“Cha mẹ tôi tới?”
Phong Lôi hỏi, tự mình tìm chỗ trống ngồi xuống, lại thuận tay rót cho mình ly trà, bộ dạng như là đang ở nhà mình.
“Họ cho tôi 50 vạn.” Trì Trì vùi ở trên ghế salon, lười biếng trả lời.
“Thì ra tôi chỉ đáng giá 50 vạn.” Phong Lôi tựa hồ không hài lòng với giá này.
“Thế là đắt rồi, thịt lợn bao nhiêu tiền một cân chứ?”
“E hèm.” Phong Lôi hừ lạnh, trên mặt không vui.
“Là tôi nói, hiện tại vật giá tăng cao, giá tiền này là có chút thấp.”
Trì Trì vội vàng quay đầu le lưỡi, thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội
“Hừm.”
“Tôi hình như hơi khát.” Phong Lôi nằm ở trên ghế sofa, miễn cưỡng nói.
“Tôi sẽ pha trà cho anh.”
Trì Trì chạy tới chạy lui chăm sóc. Phong Lôi thích uống trà, không chút để ý nói: “Tôi hình như lại hơi đói bụng.”
“Ừ, tôi đi làm cơm cho anh.” Trì Trì làm bộ rất sung sướng nói, hàm răng cắn vào nhau kêu lộp cộp.
“Đúng rồi, anh ăn tạm chút điểm tâm lót dạ đi.”
Trì Trì là trăm năm khó dịu dàng như thế. Nếu có biện pháp thì sao cô phải cầu cạnh anh thế chứ.
Phong Lôi ăn uống no đủ rồi, nửa nằm trên ghế, nhắm mặt hưởng thụ. Trì Trì âm thầm cắn răng mắng, trên mặt vẫn in lúm đồng tiền như hoa.
“Tấm chi phiếu này trả lại cho anh Anh xem liệu ông nội có bỏ qua cho tôi không?”
Sử Trì Trì đáng thương nói, làm bộ thỏ trắng ngây thơ.
“Không bàn nữa.”
Phong Lôi thái độ ngang bướng, căn bản không muốn há miệng mắc quai.
“Người được lợi chính là anh! Còn chưa đủ hay sao?” Trì Trì trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Vậy cô chuẩn bị tốt một chút, hai ngày tới sẽ nhận được lệnh của tòa án.” Phong Lôi chuẩn bị đứng dậy đi.
“Tôi cũng không tin trên đời này lại không có lý lẽ gì.” Trì Trì hung hãn nói.
“Tùy cô, dù sao tôi cũng có nhân chứng vật chứng, phòng giam hay động phòng đều do cô chọn.”
Phong Lôi nói xong câu đó nhanh chóng bỏ đi, né tránh tiếng gào thét sau lưng bảo toàn tính mạng.
Trì Trì bực bội một lúc lâu. Giang Vãn Vãn đến khuya còn chưa trở về, cô đầy bụng uất ức không có chỗ bày tỏ, cô đành đi gõ cửa nhà Mạnh Hoài Nam, lúc này cũng chỉ có tên “Marie Cuirie” này ở nhà.
Mạnh Hoài Nam mở cửa, nhìn bộ dạng đau khó đến không muốn sống của cô: “Thế nào? Bị đuổi việc?”
“Nếu bị đuổi việc thì đã tốt.”
Trì Trì nước miếng văng tung tóe kể chân tướng sự việc, sau đó chờ Mạnh Hoài Nam an ủi đồng tình với mình.
“Nói như vậy, ngươi đã ăn ông chủ của mình rồi hả?” Mạnh Hoài Nam không nề hà hỏi.
“Ta không có, là anh ta gài bẫy ta.”
Trì Trì vội vàng giải thích. Mạnh Hoài Nam thuận tay cầm một xấp bản thảo đưa ra: “Ngươi viết tâm lý của ngươi ra đi, ta đang muốn viết một tiểu thuyết về chuyện nữ ăn nam.”
Mạnh Hoài Nam nghiêm trang nói. Sử Trì Trì khóc không ra nước mắt, xem xem tự mình đã bán đứng mình cho cái loại bạn bè gì, không thèm an ủi lại còn trêu ghẹo cô.
