Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 9




Nhắc tới tính khí của lão phu nhân, Thiển Hạ đương nhiên hiểu rõ.

Kiếp trước, lão phu nhân là một người chỉ biết yêu bản thân mình, quả nhiên, kiếp này vẫn vậy.

Đối với lão phu nhân, nàng là trưởng bối trong phủ, là mẫu thân của Lô Thiếu Hoa, cho nên, vị trí cao nhất trong phủ đương nhiên phải là nàng, là lão phu nhân!

Nhưng bây giờ, ngay cả đồ của mình cũng bị một tiểu thiếp của con trai chiếm đoạt, không chỉ vậy, con trai lại còn ngầm cho phép. Điều này làm sao lão phu nhân có thể chịu đựng được. Tâm khí quá cao, lại tức giận quá mức cho nên lúc này mới hôn mê bất tỉnh.

Thấy lão phu nhân hôn mê, một phòng người tự nhiên cũng căng thẳng. Nhưng chỉ có Thiển Hạ, trên mặt là lo lắng, sốt ruột, trong lòng lại là cao hứng, xem ra chỉ một bát canh nhũ cáp nho nhỏ lại có hiệu qua cao hơn nhiều so với dự tính của mình.

Chứng kiến phụ thân thực sự sợ hãi, lúc này mới đem toàn bộ sự chú ý tập trung vào lão phu nhân, còn mẫu thân đã sớm sai người đi mời đại phu.

Trong khi đợi lão phu nhân tỉnh lại, đầu óc Lô Thiếu Hoa quay mòng mòng, đi đi lại lại, sắc mặt hết xanh lại trắng, lo lắng không thôi.

Thiển Hạ nhìn, khóe môi nổi lên một nụ cười khinh miệt như có như không.

Bây giờ mới biết tầm quan trọng của lão phu nhân sao?

Năm nay, Lô Thiếu Hoa mới ngoài ba mươi, là độ tuổi đẹp nhất, cũng là thời điểm thích hợp nhất trong quan trường. Nếu như bây giờ, lão phu nhân đột nhiên xảy ra chuyện gì?

Ví dụ như, đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo? Hoặc là ngay bây giờ không qua được. Vậy thì, tiền đồ của hắn sẽ bị ảnh hưởng vô cùng lớn.

Nếu như mắc bệnh, ngược lại cũng không tồi, nhanh thì hắn chỉ phải ở nhà hầu hạ không quá một tháng, vậy cũng được. Nhưng nếu lão phu nhân trực tiếp đi luôn, vậy thì không phải khiến hắn phải chịu tang ít nhất ba năm sao.

Phải biết rằng, đối với quan viên như Lô Thiếu Hoa, đó là một thời gian quá dài.

Không phải là trọng thần đắc lực, cũng không phải là đại tướng biên quan, người như hắn, một khi trưởng bối mất, chỉ có thể lựa chọn đại tang.

Nhìn sắc mặt không ngừng biến ảo của Lô Thiếu Hoa, Thiển Hạ hiểu, hắn sủng ái Cận thị thì thế nào? Cuối cùng cũng không thể quan trọng hơn tiền đồ của hắn.

Đối với tính cách của Lô Thiếu Hoa, Thiển Hạ cũng rất hiểu, hắn chính là một kẻ tiểu nhân mưu mô, toan tính, chỉ biết lo cho lợi ích của mình.

Khi con đường công danh của hắn không xuất hiện bất kỳ ảnh hưởng nào, đương nhiên, hắn sẽ nghĩ đến thú vui của bản thân, tìm người đến thương yêu, cưng chiều.

Nhưng một khi, những thứ này cùng tiền đồ của hắn xảy ra xung đột, cho dù chỉ là vừa mới manh nha, hắn sẽ lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu suy tính, rốt cuộc có phải mình đã làm sai hay không? Phải làm sao mới có thể khiến những chuyện này không phát triển tồi tệ hơn?

Mà bây giờ, Lô Thiếu Hoa đã bắt đầu tự xuy xét lại.

