Phong Diệp Nhất Thu

Chương 3-2: Tranh cãi (2)




Edit by An Nhiên

Trong lúc mọi thứ yên tĩnh Ôn Trọng Nam lại hỏi: "Tiên sinh, ngươi có ở trong không?" Ngữ khí hơi lo lắng, "Ngươi có khỏe không?"

Diệp Nghi Bân sợ hắn đi vào, vội mở miệng nói: "Ta ở trong này... Trọng Nam, ngươi có chuyện gì à?"

Mở miệng mới phát hiện mình đã khản tiếng, giọng nói run rẩy, yếu như thổi gió, rõ ràng khác hẳn với tiếng nói chuyện bình thường. Trái tim lập tức treo lên, sợ hắn nghe ra điểm khác thường.

Ôn Trọng Nam ngược lại không phát hiện ra, hắn vừa nghe thấy tiếng Diệp Nghi Bân bên trong vội vàng cung kính nói: "Nghe nói tiên sinh không khỏe nên đệ tử tới thăm, tiên sinh... hôm nay sao rồi?" Hắn cẩn thận hỏi.

Diệp Nghi Bân sao có thể để hắn vào thăm, vội nói: "Ta... không có vấn đề gì, cảm ơn ngươi, ngươi... về đi..."

Vừa rồi Ôn Trọng Nam thấy y không trả lời, lo y bệnh nặng với nên mới gõ cửa liên tiếp, giờ đã nghe thấy y trả lời liền yên lòng, lễ phép nói: "Vậy tiên sinh tĩnh dưỡng thêm mấy ngày. Ta đặc biệt mang hoàng kỳ nhân sâm trong nhà đến đây, những dược liệu này bổ khí cường thân, xin tiên sinh nhận lấy. Tiên sinh nhất định là làm việc quá sức nên mệt nhọc..."

(hoàng kỳ: thuốc đông y, có vị ngọt, tính ôn, có công dụng lợi tiểu, giải độc, chữa ung nhọt, bổ thận, bổ khí huyết, tỳ vị, bổ dưỡng cho người suy nhược cơ thể.)

Hắn không muốn vào cửa quấy rầy, nhìn quanh một lượt, đi đến trước cửa sổ, nói: "Tiên sinh, vậy... đệ tử đặt ở cửa sổ nhé? Tiên sinh đừng quên dùng."

Diệp Nghi Bân đang mong hắn mau rời đi, lập tức nói: "Được..."

Chữ "Được" vừa ra khỏi miệng, thứ kia của Nguyên Phong đang chôn sâu trong cơ thể lại đột nhiên thúc một cái, trong đầu y không khỏi trống rỗng, bật ra một tiếng rên.

Cùng lúc đó nơi tư mật đột nhiên co chặt, Nguyên Phong suýt chút nữa tiết ra, nhịn không được dùng sức đâm rút.

Phát hiện chính mình lại nghẹn ngào kêu ra tiếng, Diệp Nghi Bân vừa thẹn vừa sợ, tận lực cắn chặt răng, cố hết sức kìm lại những âm thanh kia, xấu hổ không chịu nổi mà vùi đầu vào gối, thừa nhận động tác xâm chiếm không ngừng.

Ôn Trọng Nam nghe thấy tiếng động lo lắng hỏi: "Tiên sinh sao vậy? Khó chịu ư?" Hắn đoán Diệp Nghi Bân nhất định là ốm mệt, không khỏi sốt ruột, gõ cửa sổ, "Tiên sinh? Tiên sinh ngươi sao rồi! Ta đi mời đại phu đến nhé?"

"Không! Không..." Diệp Nghi Bân hoảng sợ, bị tiếng đập cửa sổ với lời truy vấn làm tim như sắp bay ra khỏi ngực, lại thêm Nguyên Phong kịch liệt điên cuồng trong cơ thể mình, thần trí mê muội, chỉ một lòng muốn hắn đi mau, "Ngươi... về đi..."