“Viết đi chứ đợi gì nữa.” Mạnh Hoài Nam đổ dầu vào lửa.
“Mạnh Hoài Nam, ta nguyền rủa chồng ngươi, người đúng là không phải người.” Trì Trì mất hết kiên nhẫn.
“Ngươi chửi của ngươi đi, chồng ta vẫn còn ở trong bụng mẹ hắn.” Mạnh Hoài Nam bình tĩnh trả lời.
“Cái đồ không phải người!”
Trì Trì tiếp tục tức giận mắng. Mạnh Hoài Nam không nhanh không chậm phân tích: “Nếu ngươi bị người ta ăn, ta thế nào cũng sẽ đứng về phía ngươi, sau đó tìm cơ hội thiến tên kia. Nhưng đây là ngươi chủ động, ta thật sự không còn lời nào để nói.”
Mạnh Hoài Nam nhún nhún vai. Sử Trì Trì cạch một tiếng đụng vào cửa, cô thật nhàn rỗi làm sao mà lại tìm cái loại không phải người để kể khổ chứ. Trì Trì suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác đành gọi điện cho Lâm Không Đồng.
“Lâm Không Đồng, a.. a, ta hiện tại thật là kh…..” Trì Trì lại đem mấy lời vừa rồi kể cho Lâm Không Đồng.
“Trì Trì đừng đau lòng, ta sẽ giúp ngươi.” Lâm Không Đồng đầu bên kia an ủi, trong lỏng vui như hoa nở.
“Tên khốn Phong Lôi, hắn ta nói không muốn đến phòng giam thì chỉ có động phòng, ta nên làm gì bây giờ?”
“Trì Trì ngươi thích anh ta sao?” Lâm Không Đồng không đáp mà hỏi ngược lại.
“Chỉ có điên mới thích anh ta.”
Mới bắt đầu không chừng còn có chút cảm giác, hiện tại, hừ, khi nhìn rõ bản chất của anh làm sao cô có thể thích anh được?
“Trì Trì, không bằng ngươi lấy anh ta đi.”
“Không, ta không cam lòng.”
“Ngươi có gì không cam lòng? Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi lấy anh ta, về sau tất cả quyền hành đều nằm trong tay của ngươi, coi chừng tiền trong túi anh ta, kiểm tra anh ta, thỉnh thoảng cấm đoán. Để cho cô nhân tình hờn dỗi, giận đến khóc nức nở….”
Lâm Không Đồng vừa phân tích tình hình trước mặt cho Trì Trì, vừa chỉ ra cho cô tương lai tươi sáng.
“Trả thù một người đàn ông thì cách tốt nhất chính là lấy anh ta. Ngươi cứ nghĩ cho kỹ.”
Lâm Không Đồng chốt lại một câu giàu triết lý. Trì Trì nghe được gật gật đầu, nghĩ xem Lâm Không Đồng và Mạnh Hoài Nam chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
“Còn ngươi nữa, không phải nói ngươi và ông nội anh ta quan hệ rất tốt sao? Sao không lợi dụng một chút?” Lâm Không Đồng lại nhắc nhở cô.
“Phong lão đầu, tôi làm thế nào mà lại quên nhỉ, ông nhất định sẽ giúp tôi.” Nói gió thì có mưa, Trì Trì để điện thoại xuống lập tức bắt xe đến Phong gia.
“Sử tiểu thư, mời theo tôi, Phong lão tiên sinh đợi cô đã lâu.”
Sử Trì Trì đi theo người giúp việc vào Phong gia. Phong lão đang nằm trên giường.
“Phong gia gia ngài thế nào?” Trì Trì đi đến gần ân cần hỏi han.
“Ai, đều là tại ta không có số có cháu đích tôn, để ta không còn mặt mũi ra cửa, vừa đi ra ngoài liền bị người ta chê cười.”
Phong gia gia không đợi Trì Trì lên tiếng liền lớn tiếng dọa người. Trì Trì kiên nhẫn nghe, tỉ mỉ an ủi.
