Phong Có Thơ Tình

Chương 13: 13: Hấp Dẫn




Edit: Phương Thiên Vũ

Nghĩ vậy cô lén lút nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả, vừa nhấc mắt thì vừa lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm kia.



Tống Kiểu Kiểu: "......"

Anh rõ ràng cái gì cũng không nói, nhưng cô giống như đã hiểu rõ ý của anh, không biết vì sao thế nhưng cô có chút chột dạ, vì thế cô yên lặng di chuyển tầm mắt, nói với Kỷ Vị: "Tôi không đi đâu, các cậu không cần ôn tập, nhưng tôi không giống a."

Kỷ Vị cười một cái, "Ai, tôi nói, gần đây rốt cuộc cậu làm sao vậy a? Như thế nào đột nhiên nhiệt tình yêu thích học tập như vậy?"

"Không......!Không phải còn mấy tháng nữa là phải thi đại học sao?"

"Chỉ bởi vì cái này?"

"Bằng không thì sao?"

Kỷ Vị sờ sờ cằm, chậc một tiếng, "Vì cái gì tôi vẫn cảm thấy không thích hợp chứ?"

Tống Kiểu Kiểu trừng mắt cậu ấy một cái, "Ăn cơm của cậu đi, bớt quan tâm chuyện của tôi."

Kỷ Vị: "......"

Triệu Thanh Nghiên duỗi tay sờ mũi, "Kiểu Kiểu, tôi cảm thấy ý này của cậu vô cùng chính xác."

"A?"

"Hiện tại cậu nỗ lực chăm chỉ vẫn chưa muộn, cậu thật sự phải đem tâm tư đặt lên trên việc học, nếu không thi đại học cậu làm sao bây giờ?"

"Tôi đã biết, tôi hiện tại không phải đang nỗ lực sao?"

Bởi vì đề tài quá mức thương cảm, thế nên tất cả mọi người đều không có nhắc tới đề tài khác.



Ra khỏi tiệm cơm Triệu Thanh Nghiên kéo Kỷ Vị lại, nói với bọn họ: "Các cậu đi về trước đi, tôi còn có chút việc muốn Kỷ Vị đi cùng tôi."

Kỷ Vị buồn bực nhìn cậu ta, cậu ta còn có chuyện gì?

Lục Kinh Tả, "Ân, được, vậy bọn tôi đi trước."

Tống Kiểu Kiểu ngồi lên sau xe của Lục Kinh Tả, vẫy tay với hai người kia, "Đi đây, tạm biệt."

Sau khi hai người họ đi xa, Kỷ Vị mới hỏi: "Chuyện gì a?"

Triệu Thanh Nghiên duỗi tay câu lấy cổ Kỷ Vị, "Không có việc gì, đi, lên mạng đi."



Kỷ Vị "A" một tiếng.



Triệu Thanh Nghiên nở nụ cười với cậu ta, cũng không giải thích giải thích với cậu ta, dù sao cậu ta cũng là tên đầu óc không thông suốt.



Đường phố hai bên trồng từng cây bạch quả cao lớn, lá bạch quả bắt đầu hơi ố vàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.



Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây ở trên đường tạo nên những hình vẽ loang lổ, lúc có gió thổi qua, không chỉ đung đưa lá trên đầu cành, ngay cả trên mặt đất cũng sẽ bị cuốn lên, phát ra thanh âm "sàn sạt".



Liếc mắt nhìn lại là màu hoàng kim cực kỳ xinh đẹp, trong không khí mơ hồ mang theo chút thơm ngát.



Nhưng Tống Kiểu Kiểu hiện tại lại không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, bởi vì sau khi từ tiệm cơm ra tới Lục Kinh Tả không có nói câu nào với cô, cái này làm cho cô có chút thấp thỏm, cô do dự mãi, lúc này mới nhỏ giọng mở miệng, "Cái kia......!Cậu giận tôi sao?"

Lục Kinh Tả bình thản mắt nhìn phía trước, vững vàng nắm giữ tay lái, "Không có."

Tống Kiểu Kiểu xoắn ngón tay, "Thật sự?"

"Ân." Thanh âm bình đạm, không hề phập phồng.



Tống Kiểu Kiểu cắn môi một chút, thật rõ ràng chính là đang gạt người!

"Tả ca......"

Phía sau thanh âm mềm mại của cô gái một lần nữa vang lên, tay nắm tay lái của Lục Kinh Tả nháy mắt nắm thật chặt, đôi mắt tối tăm không rõ, vài giây sau, anh mở miệng, "Tôi thật sự không tức giận."

"Vậy cậu từ tiệm cơm ra tới cũng không để ý tới tôi."


"Tôi chỉ là đang nghĩ một chuyện."

"Vậy cậu suy nghĩ cái gì?"

"Tôi suy nghĩ lời lão Triệu nói."

"Cậu ấy nói cái gì?"

