Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối

Chương 31




Liêu Hải Bình nghe thấy động tĩnh, quay mặt nhìn đồng hồ, ngừng lại hành động thuyết phục đối phương. Thái độ mềm mỏng cần thời gian, mà hôm nay hắn đã ở nhà họ Khương quá lâu.

Kế hoạch ban đầu không có bữa ăn này, nhưng dù sao việc cầu hôn cũng là chuyện lớn, phải nghiêm túc hơn một chút. Người ta giữ hắn lại, hắn thì đáp ứng. Chỉ tiếc lịch trình sau đó nối tiếp nhau, lỡ mất một thứ sẽ kéo theo tất cả.

Hắn là người sống trong quy tắc, không muốn đến muộn, một số khách cũng không thể chờ.

Nghĩ đến đây, Liêu Hải Bình dừng lại, nói với Khương Tố Oánh: “Hôm nay không kịp nói chuyện chi tiết, hai ngày nữa chúng ta gặp lại. Trước đó, tôi nghĩ cem nên ở nhà, suy nghĩ cho kỹ.”

Chỉ cần cô ở nhà, ruồi bọ bên ngoài sẽ không bay vào, ít ra cũng yên ổn hơn.

Khương Tố Oánh dĩ nhiên không đồng ý.

Cô chưa kịp mở miệng, đã bị cha đoạt trước: “Nhị gia nói đúng! Tôi nhất định sẽ quản lý tốt bé ba, không để con bé chạy lông bông.”

Liêu Hải Bình nhận được sự đảm bảo, hài lòng đứng dậy, chào từ biệt chủ nhà.

“Đi thong thả đi thong thả.” Ông Khương như một cơn gió đưa khách quý ra cửa, để lại Khương Tố Oánh đứng bên bàn như một khúc gỗ.

Cánh cửa lớn bị khép lại.



Một nhóm người đồng loạt rời đi sạch sẽ, trên đất còn lại tám chiếc hộp không được mang đi, đứng sừng sững tại chỗ.

Khi Nhị gia còn ở đây, anh cả Khương Cảnh Thái không dám thở mạnh. Giờ đối phương đã đi, anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tò mò tiến lại gần, muốn mở hộp.

Hộp dù không khóa, nhưng nắp gỗ rất nặng. Khương Cảnh Thái dùng hết sức mới mở được.

Vừa mở ra, bên trong hiện ra những món đồ rất bắt mắt, đánh giá một câu: “Ôi, tên này được đấy!”

Trong hộp chứa toàn là lụa tốt, vải màu, thỏi bạc và nhung hươu, đầy ắp gần như tràn ra ngoài. Thậm chí còn có vài củ nhân sâm to như cánh tay trẻ con, ước chừng đã trăm năm tuổi.

Người Bát Kỳ rất coi trọng việc hứa hẹn. Mặc kệ tính cách Liêu Hải Bình ra sao, có bao nhiêu chân thành với Khương Tố Oánh, chỉ trong chuyện này hắn đã thể thành ý một trăm phần trăm.

“Tố Oánh, em thật tốt số.” Khương Cảnh Thái vui mừng, chúc mừng em gái, “Đây quả là một cuộc hôn nhân tuyệt vời!”

Khương Tố Oánh không cảm thấy như vậy.

Trong lòng cô tràn đầy mệt mỏi, không muốn đáp lại. Không khí trong phòng khiến cô ngột ngạt, cần phải ra ngoài hít thở không khí trong lành. Xoay người, cô thấy cha vừa mới tiễn khách trở về.

“Đi đâu vậy?” Ông Khương chặn cô lại, “Không nghe Nhị gia nói rồi sao? Con phải ngoan ngoãn ở nhà, đứng yên đó!”

Cửa nhà bị đám người hầu chắn lại, Khương Tố Oánh buộc phải dừng lại.



Cô nhíu mày, kiên quyết nói với cha ba chữ: “Con không gả.”

Ông Khương vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức ngưng lại: “Nếu con có năng lực, lúc trước định hôn với cậu Trương thì cha cũng có lý do để từ chối Liêu Nhị gia. Giờ nhà họ Trương không có tin tức gì, nhìn không giống như chúng ta có thể với tới. Con đã không còn nhỏ, sống buông thả vài năm cũng đủ rồi.”

“Con đã nói, con không…”

“Hồ đồ! Con hai gả được, con gả không được? Thật sự cho rằng trong bụng có chút kiến thức thì người liền quý giá lắm à? Phụ nữ nên sớm lập gia đình sinh con mới phải đạo. Vừa rồi cha đưa Nhị gia ra ngoài đã hỏi han, Nhị gia trước đây để tang, chưa từng kết hôn, gả cho cậu ta đã con số đỏ rồi!”

Khương Tố Oánh còn muốn tranh luận, ông Khương đã tỏ ra không kiên nhẫn, ra hiệu cho người hầu: “Còn thất thần làm gì, không mau đưa cô ba về phòng đi!”

Hai người phụ nữ phụ trách dọn dẹp nhận lệnh, một bên trái một bên phải tiến lên giữ chặt Khương Tố Oánh, kéo lên lầu.

“Buông ra!” Khương Tố Oánh lớn tiếng kêu. Nhưng hai người phụ nữ khỏe mạnh, sức lực dồi dào, cô không thể thoát ra, cuối cùng vẫn bị đẩy vào phòng ngủ.

Cạch.

Cánh cửa ngay trước mặt bị đóng sập lại, bị khóa ở bên ngoài. Khương Tố Oánh lao vào trên cửa, bất kể cô gõ thế nào, cũng không ai đáp lại.

Lại nghe thấy tiếng anh cả ở dưới lầu vui vẻ phấn chấn: “Cha, cha mau đến xem! Đều là đồ tốt! Nhị gia ra tay thật hào phóng, nhân sâm hầm gà này bổ lắm.”