Phồn Hoa Loạn Vũ

Chương 18




Trên cao, trăng non lưỡi liềm treo ở phía Tây Thiên, hồ sen điềm tĩnh mang hơi thở thanh nhã tươi mát.

Đồng Phi giẫm lên bóng trăng bước đến cầu đá bên hồ nước, xuyên qua đình nghỉ mát, cuối cùng dừng bước đến bên một chiếc bàn đá.

Bình thường khi mọi người mất ngủ, có muôn hình vạn trạng lý do, không cách nào tính toán hết được. Trong đó phiền lòng nhất, không ai qua được nỗi tương tư.

Trong đầu không ngừng nhớ lại một mảnh kí ức vào ban ngày, hình tượng đó trùng điệp khắp tâm trí. Ngay khoảnh khắc gặp được Kiều Thiến, nàng kiểu gì cũng sẽ nhớ tới bạn gái trước tiên, cho dù chạy khỏi tất cả tưởng niệm, tất cả tâm tình, chạy không thoát được tên của nàng, loại cảm giác chua xót kia nhưng lại chưa bao giờ ngưng nghỉ.

Bây giờ Kiều Thiến xuất hiện, lại làm cho nàng đứt đoạn cảm giác nhớ nhung bi thương kia, dừng lại cảm giác chua xót.

Nàng không thể không thừa nhận, đối với Kiều Thiến, đã động tâm, đó là một loại tình cảm yêu thương. Cho nên nàng mất ngủ. Mà lý do mất ngủ, trừ tương tư, cũng có một chút ảo não.

Mấy ngày nay, mỗi khi lơ đãng, liền sẽ nhớ tới nụ cười của Kiều Thiến, từng câu nói mà Kiều Thiến đã trả lời mình.

Giương mắt lên bầu trời xanh những vì tinh tú đã tràn ngập trong ánh mắt, cúi đầu, là hồ sen màu xanh biếc, ngoái nhìn, là một cây Hạ Hoa. Mỗi một chỗ, đều có thể liên tưởng đến bóng hình yêu kiều chỉ thuộc về Kiều Thiến. Nàng có chút khiếp đảm.

Yên lặng thở dài một hơi, trong lòng ngàn vạn lời, lại không có ai cùng mình giải bày.

Cùng ngắm nhìn một ánh trăng khuyết, đã mất ngủ, làm sao chỉ mỗi Đồng Phi một người đây?

Đoá Hạ Hoa xinh xắn đã mất đi ánh hào quang vào ban ngày, giờ phút này an tĩnh nằm trong tay Kiều Thiến, có vẻ hơi ảm đạm.



Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua khe cửa sổ len lỏi vào, Kiều Thiến vuốt ve cánh hoa trong tay, khoé môi có chút cong lên, cũng học lấy chấp niệm của những hội người yêu hoa, đem hoa khóa vào gương. Trong lòng nàng cũng khát vọng có thể khóa lại đoạn thời gian này.

Cùng Đồng Phi gặp lại nhau, là chuyện lúc trước mà nàng không có dự đoán qua. Mà Đồng Phi cùng với những cái nam tử kia không giống với những gì mà nàng biết, nàng không cách nào thuyết phục mình không bị người ấy hấp dẫn.

Trong lòng thiếu nữ, xuất hiện dòng chảy ái tình.

Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn thứ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, lý không thuận, ngăn không được, đành phải đẩy cửa ra ngoài, dưới ánh trăng khoan thai dạo bước.

Chưa bao giờ qua bất luận ước định gì, cũng chưa từng có ám chỉ nào, tại đêm tối dưới bầu trời lung linh tinh tú này có hơi lạnh. Kiều Thiến cũng không tự giác dạo bước đến trên cầu đá.

Hai bên hồ sen cây Hạ Hoa cùng cây râm bụt thay nhau điểm tô cho đối phương, đình nghỉ mát kia, bên cạnh đá xanh trên đường, kẻ cầm đầu nỗi đảo loạn trong lòng nàng đang đứng đó.

Kiều Thiến nhìn thấy tấm lưng kia, do dự là nên quay người rời đi, hay là phải đến nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy người kia cúi thấp đầu, tựa hồ là thở dài một hơi. Ngôn Tình Tổng Tài

Thế là ý nghĩ muốn quay người rời đi, nháy mắt bị bốc hơi sạch. Than nhẹ một tiếng, nàng nhẹ nhàng chuyển bước, hướng phía Đồng Phi mà đi đến. Mỉm cười hỏi: "Ngươi làm sao ở chỗ này?"

