻ mặt ôn nhu khi Mộ Dung Tuyết hôn mê. Nàng làm Lạc Hành Vân ở bên Mộ Dung Tuyết sủng nịch cùng che chở, thật sự đều chỉ là diễn trò sao?

"Sư tỷ, ngươi thích nàng sao? Ý của ta là, ngươi cùng nàng ở chung lâu như vậy, bỏ qua ý đồ tiếp cần nàng ban đầu cùng với thân phận của ngươi, ngươi, đối với nàng... có cảm giác thích?"

Mạc Tử Ngôn vốn muốn rời đi, cước bộ dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, cúi đầu, như thì thào tự nói: "Ta thích nàng sao? Ta cũng vẫn luôn hỏi chính mình, một nữ tử, sẽ nảy sinh cảm tình với một nữ tử khác sao? Chắc là ta giả trang thành Lạc Hành Vân lâu quá, mới có thể không phân rõ rốt cuộc mình là vì cái gì mà tiếp cận nàng. Thân phận, là sinh ra đã không thể định đoạt, ai cũng không thể sửa đổi, cho dù có giống cỡ nào, ta cũng không thể biến thành hắn."

Nhấc chân bước xuống thềm đá, giẫm lên một gốc cây hoa dại, cuống hoa non mịn bị nghiền thành nước, từng cánh hoa lam rơi xuống, trộn lẫn vào bùn đất, chỉ còn lại hai ba cánh dính trên nhụy hoa. Mạc Tử Ngôn nhấc chân ra, cúi người lấy tay sờ những đóa hoa bị mình tàn phá kia, vươn hai ngón tay giúp nó đứng lên, buông lỏng tay, nó lập tức mềm rồi ngã xuống lại.

"Không sống nổi sao?"

Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, tựa hồ có điều suy nghĩ. Sinh trong tự nhiên còn chịu không nổi, huống chi là được phủng trong lòng bàn tay đâu. Ngươi sao có thể không hận ta được. Như vậy cũng tốt, nếu là có thể cho ngươi mượn cớ này để tồn tại, ta liền chấp nhận.