Lục Kinh Tả đột nhiên thắng lại, theo quán tính, Tống Kiểu Kiểu không có bất cứ đề phòng nào đụng phải tấm lưng mảnh khảnh của anh, lập tức cảm giác chua xót khó nói xông lên não, cô duỗi tay xoa mũi, thanh âm ong ong, "Cậu như thế nào đột nhiên phanh lại a?"



Lục Kinh Tả cũng không nghĩ tới cô sẽ bị đụng, sửng sốt một chút liền nhanh chóng xuống xe, dựng xe ổn thỏa anh liền duỗi tay nâng cằm cô lên một chút, ngay sau đó đổi thành dùng bàn tay thon dài bao lấy cái ót của cô, tay kia giúp cô nhẹ nhàng vuốt mũi, biểu tình lo lắng, ngữ khí vội vàng, "Đụng vào mũi? Có đau không? Tôi giúp cậu xoa một chút."

Do đau xót nên đôi mắt trong veo của cô mang theo hơi nước nhàn nhạt, đuôi mắt đỏ lên, môi đỏ thắm hơi hơi mở ra, nhìn vậy trái tim Lục Kinh Tả đột nhiên căng thẳng, môi mỏng nhấp nhẹ một chút, hai giây sau, anh mới buông cô ra, "Tốt......!Tốt hơn chút nào không?"

Tống Kiểu Kiểu hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kinh Tả, hỏi: "Khá hơn một chút, bất quá đột nhiên cậu phanh lại làm cái gì?"

Lục Kinh Tả đôi mắt hơi híp lại, nghiêm túc mở miệng, "Kiểu Kiểu, chúng ta thi cùng một trường đại học được không?"

"Thi......!thi cùng trường đại học?"

"Ân, được không?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, trầm mặc một lát, hai người bọn họ thành tích chênh lệch, sao có thể thi cùng một trường đại học?

"Tôi cũng muốn, nhưng tôi sợ tôi không theo kịp a." Cô có chút khó xử nói.



Lục Kinh Tả hơi cong người xuống, bàn tay thon dài nắm bả vai của cô, ánh mắt thâm thúy, "Lão Triệu nói rất đúng, từ giờ trở đi nỗ lực, cố gắng nỗ lực."

Tống Kiểu Kiểu bị đôi mắt đen nhánh của Lục Kinh Tả gắt gao hấp dẫn, đại học là bốn năm rất dài, nếu bốn năm bọn họ thật sự không ở cùng trường, trước kia cô không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại là không dám nghĩ vấn đề này.



"Tôi......!Tôi......"

"Đáp ứng tôi." Anh thấy rõ đáy mắt cô do dự, tay nắm bả vai cô hơi tang chút lực.



Trong nháy mắt, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy ngực dần dần dâng lên khát vọng nóng bỏng, cô......!rất muốn cùng anh chung trường đại học, nghĩ đến đây cô gật đầu thật mạnh, kiên định nói: "Được, tôi đáp ứng cậu."

Sau khi Tống Kiểu Kiểu đáp, đôi mắt trơn bóng sáng ngời của Lục Kinh Tả phát ra tia sáng, môi mỏng hơi hơi giương lên.



Nhìn, Tống Kiểu Kiểu cũng không khỏi giương môi.



*****

Buổi sáng tiết thứ tư là tiết hóa học, giáo viên đứng ở trên bục giảng giảng bài nước miếng bay tứ tung.





Tống Kiểu Kiểu ở phía dưới ghi chép phá lệ nghiêm túc, cô thật sự đem lời ngày đó nói ghi tạc trong lòng, cô muốn thi cùng trường đại học với Lục Kinh Tả, bởi vậy cô cũng bỏ đi tâm thái được chăng hay chớ.



Lúc phân tích bài thi, giáo viên cũng chú ý tới Tống Kiểu Kiểu phía dưới, nhìn bộ dáng cô ấy nghiêm túc ghi chép, gần đây biến hóa lớn nhất chính là cô ấy.



Nghiêm túc nghe giảng bài, nghiêm túc làm bài tập, thành tích các môn đều bắt đầu đi lên, làm thầy giáo dĩ nhiên là vui mừng.



Chuông tan học vang lên, thầy hóa học không có dạy quá giờ, thu hồi bài thi nói "Tan học" liền rời đi.



Sau khi giáo viên rời khỏi, các bạn học trong lớp nắm chặt hộp cơm trong tay, như ong vỡ tổ chạy ra khỏi phòng học, mục tiêu của mọi người đều rất rõ ràng, chính là đến nhà ăn.



Nhà ăn gần đây thay đổi một đầu bếp mới, làm thịt kho tàu thấm sâu đến lòng Tống Kiểu Kiểu, cũng có thể nói là thấm sâu đến lòng đa số học sinh trung đại.



Hiện tại các em khóa dưới đều quá khủng bố, quả thực không lưu cho anh chị khóa trên bọn họ một chút đường sống.