Đồng Phi vội vàng suy nghĩ lung tung, đợi đến lúc nghe thấy thanh âm mềm mại, Kiều Thiến đã gần ngay trước mắt. Nàng cuống quít đáp: "Thời tiết oi bức, ngủ không được, cho nên ra tới tùy tiện đi dạo một chút."

Kiều Thiến thu ống tay áo, không nói gì, chỉ là cười cười.

Gió thổi qua gương mặt, có một tia ý lạnh, Đồng Phi mặt lại nóng hổi lên. Ngay cả nên nói cái gì cũng không biết, cả nói láo cũng nói đến đần vụng như vậy, trong lòng nàng miễn không được âm thầm hối hận. Thế là ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm nói: "Tối nay ánh trăng dù mông lung, nhưng ngôi sao lại phá lệ sáng rỡ, cho nên... Cho nên ta ở đây ngắm sao."

Đồng Phi nói xong lại nhìn Kiều Thiến một chút, trong bóng đêm thấy nàng tựa hồ là chớp mắt, lại vẫn không nói chuyện. Chỉ là trong một cái chớp mắt kia một chút, chỉ là một giây kia, Đồng Phi cảm thấy đầy trời tinh quang, tựa hồ cũng không thể rực rỡ bằng đôi mắt người trước mặt. Nàng vì một giây đồng hồ ấy mà mê muội.

"Ngươi đã là ngắm sao, thì nhìn ta làm gì?" Lại là ánh mắt nóng rực như thế, Kiều Thiến cảm thấy mình nhất định lại là đỏ mặt, may là trong đêm. Trong lòng lại không khỏi giận Đồng Phi, nghĩ đến, người này chẳng lẽ không biết thu liễm sao?

"Ta chẳng qua là cảm thấy... Đôi mắt Thiến tỷ tỷ khiến cho tinh không đều mất đi ánh rực rỡ vốn có." Đồng Phi nói chuyện nghiêm túc, nàng nghĩ là bóng đêm u tối có thể che giấu đi sự thật rằng ánh nhìn nàng nhìn chăm chú lên Kiều Thiến.

Miệng lưỡi trơn tru. Kiều Thiến trong đầu hiện lên bốn chữ này. Nào có người khen người khác thổi phồng đến mức rõ ràng như vậy? Nàng thấp cúi đầu, không biết nên nói gì.

Đồng Phi thấy nàng lại là cúi đầu không nói, trong lòng càng thêm lo lắng bất an lên, kẻ mới yêu, chưa đợi thổ lộ đã bắt đầu sợ hãi mình sẽ mất đi.



"Thiến tỷ tỷ..." Không tự giác khẽ gọi lên tiếng, mới vừa lên tiếng, lại bắt đầu hối hận.

"Ừm?" Kiều Thiến có chút nghiêng đầu, trong đêm tia sáng quá mờ, nàng nhìn không rõ nét mặt của nàng.

Đồng Phi nhíu chặt lông mày, xoa xoa nắm tay, nội tâm giãy dụa nửa ngày, cuối cùng vẫn là trái lương tâm nói câu: "Đêm dài..."

Kiều Thiến lòng tràn đầy chờ mong, trong khoảnh khắc hóa thành thở dài một tiếng, thở phào, "Là thế sao. Như vậy, ta liền trở về phòng."

Đồng Phi cũng thở dài một hơi, không có ngăn cản, sao trời tuy đẹp, phàm nhân há có thể chạm được đến?

Kiều Thiến tuy là cất bước rời đi, nhưng lại liên tiếp quay đầu, mà Đồng Phi nhưng thủy chung không có mở miệng, cũng không có đuổi theo. Nàng tức giận dậm chân, không ngờ dẫm lên phiến đá vốn phủ đầy rêu xanh bên trên, nháy mắt mất trọng tâm, thân thể ngã ngửa về đằng sau.

Đồng Phi mặc dù không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt dù chỉ một khắc cũng chưa từng rời đi bóng hình Kiều Thiến. cho nên khi trông thấy Kiều Thiến trượt trượt suýt nữa té ngã, thân thể theo phản xạ trước một bước đã có hành động.