Thiển Hạ không quá hy vọng vào mức độ tự xuy xét của hắn, dù sao, hắn cũng chỉ xuy xét cho bản thân hắn mà thôi.

Thấy mẫu thân từ đầu đến cuối cũng không để ý đến phụ thân, Thiển Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, điều này chứng minh, mẫu thân thực sự không còn tình cảm với lão phụ thân cặn bã này nữa.

Quả nhiên, Lô Thiếu Hoa thấy lão phu nhân có dấu hiệu tỉnh lại, vội khiển trách: “Hai đồ ngu xuẩn các ngươi, vẫn ở đây làm cái gì? Còn không ra ngoài quỳ? Còn muốn tức chết lão phu nhân nữa phải không?”

Vân thị có chút giật mình, nhưng trong mắt cũng chỉ lóe lên một tia khinh thường không dễ nhìn thấy, rõ ràng, nàng đã sớm đoán được Lô Thiếu Hoa sẽ làm như vậy.

Lão phu nhân cuối cùng cũng tỉnh lại, nghe thấy con trai xử lý hai mẹ con kia, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức, khó chịu.

Suy cho cùng, lão phu nhân vẫn muốn giữ cho con trai mình chút mặt mũi, sai bọn người Vân thị lui xuống, chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ ở trong phòng nói chuyện.

“Mẫu thân, tất cả đều là nhi tử không đúng, người nhất thiết đừng để cơ thể bị chọc tức.” Gương mặt Lô Thiếu Hoa lộ vẻ buồn rầu, khiến cho lão phu nhân cảm thấy đứa con trai này cũng coi như là hiếu thuận.

“Ta đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi? Bây giờ, ngươi là thiếu doãn Duẫn Châu thành, có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào ngôn hành cử chỉ của ngươi. Ngươi cho rằng chức quan của ngươi có thể ổn định mãi sao? Cận thị cho dù xuất thân có tốt hơn nữa, nhưng cũng chỉ là một tiểu thiếp! Làm sao có thể lấn lên đầu vợ cả và đích nữ? Hôm nay ngược lại rất tốt, để cho ngươi thấy được, ngay cả lão thái bà này cũng không được coi ra gì.”

“Mẫu thân dạy phải, nhi tử trở về nhất định nghiêm khắc khiển trách các nàng. Lần này, xin tùy mẫu thân xử trí.”

Thấy thái độ của con trai, cuối cùng cũng không một mực bênh vực hai mẹ con kia nữa, lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi nha! Biết rõ Vân thị là người cùng ngươi thủ hiếu theo luật pháp, không thể vứt bỏ được. Ngươi cần gì phải như vậy? Tuy Vân thị xuất thân thương hộ, nhưng quý ở chỗ nàng bằng lòng giúp ngươi. Ngươi không nghĩ tới lúc trước ngươi thất bại, Vân thị đã trợ cấp cho ngươi bao nhiêu bạc?”

“Mẫu thân nói phải, nhi tử biết sai rồi.”

“Đến nay, cái ghế thiếu doãn Duẫn Châu của ngươi cũng đã ngồi mấy năm rồi, ngươi không tính thăng lên một chức nữa sao? Ta nghe nói Thứ sử Duẫn Chuân phải chuyển về Lương Thành. Ngươi không muốn làm Thứ sử Duẫn Châu?”

Lô Thiếu Hoa vừa nghe xong, hai mắt sáng lên, người nhà mẹ đẻ lão phu nhân cũng có chút bản lĩnh, lúc này, sắc mặt càng thêm khiêm nhường, nhìn về phía lão phu nhân lấy lòng.

Lão phu nhân trừng hắn một cái, nhưng trong đáy mắt vẫn là cưng chiều: “Ta biết mấy năm nay ngươi thu vào không ít bạc, nhưng đừng quên, muốn leo lên cao phải biết khai thông quan hệ, dựa vào khoản nọ khoản kia của ngươi, liệu có đủ không?”