“Gia gia, ngài giúp cháy khuyên anh ấy một chút, anh ấy không giằng co không được sao, chuyện này giải quyết riêng không được sao?”
Trì Trì rốt cuộc tìm cơ hội chen vào nói.
“Ai, náo loạn thành ra như vậy, còn giải quyết riêng thế nào đây?” Phong gia gia mặt mũi u sầu nói.
“Chưa có chuyện gì, còn có thể cứu vãn dư luận mà.” Trì Trì chỉ sợ ông không để ý.
“Ai, con lớn không khỏi cửa, chuyện trong nhà đâu chỉ trong nhà biết. Chỉ là…”
Phong gia gia nhìn Trì Trì có dấu hiệu suy sụp, vội vàng nói đỡ.
“Nha đầu, ngươi cứu mạng ta, vô luận xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ đứng về phía ngươi, ngươi nói đi muốn ta giúp cái gì?”
Phong lão đầu tựa hồ vừa phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng gian nan mới có thể xác định, rất ra dáng vì đại nghĩa quên thân.
“Thật ra thì cũng không có gì to tát, ngài có thể khuyên Phong Lôi chuyện này cứ tính như vậy. Ngài biết đấy, chuyện này đối với cháu ảnh hưởng rất lớn, hiện tại ngay cả cậu bé mười tuổi cũng lẩn trốn cháu.”
“Gia gia, phụ nữ là phái yếu, bất cứ việc gì bị tổn thương đầu tiên cũng là phụ nữ. Ngài có biết cháu trải qua bao nhiêu đau khổ, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng trằn trọc đến sáng. Ngài xem mặt cháu từ hình tròn đã biến thành hình vuông rồi.”
Trì Trì thao thao bất tuyện kể khổ. Phong gia gia nghiêm túc nhìn cô, mặt của cô vẫn là hình tròn mà
“A, thật là nghiêm trọng.” Phong gia gia làm bộ suy tư một lát đột nhiên vỗ trán: “Được rồi!”
“Phương pháp gì? Ngài nói mau!”
“Ngươi xem như vậy có được hay không?” Phong gia gia ngoắc tay ý bảo Sử Trì Trì ghé tai vào.
“Này…được không?” Sử Trì Trì nghe phương pháp giải quyết của Phong gia gia rất không hài lòng.
“Tuyệt đối không thành vấn đề. Như Mộng đứa bé đó ta chứng kiến nó lớn lên, hoàn toàn xứng với Phong Lôi, lại cũng đã sớm thích Phong Lôi rồi, đối với chuyện này chắc chắn sẽ không phản đối.”
Phong gia gia ngồi đó tự biên tự diễn, Trì Trì sắc mặt ngày càng tối. Để cho cô bây giờ mà lấy Phong Lôi, cô không cam lòng; nhưng nếu để anh cưới người khác, cô lại càng không cam tâm. Tại sao? Anh chà đạp thanh danh của cô, hủy diệt sự trong sạch của cô, sau đó coi như không có chuyện gì, xoay đi cưới mỹ kiều nương. Anh là cái gì chứ?
Phong gia gia giảo hoạt đánh giá sắc mặt thay đổi thất thường của Trì Trì, sau đó mặt không biến sắc nói: “Nếu như Với Như Mộng không được, Vương Thái Vi cũng không tồi. Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi gọi điện cho hai nhà.”
“Gia gia, ngài từ từ, để cháu suy nghĩ một chút xem có biện pháp khác không.” Trì Trì nhỏ giọng nói. Phương pháp này không được!
“Được, gia gia sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.” Phong lão đầu cố nén cười nói.
Trì Trì mặt mày ủ ê từ trong Phong gia đi ra. Càng đi tâm tình càng buồn bực, cuối cùng đã đi bộ đến tận công viên. Cô đang đầy một bụng tâm sự, lại nghe phía sau có người gọi lớn: “Trì Trì.”
Sử Trì Trì mạnh liệt quay đầu lại, người gọi không phải là ai khác mà chính là hàng xóm lúc cô còn ở quê, Diệp Hoan.
“Chị Diệp, chị mới tới đây sao?”
“Tới hơn nửa năm rồi, mang đồ tới đây bán.” Diệp Hoan tha hương gặp lại người quen thì rất kí
“Đúng rồi, Trì Trì, người yêu em tới Bắc Kinh tìm em, em biết không?”
“Hả?” Trì Trì cả kinh trong lòng.
“Chị thật không hiểu em nghĩ thế nào. Lại Minh đứa nhỏ này thật là tốt, em sao lại lẩn trốn cậu ta. Chị nghe nói cậu ta đã chuẩn bị xong nhà cửa, đợi em tốt nghiệp là kết hôn. Kết quả là em lại trốn mất.”
Diệp Hoan thao thao bất tuyệt, không chút nào chú ý tới sắc mặt ngày càng tái nhợt của Trì Trì.
“Trì Trì, bây giờ em ở đâu?”
“Em ở tập thể của công ty.” Trì Trì nói dối, không thể nói cho chị ấy biết, chị ấy mà biết thì cả thế giới đều biết.
“Công ty nào thế?”
“Công ty vớ vẩn thôi.”
“Công ty xăng dầu? Vậy khẳng định là một công ty lớn. Xăng dầu bây giờ đắt như vậy, mỗi ngày đều tăng lên….” Diệp Hoan vẫn thao thao.
“À chị Diệp, công ty em còn có việc, em phải đi trước, hôm khác liên lạc nhé.”
Trì Trì cơ hồ là chạy trối chết. Cô bây giờ hàng đêm đề phòng cướp, ngày ngày ở nhà dưỡng thương. Chẳng dễ dàng gì được tự do, cô cũng không muốn người nhà tìm thấy nhanh như vậy.
“Lại Minh gì chứ!”
Trì Trì mày nhíu lại. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh tên Lại Minh kia mặt mũi nhợt nhạt, biểu tình tối tăm, bà mẹ thì luôn có bộ mặt hận đời. Không được, cô tuyệt đối không thể gả cho Lại Minh. Sử Trì Trì tâm phiền ý loạn cứ đi bộ thế cho đến khi trời tối.
Một đêm mùa đông phố xá đèn sáng lung linh, nơi nơi dập dìu trai thanh gái lịch, Sử Trì Trì lẫn trong đám người, hai tay nhét váo túi, mặt ngẩng 35 độ nhìn lên trời cao, tiện thể ghé mắt nhìn cái đám người đi qua đi lại thành sông. Đột nhiên, trong đám người cô thấy một người, không, là hai người, thân thể dựa sát vào nhau vô cùng thân mật. Nam là Phong Lôi, nữ, không biết là ai. Buổi sáng anh còn ở nhà cô cầu xin cô lấy aổi tối anh liền ve vãn một nữ nhân cùng nhau dạo phố. Anh biến cô thành cái gì? Lòng Trì Trì đau đớn như bị kim châm.
Cô chạy nhanh mấy bước, đến trước mặt hai người, một tay chen vào giữa, một tay chỉ vào mặt Phong Lôi: “Phong Lôi, đồ đứng núi này trông núi nọ, định vùi hoa dập liễu sao…..”
Trì Trì còn chưa kịp nói hết suy nghĩ, chỉ nghe thấy Phong Lôi quay sang nói với nữ nhân bên cạnh: “Tiểu thư, cảm ơn cô đã cùng tôi đi một đoạn, đây là tiền công của cô.”
Nữ nhân kia nhận tiền công sung sướng vui vẻ bước đi.
Trì Trì trừng mắt nhìn anh, nhét hai tay vào túi tiếp tục bước đi. Phong Lôi theo sát phía sau cô.
“Cô định làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì? Bỏ tiền ra thuê nam nhân cùng đi dạo với tôi một vòng.” Trì Trì hung hăng nói. Cô đi ở phía trước, Phong Lôi cũng đi theo phía sau.
“Tôi miễn phí cho cô được không?” Phong Lôi rất rộng rãi nói.
“Vô duyên, tôi không cần quà tặng giá rẻ.”
“Tôi dám đánh cược rằng cô muốn tôi.” Phong Lôi không để ý đến thái độ cự tuyệt của cô, ra sức bán mình.
“Tôi muốn anh lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi.”