Đồng Phi chỉ là bước nhanh về phía trước chặn ngang eo, liền đem Kiều Thiến ôm vào trong ngực.

Một nháy mắt, hai người đều sửng sốt, suy nghĩ loạn xạ, chân tay luống cuống.

Kiều Thiến chưa từng cùng người khác tiếp xúc gần gũi như này, giờ phút này nàng cả người bị cánh tay Đồng Phi hữu lực ôm chặt, tứ chi bên trên tiếp xúc khiến cho nàng lại đỏ mặt. Khoảng cách gần sát như thế, nàng thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim của Đồng Phi cùng nhịp đập của trái tim mình xen lẫn trong cùng một chỗ, lộn xộn, nàng cũng có thể cảm thụ được hô hấp của Đồng Phi, từng li từng tí thở ra bên tai.

Nàng không dám ngẩng đầu, sợ ngẩng đầu sẽ đối diện ánh mắt nóng rực của người kia...

Thế nhưng là dạng cử động thân mật này, cũng làm cho nàng kinh hoảng, bởi vì nàng không biết Đồng Phi tiếp theo sẽ làm thêm chuyện gì lớn gan hay không. Kiều Thiến nghiêng đầu đi, ý đồ tạo khoảng cách với cái hô hấp nóng rực kia, nhưng không nghĩ đến, ngược lại khiến cho bên kia càng thêm thở hào hển đều rơi vào trên cổ.

Kiều Thiến mặt càng đỏ, vội vàng lui lại một bước, ý đồ rời đi cái ôm ấp này, lại bởi vì lại một lần giẫm lên đám rêu xanh mà lần nữa mất đi cân bằng.

Đồng Phi nguyên bản cũng ngay tại xoắn xuýt có phải là hẳn là nên thả tay, không nghĩ tới Kiều Thiến rút lui một bước lại suýt chút nữa té, dưới tình thế cấp bách, đành phải ôm càng chặt, hai người khoảng cách thêm gần, Kiều Thiến mặt gần như muốn vùi vào bả vai nàng.

Dưới tình huống bình thường, ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân trong ngực, tổng hẳn là phải làm những gì hợp với tình hình mới tốt. Thế nhưng là Đồng Phi không có, nàng từ đầu đến cuối nhớ kỹ Kiều Thiến là trong lịch sử Tiểu Kiều này. Coi như nàng thích Kiều Thiến lại có thể như thế nào đây?



"Ngươi... Có phải là có lời gì muốn nói với ta hay không?" Chịu không được cái bầu không khí này quá kiềm chế trầm mặ, Kiều Thiến mở miệng trước.

Đồng Phi lúc này mới buông tay ra, "Không có... Không có, tỷ tỷ sớm đi nghỉ ngơi đi." Ngừng lại một chút, lại nói: "Cẩn thận đường trơn trượt."

Kiều Thiến rủ xuống tầm mắt, không có lại nói thêm điều gì. Nàng cảm thấy, Đồng Phi trước đó biểu hiện, rõ ràng hẳn là trong lòng như thế nào, vì cái gì lại không đem lời trong lòng nói ra đây? Đồng Phi lại đang lo lắng điều gì?

Lần này, Kiều Thiến cẩn thận chú ý đến dưới chân, không có quay đầu thêm nữa, không có phạm thêm sai lầm. Nàng không muốn nói, thì mình cũng không nên hỏi. Dù không có cam lòng, lại biết không nên cưỡng cầu.

Đồng Phi đưa mắt nhìn dáng hình Kiều Thiến, mãi cho đến khi rốt cuộc nhìn không thấy mới thôi.

Cảm xúc khiến mình mất ngủ không thể tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng không khỏi phải tự hỏi mình, có phải là chỉ cần chịu đựng không gặp nàng, liền sẽ quên được những mảnh tình cảm không nên có không? Có phải là đến lúc phải rời đi hay không?

Ánh trăng mông lung tỏa ra cả vườn Hạ Hoa, ngàn vạn nhánh hoa tơ hồng nhẹ phẩy. Dưới ánh trăng sao, có người si tình ngồi tại bên hồ sen, thở dài thở ngắn. Thán không hết, là ung dung tình ý.