Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều

Chương 35




Trở về Viện Thiên Nguyệt,Thanh Nguyệt trở về phòng mặt trầm tư suy nghĩ.Minh Lan nhìn chủ tử từ lúc ở chỗ Khương Mỹ Nhân về thì có chút trầm tư liền hỏi chủ tử mình.

- Chủ từ, từ lúc người từ chỗ Khương Mỹ Nhân về thì thần sắc không tốt lắm. Thanh Nguyệt mệt mỏi, lấy tay xoa đầu rồi nói

" E là đêm nay Hoàng cung sẽ có việc".Khuôn mặt nàng từ lúc ở chỗ Khương Mỹ Nhân thì biết được điều gì đó.Nhưng sau đó nàng liền thay đồ rồi nằm lên giường nghỉ ngơi. Đúng như lời của Thanh Nguyệt, ban đêm cả Hoàng Cung đều ầm ầm như tiếng hét, tiếng gọi Thái y.Người nào người lấy trong cung của Hiền Phi cũng luôn chạy ra chạy vào.Mọi người từ các cung lúc này cũng đã nghe được thông tin,đều đang vội vã đi đến cung Hàm Hạnh để xem có chuyện gì xảy ra. Ở một căn phòng đầy những ngọn nến đang tỏa ra những ánh sáng vàng trong căn phòng tĩnh mịch.Trong căn phòng này luôn có sự nguy nga và yên tĩnh.

Chỉ thấy Hoàng Thượng đang ngồi nghiêm chỉnh trên tay còn đang cấm tấu chương. Thiên Công Công đang bên cạnh để bẩm chuyện với Hoàng Thượng.Khuôn mặt thiên Công Công mang theo một chút vừa lo vừa sợ:" Hoàng Thượng, Hàm Hạnh cung đang truyền tin nói Hiền Phi nương nương không ngừng kêu đau bụng và liên tục nôn ói." Trần Từ Yến vốn không để ý đến Hiền Phi nay nghe vậy khuôn mặt hắn không có chút biến sắc:"Chỉ là đau bụng, không biết gọi thái y sao." Mặt Thiên Công Công có chút bất lực "Hoàng Thượng, dù sao thì Mọi người đều tập trung ở cung Hàm Hạnh rồi, nếu không đến e là sẽ bị....."

Thiên Công Công chưa nói hết thì Trần Từ Yến Liền dơ tay lên: Trẫm biết rồi, ngươi mau đi chuẩn bị đồ cho trẫm đi.



Phía bên Thanh Nguyệt cũng đang hớt hải vội đi đến Chỗ của Hiền Phi.Tuy biết được Hiền Phi không dễ dàng bỏ qua cho Vô Thụy nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy một chút lo sợ. Sợ vì người tỷ tỷ mới quen cũng dần giống tỷ tỷ nàng ấy.Vừa chạy vừa mang theo sự lo lắng, khuôn mặt cũng liên tục chảy mồ hôi xuống gương mặt trắng nõn của nàng.Bóng dáng nàng. nhỏ bé chạy trong hoàng cung tĩnh mịch, cung nào cung nấy đều đang thắp vài ngọn đèn lồng chỉ đủ nhìn thầy đường. Nàng cứ chạy rồi cũng dần thấy một bóng dáng đang ngồi quỳ trước phòng của Hiền Phi.Bước chân nàng chậm dần, chậm dần rồi nàng cũng thở ra một hơi.



- Tỷ tỷ.... Đang định cất tiếng hỏi thì từ xa đã có tiếng thống báo:

" Hoàng Thượng giá đáo!" Thanh Nguyệt vội quỳ xuống hành lễ, Khương Vô Thụy nàng ấy lúc này nào còn tâm trạng mà để ý hắn.Chỉ thấy liếc ánh mắt mang theo sự chán trường, mệt mỏi nhìn họ:"Đừng quỳ nữa, có gì vào trong đi rồi tính". Phụng Thanh Nguyệt nhanh chóng đến bên và dìu Vô Thụy đứng.Có lẽ vì quỳ quá lâu nên chân nàng ấy giờ đã tê và run, khiên nàng ấy khó có thể đứng thảng được, đành nhờ Phụng Mỹ Nhân dìu nàng vào bên trong. -Đa tạ muội Phụng Thanh Nguyệt nhìn nàng ấy lại có chút thương cảm.Gương mặt xinh đẹp đó giờ là đầy sự sợ hãi, lo lắng: "Ngoài trời nhiều sương, chúng ta mau vòng trong".