Y mở miệng nói xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc, Ôn Trọng Nam vẫn lo lắng, không đi ngay mà ân cần nói: "... Có phải tiên sinh có phải sốt cao rồi không, cho nên mới khó chịu? Nếu bị sốt thì không thể dùng nhân sâm, nên dùng đường phèn ninh với hạt sen..." Tiên sinh thở gấp như vậy, nói chuyện lại phải cố sức, khả năng là sốt cao dẫn đến suy yếu, khi nuốt bị đau.

Nguyên Phong chậm lại động tác, chỉ ở y sâu trong thân thể chậm rãi hoạt động, vuốt ve lưng trần đổ mồ hôi ẩm ướt, ở bên tai y nói: "Đúng là đệ tử tốt, rất quan tâm ngươi..."

Diệp Nghi Bân mặc dù lo lắng Ôn Trọng Nam mãi không đi, nhưng quả thật lại có điểm vui mừng —— đệ tử này phẩm chất thuần lương, kính yêu sư phó, là một hài tử tốt.

Y cố nén cảm giác run rẩy đáng sợ bởi động tác của Nguyên Phong ở sâu trong nơi ướt dính trơn trượt kia, lấy lại bình tĩnh mấy lần rồi thở nhẹ mở miệng: "Đa tạ... Ta nghỉ ngơi một chút sẽ, sẽ không sao cả, ngươi... ngươi không cần lo lắng..."

Ôn Trọng Nam luôn vâng lời thầy, Diệp Nghi Bân đã nói như vậy, hắn đành phải cung kính đáp: "Vâng, tiên sinh tĩnh dưỡng cho khỏe." Xong nhìn canh giờ, "Sắp đến giờ học, ta phải đi rồi, tiên sinh, cáo từ."

Nghe tiếng bước chân vội vàng đi xa, Diệp Nghi Bân thở ra một hơi thật dài, trái tim treo lên cuối cùng cũng hạ xuống. Ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói: "Sao ngươi không đi học?"

Nguyên Phong không nghĩ tới y lại quan tâm việc này, mỉm cười: "Ta xin nghỉ rồi."

Buổi trưa hắn ở lại đợi như lời sơn trưởng dặn, sau khi đến sơn trưởng hơi lúng túng mở miệng với hắn. Hóa ra là về hôn sự của Diệp Nghi Bân. Sơn trưởng thở dài nói ra nguyên do Diệp Nghi Bân không thể nào lập thất, nhờ hắn khuyên nhủ biểu tỷ chủ động từ bỏ ý niệm kết thân, thứ nhất là để giữ chu toàn thể diện cho nhà cô nương, thứ hai là tránh cho Diệp Nghi Bân bị lộ ẩn tình khó nói này. Phút cuối sơn trưởng còn liên tục dặn dò hắn không được truyền chuyện mạng Diệp Nghi Bân khắc thê ra ngoài, mỗi một việc hắn đều nhất nhất đáp ứng.

Vừa đúng lúc hắn đang muốn đến nhà tìm y, liền thuận thế dùng lí do "Có việc vì sơn trưởng", xin nghỉ lớp học buổi chiều của Mạnh tiên sinh.

"... Vì sao lại xin nghỉ?" Trong trường quản giáo rất nghiêm, không có việc không thể xin nghỉ. Các đệ tử cũng đa phần chăm chỉ nỗ lực, hiếm khi lười biếng trốn học. Diệp Nghi Bân thân là thầy dạy học, vô thức truy vấn.

Nghe thấy ngữ khí chất vấn của y, lông mày Nguyên Phong nhếch lên: "Ta có lí do của ta. Ngươi lo lắng chuyện học của ta sao?... Chi bằng, bây giờ ngươi dạy ta?" Tay hắn ôm cơ thể y trượt đến trước ngực xoa nắn đậu đỏ, đầu ngón tay xoay tròn ấn xuống.

Lưng Diệp Nghi Bân lập tứng cứng lại, cả người cũng căng lợi hại hơn, bắt đầu không ngừng giãy dụa, tóc che một nửa vành tai đỏ bừng.

Nguyên Phong ôm chặt y, nhịn không được mút vành tai y, sau đó thấp giọng mở miệng, ngữ khí nóng bỏng: "Ngươi...muốn dạy quyển nào?" Đầu ngón tay vuốt ve đầu nhũ.

"A......" Diệp Nghi Bân khẽ phát ra tiếng rên khó nhịn, run rẩy kịch liệt, không chịu được chỉ muốn thoát ra, lại đổi lấy một đợt đỉnh lộng đột ngột nơi sâu dưới hạ thân, "A... ưm..."

Trước lúc kịp phản ứng mà cắn gối đầu, tiếng rên kìm giữ trong miệng thoát ra ngoài liên tiếp không ngừng.

Huyết khí Nguyên Phong lập tức dâng lên, không cách nào tự kiềm chế, nam căn đi sâu vào nơi tư mật càng thêm bừng bừng phấn chấn, bắt đầu ra sức rong ruổi.

Diệp Nghi Bân cắn gối, thân thể bị khóa bởi vì động tác xâm phạm cuồng mãnh mà lay động, nơi sâu trong cơ thể bị đỉnh đến phát ra tiếng nước xấu hổ không thôi, cảm giác tê dại mãnh liệt tập kích trên lưng, chạy thẳng lên đỉnh đầu làm y gần như sắp hỏng.

Ánh mắt Nguyên Phong lại càng thêm bắt lửa, giống như muốn nuốt y xuống, lòng tràn ngập điên cuồng mà thẳng tắp ra vào.

Không biết qua bao lâu, khi sắp đến đỉnh hắn đột nhiên rút ra, nam căn thô to ma sát vách thịt nóng ướt căng chặt. Trước mắt Diệp Nghi Bân trắng xóa, hàm răng buông lỏng gối đầu, đôi môi hé mở lại không phát ra được âm thanh nào.

Nguyên Phong rời khỏi cơ thể y, bắn lên đùi y. Diệp Nghi Bân không hề phát hiện dục vọng dưới thân mình cũng đã phát tiết trên giường.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Nguyên Phong bình ổn lại hô hấp, nhìn người dưới thân, tay xen vào tóc y, sờ lên gương mặt nóng đến phát nhiệt của y, thấp giọng nói: "... Người ngươi thích, không phải là Ôn Trọng Nam, có đúng không?"

Dựa vào cảnh tượng vừa rồi, hắn cảm giác Diệp Nghi Bân không có tình cảm với Ôn Trọng Nam.

Diệp Nghi Bân không lên tiếng.

Nguyên Phong chống người lên chăm chú nhìn y, khẽ thở dài: "Ngươi luôn như thế này, để ta nhìn ngươi đi... ba năm qua ta chưa từng nhìn kỹ ngươi, hôm nay có thể nhìn rõ một lần được không?"

Lòng Diệp Nghi Bân chợt khẽ động, trong lúc còn đang suy nghĩ những lời này chợt cảm thấy sau gáy man mát, ngay sau đó có thứ gì đó ấm áp dán lên.

—— Nguyên Phong mò lên tóc y, gạt tóc ra để lộ phần gáy vẫn còn đỏ, nhẹ nhàng phủ tay lên.

Bàn tay một đường trượt xuống, cùng với ánh mắt rất sâu, lướt qua tấm lưng ướt mồ hôi, eo gầy, cánh mông ngượng ngùng khép chặt, đi xuống hai chân, rút đi tiết khố còn vương trên bắp chân, lại từ bắp chân một đường trượt xuống mắt cá chân.

Diệp Nghi Bân toàn thân xích lõa bị hắn vuốt ve từ đầu đến chân, lại cảm thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mình chăm chú, cảm thấy thẹn vô cùng, không dám ngẩng đầu, chỉ đưa tay quờ tìm chăn muốn kéo lên.

Còn chưa chờ y động, Nguyên Phong liền nâng eo y đỡ hai chân y lên, nơi tư mật chịu đủ xâm phạm lập tức lộ rõ trướcmắt!

Hắn cúi người, nhìn bên trong hậu huyệt đã đỏ hồng, ướt át hiện ra dòng nước, còn đang dần dần chảy ra ngoài...

Diệp Nghi Bân nào chịu được nơi đó bị hắn trực tiếp nhìn kỹ như vậy, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lập tức mãnh liệt giãy giụa, cuối cùng thoát khỏi tay hắn, hai chân vừa chạm xuống giường lập tức cuộn tròn người lại run rẩy không thôi, trong tiếng thở gấp còn mang theo tiếng khóc.

Nguyên Phong thấy thế khẽ xoa tóc xoa lưng y, thấp giọng nói: "Sợ cái gì? Chúng ta đã..."

Diệp Nghi Bân vùi mặt xuống, vẫn cuộn chặt người.

Nguyên Phong khẽ xoa hơn chục lần rồi ôm y thoáng dùng lực, lật y quay lại biến thành ngửa mặt.

Diệp Nghi Bân lại chấn động, toàn thân đỏ hồng, hai mắt nhắm lại không chịu đối mặt với Nguyên Phong.

Nguyên Phong thấy má y đỏ đến sắp ra máu, không khỏi cúi người hôn xuống; hôn hai má, rồi lại hôn đôi môi đã sưng đỏ.

Diệp Nghi Bân quay đầu qua chỗ khác.

Nguyên Phong cũng xoay theo, hôn y một hồi lâu. Sau đó phun khí tức ấm nóng nói: "Tiên sinh, đệ tử hỏi, tại sao không đáp?"

Diệp Nghi Bân không đáp lời, cũng không mở mắt.

Nguyên Phong ôm vòng eo trần trụi của y thong thả vuốt ve; lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn mổ lên hai đầu nhũ bị hắn xoa đến đỏ lên.

Ngay sau đó động thân một cái, lại một lần nữa đi vào nơi nóng ướt căng chặt kia.

"A..." Diệp Nghi Bân không hề dự liệu trước phát ra tiếng than nhẹ, bất giác mở mắt, kinh sợ mê mang nhìn hắn.

Nguyên Phong chậm rãi đâm rút, nhìn sâu vào mắt y nói: "Người ngươi thích có phải Ôn Trọng Nam hay không?... Rốt cuộc có thích hắn hay không?"

Diệp Nghi Bân bị hắn làm đến run rẩy không thôi, eo lưng tê dại, lại bị hắn truy vấn lần nữa, cuối cùng chịu không nổi mà lắc đầu.

Trong mắt Nguyên Phong lập tức hiện lên nét vui mừng, lại hỏi: "Vậy người ngươi thích là ai?" "Hắn là ai?"

Nếu nói ra ngay lúc này, vậy không phải mình quá thấp hèn hay sao... Diệp Nghi Bân mặc cho hắn truy vấn như thế nào, chính là không đáp.

"Thật là mạnh miệng..." Nguyên Phong thấp giọng nói, bình tĩnh chăm chú nhìn y, "Ngươi có bao nhiêu thích hắn?... Hắn có từng nhìn ngươi, nhìn thấy chỗ nào của ngươi? Bên trong ngươi..."

Diệp Nghi Bân không thể chịu được cắt ngang: "Im ngay! Im ngay!... Ngươi im ngay..."

Nguyên Phong thấy y xấu hổ đến cực điểm, cả mặt đỏ rực, không nói một lời, chính là lại là một trận đỉnh lộng...

Khi tỉnh lại xung quanh đã là màn đêm thâm trầm, trong phòng tối đen như mực; cửa sổ vốn đóng kín được nâng lên hé ra một khe nhỏ, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua, gió đêm cùng với mùi thơm cỏ cây cũng từ từ thổi vào.

Diệp Nghi Bân lẳng lặng nằm trên giường, nhìn qua trong phòng, cảm giác choáng váng và mơ hồ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Buổi chiều Nguyên Phong rời đi trước, vẫn như cũ thanh tẩy sạch sẽ cho y, kéo chăn phủ lên. Còn mở cửa sổ ra một chút.

Y bởi vì mỏi mệt quá mức mà mơ màng thiếp đi, ngủ từ xế chiều khi ánh nắng còn sáng đến khi ánh trăng đã chiếu trên song cửa sổ.

Giờ phút này trên thân y không một mảnh vải, toàn thân mềm nhũn vô lực, nhấc tay một cái cũng vô cùng khó khăn.

Nằm một hồi, cảm giác đói bụng dần dần rõ ràng. Buổi trưa y không ăn gì, lúc này lại đã qua thời gian dùng cơm tối, hai bữa không ăn, lại thêm bị giày vò đến thoát lực, thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Y cố gắng vươn tay ra khỏi chăn, quờ tìm trên tủ đầu giường, chỉ chốc lát đã chạm tới —— chiếc hộp gỗ đựng thức ăn Nguyên Phong để ở đây.

Y với tay lên quai hộp, với đĩa bánh trong hộp, cầm một miếng bỏ vào miệng.

Bánh đã nguội lạnh, nhưng sau khi ăn một miếng trong người dần tỉnh lại, cuối cùng tinh thần đã tốt hơn đôi chút.

Y lại vươn tay muốn lấy thêm miếng thứ hai. Đúng lúc này chợt có người khẽ gõ cửa."Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh có ở đây không?" Ngôn ngữ vô cùng cung kính.

Y lắp bắp kinh hoảng, hỏi: "Ai?"

"Tiểu nhân đưa cơm cho người."

Diệp Nghi Bân hơi giật mình, đưa cơm?

Người ngoài cửa không thấy y nói gì cho rằng y đã ngầm đồng ý, nhẹ nhàng đẩy cửa khép hờ ra, đốt đèn lồng đi tới. Trên đèn lồng viết một chữ "Nguyên".

Gia đinh Nguyên phủ tiến đến hành lễ nói: "Diệp tiên sinh, công tử nhà tiểu nhân phân phó tiểu nhân mang cơm đến phòng cho người. Người còn cần gì cũng cứ việc phân phó."

Gã nhanh nhẹn thắp nến trên bàn, thấy hộp gỗ trên tủ đầu giường đựng bánh đã ăn xong còn dư lại liền thu dọn, đặt hộp gỗ lớn mới mang đến xuống, mở nắp ra.

Mùi thơm nóng hổi lập tức tỏa ra.

Gã thấy Diệp Nghi Bân đang nằm, lường trước là cơ thể y không khỏe, vội hỏi: "Diệp tiên sinh, tiểu nhân đỡ người ngồi dậy nhé?"

"A, không cần..." Diệp Nghi Bân vội vàng lắc đầu, "Đa tạ ngươi, ngươi cứ trở về..."

"Còn có việc gì cần phân phó không ạ?"

Diệp Nghi Bân nói khẽ: "Không có việc gì, mời ngươi về đi."

"Tiểu nhân cáo từ." Gia đinh rời khỏi phòng, cung kính đóng cửa lại.

Diệp Nghi Bân ôm chăn, chịu đựng cảm giác hạ thân vô lực không khỏe, từ từ ngồi dậy dựa vào đầu giường. Nghỉ ngơi một hồi rồi sờ tìm áo ngoài, chậm chạp cầm lấy khoác qua vai mặc lên người.

Y nhìn bên trong hộp, một đĩa bánh bao, một bát mì thịt băm hành lá, một bát cháo tôm nấm hương và một chung canh táo đỏ. Được nấu vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Y chậm rãi cầm đũa, lại nhìn ánh nến chập chờn trong phòng, bỗng nhiên khẽ thở dài.

Hết chương 3.

—————

Tiểu công cũng cưng tiểu thụ lắm, hun hun xoa xoa (〃▽〃)