"Kiểu Kiểu, món mặn trưa hôm nay có thịt kho tàu cậu thích ăn nhất, tốc độ chúng ta phải mau một chút, đến muộn chúng ta chỉ có thể ăn nước canh."

Tống Kiểu Kiểu theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, một phen từ trên ghế đứng lên, mới vừa đứng lên đã bị Từ Cám kéo lấy cổ tay chạy ra khỏi phòng học.



Kỷ Vị nhìn hai người đã chạy không thấy bóng dáng, anh đi đến bên cạnh Lục Kinh Tả, ôm lấy vai cậu ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Hai người này chạy như gió xoáy vậy, vèo một cái liền không thấy bóng dáng."

Mới vừa bước vào nhà ăn, hai người liền ngửi được mùi hương nồng đậm, nhanh chóng lôi kéo Từ Cám đi xếp hàng.



Hai người tìm được vị trí ngồi xuống, qua một hồi sau Lục Kinh Tả bọn họ bưng khay thức ăn đi về hướng các cô.



Bọn họ không có tới giành thịt kho tàu, chẳng qua hai người bọn họ đối với đồ ăn thật không có nhiều yêu cầu, bởi vì tất cả đều giống nhau.




Tống Kiểu Kiểu còn gọi một phần cà rốt xào nấm, nhưng cô chỉ ăn nấm, vì thế liền đem toàn bộ cà rốt bỏ ra ngoài, mà lúc cô chọn cà rốt, Lục Kinh Tả đem nấm trong dĩa của mình bỏ vào dĩa của cô, thấy vậy, Từ Cám cùng Kỷ Vị mặt không đổi sắc, dù gì bọn họ cũng đã tập mãi thành quen.



Cơm nước xong, Từ Cám lôi kéo Tống Kiểu Kiểu chuẩn bị đi sân thể dục, nhưng cô ấy đột nhiên kéo cánh tay cô thay đổi một hướng khác, nói: "Chúng ta đi qua căn tin đi?"

"Không phải mới vừa ăn cơm xong sao? Cậu chưa ăn no?"



Từ Cám lắc đầu, nháy mắt với cô một cái.



Tống Kiểu Kiểu: "???"

Từ Cám bất đắc dĩ hạ khóe miệng, sau đó nhỏ giọng nói với cô: "Đường Kỳ, ở nơi đó."

Đường Kỳ?

Tống Kiểu Kiểu lập tức nhìn qua, quả nhiên trong đám người thấy được một bóng hình quen thuộc.



Đường Kỳ đang ở bên cạnh Triệu Thanh Nghiên nói chuyện, lúc cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh, điển hình thiếu niên tràn đầy sức sống, cũng khó trách Từ Cám sẽ thích cậu ta.



Từ Cám nhanh chóng lôi kéo Tống Kiểu Kiểu đi về hướng căn tin, hai người còn chưa có tới gần, từ căn tin lại ra tới một thiếu niên cao gầy, là Sở Nhập Ngô.



Đường Kỳ thấy cậu ta ra tới liền đi qua, duỗi tay câu lấy cổ cậu ta, một bộ dáng anh em tốt, "Mua cái gì vậy? Có phần hai tôi không?"

Sở Nhập Ngô ghét bỏ dùng khuỷu tay chọt cậu ta một cái, nhưng vẫn đưa một hủ sữa chua cho cậu ta, một hủ khác đưa cho Triệu Thanh Nghiên, Triệu Thanh Nghiên từ chối, "Tôi không uống."

"Sở ca, cậu ấy không uống cho tôi, tôi uống." Đường Kỳ cười hì hì nói.



Sở Nhập Ngô liếc mắt nhìn cậu ta, không cho, ba người cùng trở về, vừa nâng mắt lên thì thấy hai người đứng ở cách đó không xa, Đường Kỳ vẫy tay với hai cô.



Từ Cám túm Tống Kiểu Kiểu đi qua, "Thật khéo a, ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, hôm nay thịt kho tàu cũng không tệ lắm, các cậu ăn chưa?"

"Ăn......!Ăn ngon, các cậu mua đồ ăn vặt a?"

Sở Nhập Ngô nhấc mắt nhìn cô một cái, sau đó đem hai hủ sữa chua trong tay cho cô, sau đó nói với hai người bọn họ, "Đi thôi."

Đường Kỳ sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng Sở Nhập Ngô cùng Triệu Thanh Nghiên, sợ Tống Kiểu Kiểu xấu hổ, vì thế đưa sữa chua của mình cho cô, đuổi theo, "Hai cậu chờ tôi a."

Ở một bên khác, Kỷ Vị mở to hai mắt nhìn Kinh Tả dùng tay tiếp đất, "Ai, tiểu tử lớp hai kia vì cái gì cho Kiểu Kiểu sữa chua?"

Lục Kinh Tả không nói chuyện, môi mỏng hơi mím chặt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, tối tăm mù mịt.



Kỷ Vị còn ở bên kia lải nhải, "Tiểu tử kia làm cái gì a?".