Vừa đặt bước chân vào phòng đã nghe thấy tiếng than khóc từ nô tì Dung Chiểu bên cạnh Hiền Phi:" Hoàng thượng người phải làm chủ cho nương nương nô tì, nương nương là bị có người hại". Khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên một thần sắc lạnh lẽo như vậy, giọng nói hắn trầm ắng mang theo cảm giác lạnh buốt hỏi Nguyên Quý Phi:" Nguyên Quý Phi,chuyện này là thế nào?" Nguyên Quý Phi nhìn về phía Hiền Phi, khuôn mặt đang tái nhợt nằm trên giường bệnh và nói:" Triệu Thái Y đã đến và thăm khám.Lúc đầu hắn chuẩn đoán là do bị ngộ độc, nhưng khi thần thiếp sai người thử độc trong thức ăn của Hiền Phi thì lại không có điều gì lạ" Chỉ chờ đến lúc này Dung Chiểu mới tiến đến và quỳ trước mặt Từ Yến và kể "Thưa Hoàng Thượng, chiều nay Hiền Phi có mời Khương Mỹ Nhân đến cung và dùng trà.Biết Khương Mỹ Nhân có chút y thuật lại thấy trong người có chút không khỏe thì liền bảo nàng ấy viết một phương thuốc.Ai ngờ khi đến Thái y viện cắt thuốc xong lại bị thành ra thế này." Tuy có chút run sợ, nhưng buổi tối đã được Thanh Nguyệt động viên nên nàng vẫn cố nói để bảo vệ bản thân:" Thần thiếp bị oan thưa hoàng thượng, trong đơn thuốc của thần thiếp hoàn toàn là nhưng loại thảo mộc không hề mang tính độc. và thiếp cũng hiểu chúng không có tính kị nhau, nên thần thiếp mới dám viết cho Hiền Phi". Như vớ được cọng rơm cíu mạng đó Dung Chiểu bắt đầu lôi từ trong tay áo ra một tờ giấy và đưa lên trước mặt:" Bẩm hoàng thượng, đây chính là đơn thuốc mà Khương Mỹ Nhân đã viết ạ." Hoàng Thượng phẩy tay và chỉ nói:"Triệu Thái Y". Triệu Thái Y cũng đến lấy đơn thuốc....:"Hoàng Thượng nếu thần không nhầm thì trong phương thuốc này có loại độc tính có thể gây ra việc đau bụng buồn nôn..." Gương mặt mọi người lúc này đều trầm lặng,chỉ còn giọng Trần Từ Yến cất lên:" Khương Mỹ Nhân, nàng nói sao về việc này?" Hắn có vẻ không có sự đe dọa, nhung cái khí chất và giọng nói của hắn đều khiến người khác phải dè chừng. Khương Vô Thụy mặt nàng lúc này biến sắc, dần trở nên sợ hãi và lúng túng.Không tin được điều đó, Phụng Thanh Nguyệt liền quỳ xuống và xin hoàng thượng:"Hồi hoàng thượng, như thần thiếp thấy Khương Mỹ Nhân hoàn toàn không thể có khả năng hạ độc Hiền Phi nương nương." Hắn nhìn nàng liền cười nhẹ:" Vậy ngươi nói thử xem!" Nàng lúc này cũng đang rất run nhưng lại tự an ủi bản thân can đảm hơn để giúp Vô Thụy:" Như thần thiếp thấy,Không ai lại đi hạ độc một cách rõ ràng trước mặt bao nhiêu người như vậy ạ.Chỉ có thể là ai đó không thích nàng ấy liền cố tình đổi đi phương thuốc nhằm hại đến Khương Mỹ Nhân." Nguyên Quý Khi ngồi bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy rất có lí, liền nhẹ giọng nói thêm:" Đúng vậy, đúng là chuyện này có chút đáng ngờ.Giờ cũng đã muộn,hay để mọi người về nghỉ ngơi rồi mai điều tra tiếp được không thưa Hoàng Thượng?" Hắn mệt mỏi đưa tay xoa thái dương và nhẹ nhàng đáp:

" Nguyên Quý Phi hiểu chuyện, được rồi việc đêm nay để mai rồi điều tra tiếp.Mọi người về nghỉ đi." Hắn đứng dậy định đi nhưng lại dừng lại nói thêm:" Đếm nay Triệu Thái Y ở lại chăm sóc Hiền Phi.Còn đơn thuốc này trẫm sẽ mang đi đề phòng người khác lại dở trò." Mọi Người Lại lần nữa quỳ xuống: Cung tiễn Hoàng Thượng.

Vĩ Kỳ_Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều